Hưởng Tang

chương 410

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng ông ta không thể động đậy được nên dù trong lòng đã chém Chu Dự Phong ngàn đao có điều trên mặt ông ta vẫn là gió êm sóng lặng, so với Lạt Ma còn an tĩnh hơn.

“Tào quản gia, việc này đến đây thôi,” Chu Dự Phong nhẹ nhàng bâng quơ kết thúc cả sự kiện tại đây còn ông ta thì nằm đó không thể động đậy.

Hơn nữa khả năng lớn là ông ta sẽ vĩnh viễn không thể động đậy, trở thành một món đồ vật râu ria không đáng giá tiền, không đau không ngứa như trong miệng con trai ông ta, “Ngươi vào trong trấn đặt mua hai cỗ quan tài, đừng kinh động tới quan phủ, nếu người khác hỏi thì ngươi nói người trong nhà bị bệnh chết.

Sau đó ngươi lặng lẽ an táng cho mẫu thân và hai vị di thái thái.”

“Còn phụ thân,” hắn quay đầu lại nhìn Chu Vạn Trung một cái và thoáng dừng một chút giống như đang nghĩ tới nam nhân đã cho mình sinh mệnh, “Chăm sóc ông ấy cho tốt, đừng để ông ấy chịu khổ.”

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng xa, mãi tới khi biến mất Chu Vạn Trung mới thoát khỏi cơn phẫn nộ trong lòng.

Lúc này sâu trong đáy lòng ông ta lặng yên nảy một mầm cây của sợ hãi.

Mỗi một giây một khắc về sau ông ta đều phải sống như thế này sao? Ông ta không thể động đậy giống như một ngọn núi đá trụi lủi tới một gốc cây ngọn cỏ cũng khinh thường không thèm sống trên đó.

Ông ta chỉ có thể nằm trên cái giường rộng vài thước và lay lắt sống quãng đời còn lại ư?

Thật là đáng sợ.

Trong lòng Chu Vạn Trung toát ra sự lạnh lẽo khắc cốt, mỗi tấc da thịt đều bị đông lạnh cứng đờ.

Ông ta không thể sống như thế được, như thế này còn không bằng dứt khoát chết luôn, giống như bị bàn tay quỷ màu xanh ở trong mộng bóp cổ tới chết có khi còn thống khoái hơn.

Chu Vạn Trung nỗ lực dồn mọi sức lực tập trung ở đầu ngón tay, chỉ cần một chút là đủ rồi.

Ông ta thử nâng đầu ngón tay của mình, từng chút một nhưng chỉ một đầu ngón tay ấy lại như nặng ngàn cân, dù nỗ lực thế nào ông ta cũng không thể nâng nó lên.

Ông ta bỗng nhiên nhớ tới năm đó ở Vô Phương đường từng gặp một người bệnh tới tìm đại phu.

Người nọ giống hệt ông ta bây giờ, chỉ còn một hơi, động cũng không thể động.

Ông ta nhớ rõ bản thân đã hỏi Cao Hoài Nhân rằng một người chỉ có thể hô hấp như thế thì rốt cuộc trong lòng hắn có hiểu rõ mọi việc xung quanh không.

Khi ấy Cao Hoài Nhân chỉ nhẹ nhàng cười nói: A Trung à, cái này ta làm sao mà biết, ngươi chỉ có thể chờ ta chữa khỏi cho hắn rồi lại hỏi sau.

Sau đó Cao Hoài Nhân thật sự trị khỏi cho người kia, mọi người đều kinh ngạc cảm thán y thuật của ông ta, chỉ có Chu Vạn Trung là túm lấy người kia hỏi: Lúc ngươi nằm một chỗ không thể động đậy thì ý thức của ngươi có tỉnh táo không?

“Đương nhiên có, thế nên ta mới càng thêm thống khổ,” người kia cười nói với ông ta: “Nhưng cảm giác này chỉ có người đã trải qua mới hiểu, dù hiện tại ta có miêu tả cho ngươi thì ngươi cũng không thể đồng cảm như bản thân cũng bị.”

Ông ta đã hiểu cảm giác đó, hơn nữa so với người kia ông ta còn thảm hơn, bởi vì người duy nhất trên đời có thể chữa bệnh này đã bị chính tay ông ta hại chết.

Đây chắc là báo ứng, hóa ra trên đời thật sự có báo ứng.

Nó không phải oan quỷ đòi mạng, nhưng sẽ có một ngày nó bay từ nơi xa tới, dùng tư thế không thể tưởng tượng được nhưng lại vô cùng kín kẽ mà phủ lên người ông ta.

Trái tim Chu Vạn Trung đông lại thành băng, lại bị tuyệt vọng đập một nhát khiến nó vỡ ra từng mảnh, đâm khắp người ông ta khiến máu chảy đầm đìa.

Ông ta xong rồi, đời này xem như xong rồi.

Đúng lúc này cửa “Kẽo kẹt” một tiếng để lộ một khe hở cho ánh nắng mặt trời tiến vào.

Đồng thời có một bóng đen cũng theo đó trườn vào trong phòng.

() Chu Vạn Trung không nhìn thấy nhưng lại biết có người tới.

Kẻ nọ cố ý bước thật nhẹ giống như sợ bị người ta nghe thấy.

Cửa lại bị khép lại một cách nhẹ nhàng, tiếng bước chân từ cửa di chuyển tới mép giường và đứng yên bên cạnh Chu Vạn Trung.

Là ai nhỉ?

“Chu Vạn Trung, không, hẳn nên gọi ngươi một tiếng Dương Trung mới đúng.” Một giọng nói quen thuộc truyền tới, chẳng qua giọng nói này đã sớm mất đi lãnh đạm trầm tĩnh ngày thường mà thay vào đó là chút tàn nhẫn và đùa cợt.

Không thích hợp, nàng ta không nên dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông ta.

Vừa rồi nghe Tào Vân nói ông ta đã đoán được thân phận của Song Bích, nàng ta là con gái của Cao Hoài Nhân tên là Cao Thu Nguyệt.

Con nhện kia chính là độc vật nàng ta nuôi dưỡng để báo thù.

Sau khi bị phát hiện thân phận nàng ta đã trốn, hiện tại nàng ta quay về để làm gì thì chẳng cần hỏi cũng rõ: Nàng ta không cam lòng, tuy đã bốn người nhưng kẻ thù chân chính vẫn chưa chết.

Ông ta vẫn còn sống, vẫn chưa lăn tới địa ngục cầu Cao Hoài Nhân tha thứ thế nên nàng ta mới mạo hiểm trở về.

Chu Vạn Trung cũng không quá sợ, ngược lại ông ta thầm cảm thấy may mắn.

Nếu ông ta bị Cao Thu Nguyệt giết thì ít nhất cũng không cần chịu dày vò, thống khổ hàng ngay như hiện tại.

Nhưng sau đó ông ta lại lo lắng: Không thích hợp, thật sự không thích hợp, không phải bởi vì cái gì khác mà bởi vì ý cười trong giọng nói của Cao Thu Nguyệt.

Nàng ta không hề có khoái ý khi báo được thù lớn, cũng không có hận ý khắc cốt, thậm chí nàng ta còn không lộ ra chút kích động nào.

Thật giống như nam nhân không thể động đậy trước mặt nàng ta không phải kẻ thù nàng ta tìm mười mấy năm mà chỉ là một con heo bị trói lại chờ giết thịt.

Rốt cuộc nàng ta là ai? Chẳng lẽ còn có người khác sao? Chẳng lẽ ông ta còn đắc tội người nào khác nhưng vì tuổi đã lớn nên ông ta không nhớ gì ư?

Đầu lưỡi bỗng nhiên mềm ra một chút và có thể chạm vào hàm trên.

Sau khi thử một chút thì ông ta thấy nó có thể động.

Chu Vạn Trung chấn động, không tự giác thốt ra nghi vấn trong lòng, tuy lời tới miệng rồi lại chỉ hóa thành ba chữ, “Ngươi là ai?”

“Hế,” Song Bích khẽ cười một tiếng, “Thật tốt, ta còn tưởng ngươi đã thành một kẻ liệt toàn thân, tới miệng cũng không thể nói.

Nếu thế thì chết chính là thành toàn cho ngươi.”

Mồ hôi lạnh bỗng chốc bò toàn thân, Chu Vạn Trung theo bản năng ngậm miệng lại, đôi mắt cũng theo đó trợn trừng lên.

Ông ta có thể động, tuy tứ chi mềm nhũn, chỉ giật giật cánh tay đã hao hết sức lực nhưng ông ta thật sự có thể động đậy.

Không chỉ thế, ông ta còn nhìn được và nói được.

Vì thế ông ta lại khẽ hé đôi môi cứng đờ, gian nan hỏi cái kẻ đang đứng bên cạnh, “Ngươi không phải Cao Thu Nguyệt.”

Song Bích lại bật cười sau đó chậm rãi cúi người tới gần, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt từ cái trán tới chóp mũi của ông ta giống một con dao sắc bén chuẩn bị chém ông ta thành hai nửa, “Ngươi thông minh hơn đứa con trai ngu ngốc của ngươi một chút, lúc hắn thả ta đi cũng chưa đoán được thân phận của ta đâu.”

Nói tới đây nàng ta đứng dậy, đôi mắt vẫn liếc nhìn Chu Vạn Trung, trong ánh mắt không hề có bất kỳ ấm áp nào.

Nàng ta đùa nghịch móng tay út của mình và nói, “Ta đương nhiên không phải Cao Thu Nguyệt, nàng ta đã sớm bị ta rồi.

Chẳng qua trước khi chết nàng ta nói cho ta bí mật về thân thế của mình, còn đưa con nhện độc kia cho ta.”

Truyện Chữ Hay