Người ta dễ dàng cho rằng mình kiên cường, cũng thường đánh gía bản thân yếu ớt.
Những lời này mâu thuẫn đúng không? Cũng chưa chắc, bởi vì đêm nay nó đã thể hiện nhuần nhuyễn trên người Tú Vinh.
Nàng ta vốn tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị tốt, dù con đường có dài nàng ta cũng có thể từ từ đi hết.
Nàng ta cũng chuẩn bị tinh thần dù tan xương nát thịt cũng sẽ không quay đầu lại, nhưng một khắc rút chân khỏi vũng bùn và chuẩn bị bước đi nàng ta bỗng nghe thấy vài tiếng cười khẽ.
Nó giống như chim hót vang lên trên đỉnh đầu sau đó biến mất vô tung.
Tú Vinh rùng mình một cái, nàng ta nghe rõ, đây căn bản không phải chim hót mà là tiếng cười.
Nó mang theo vui vẻ khi đang xem kịch.
Tiếng cười này hình như thuộc về một cô gái trẻ, nghe giống như chuông bạc, chưa từng dính bụi trần nhưng lại như hiểu rõ nặng nhọc và tang thương của thế gian này.
“Ai đó?”
Tú Vinh không nhịn được thốt ra một câu chất vấn, giọng phóng đại mấy lần trong khu rừng yên tĩnh, xuyên qua tiếng lao xao của phiến lá mà vang vọng lâu dài.
Không có người đáp lại nàng ta, mà Tú Vinh cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì nàng ta vốn không hy vọng sẽ được đáp lại.
Nhưng trong đầu nàng ta có đủ loại suy nghĩ bỗng nhiên phá xác mà ra giống như pháo hoa nổ bùng trong sọ não và tỏa ánh sáng lộng lẫy ra xa vạn trượng……
Cao Hoài Nhân có một đứa con gái, năm đó bởi vì cha mẹ liên tiếp qua đời nên được đưa tới nhà thân thích làm con dâu nuôi từ bé.
Nhưng không bao lâu sau nàng ta cũng bị phong hàn và theo cha mẹ rời khỏi nhân gian.
Tuy Tào Vân đã kể toàn bộ sự việc khi bị nàng ta ép hỏi nhưng lúc ấy nàng ta cực kỳ hoảng sợ với thủ đoạn độc ác của Chu Vạn Trung thế nên không quá để ý tới chi tiết này.
(Truyện này của Rừng Hổ Phách) Có điều hiện tại nghe thấy tiếng cười kia thì một câu nói của Tào Vân lại lướt qua.
Nó giáng xuống như sấm sét ầm ầm khiến đầu nàng ta ong ong.
Là nàng ta sao? Là tiểu cô nương còn chưa thành niên đã buồn bực mà chết kia ư?
Nàng ta nên sớm nghĩ tới, oan hồn đã tới lấy mạng thì sao mà thoát được? Mệt nàng ta còn ngây thơ cho rằng chỉ cần rời khỏi Chu gia là có thể không liên quan tới Chu Hoài Trung nữa.
Nàng ta cho rằng mình có thể tìm được một con đường lui cho bản thân, quả thực quá ngốc, so với Thúy Vi nàng ta còn ngốc hơn.
Thúy Vi chết không rõ ràng còn nàng ta lại tự cho là thông minh, kết quả thì sao? Chính vì tự cho là đúng, là thông mình mà nàng ta cũng mất mạng.
Nhưng trong lúc tuyệt vọng người ta thường nảy sinh dũng khí phản kích, dù nó nhỏ bé không đáng kể thì cũng nhiều ít mang tới an ủi cho người đang chìm trong khốn cảnh.
Tú Vinh không thông minh, nhưng nàng ta không muốn làm một người nhu nhược.
Nàng ta cắn chặt môi trên và ném tay nải nặng trĩu về phía sau.
Nàng ta không tìm kiếm con quỷ lấy mạng kia, cũng không nghĩ tới việc mình sắp đi tới cuối con đường định mệnh.
Nàng ta tiếp tục cất bước đi trong cánh rừng đã không còn một chút ánh sáng nào.
Nàng ta phải đi, phải rời khỏi nơi này, tuy giờ khắc này đây nàng ta nghĩ tới con chim bồ câu bên cửa sổ, con chim vĩnh viễn không thể bay ra ngoài nhưng chân lại không hề dừng mà vẫn bước về phía trước.
Đây là khoảnh khắc nàng ta kiên định nhất trong cuộc đời này.
Ống quần nàng ta chợt lạnh, như có cái gì đó túm được cẳng chân nàng ta.
Cảm xúc lạnh lẽo truyền tới, xuyên qua làn da thấm vào xương cốt giống như chui vào lòng Tú Vinh và đông lạnh bầu nhiệt huyết kia rồi biến nó thành băng.
Là cái gì thế?
Tú Vinh lập tức dừng bước, và chỉ trong một chớp mắt ấy thứ kia cũng bò theo chân nàng ta đi lên, tới cái nơi đã lâu chưa có người thăm nom.
Sắc mặt Tú Vinh tức khắc thay đổi, nhưng một tiếng thét còn chưa kịp vang lên nàng ta đã thấy đau đớn từ eo hóa thành từng giọt nhỏ lan ra toàn thân.
Nàng ta cực kỳ kinh hoảng và lập tức khom người vén ống quần của mình lên muốn nhìn xem đó là cái gì mà lại có thể tiến quân thần tốc như chỗ không người như thế.
Nhưng vừa vén ống quần lên thì trên mặt nàng ta chợt lạnh, một thứ gì đó trơn tuột rơi theo làn da xuống dưới tới tận cổ chân và đụng vào ngón tay run rẩy của Tú Vinh.
Đó mà một bàn tay quỷ màu xanh lục, không có chút thịt nào mà khô như cỏ trên mặt đất.
Đầu ngón tay nó chạm vào tay Tú Vinh giống như muốn đâm thủng đầu ngón tay của nàng ta vậy.
“A.”
Rốt cuộc Tú Vinh cũng hét lên một tiếng, cẳng chân nàng ta run rẩy, cái tay quỷ kia không hề giãy giụa mà cứ thế rơi xuống từ chỗ ống quần và dán trên mặt đất lầy lội bất động.
“Quỷ…… Quỷ……” Tú Vinh cảm thấy cái tay kia có mắt, bởi vì nó đang bình tĩnh bò ở trước mặt nàng ta, không hề sứt mẻ giống như đang quan sát từng cử động bên này và sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
Nó thật sự có mắt sao? Trong lúc hoảng hốt Tú Vinh giống như thấy được một đôi mắt đen nhánh gần như hòa vào bóng đêm.
Nhưng bỗng có ánh sáng xanh chợt lóe lên, tròng mắt đen nhánh lộ chút trắng kia cũng theo đó ẩn vào bóng đêm, núp ở nơi kín đáo nhìn nàng ta.
Tú Vinh thấy đầu óc mình hơi hồ đồ, vì sao một bàn tay lại có mắt? Nhưng nàng ta chẳng có tâm tình đâu mà nghĩ nhiều, bởi vì đúng lúc ý nghĩ hoang đường này ra đời thì nàng ta lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ kia.
Nó truyền tới từ phía cánh tay quỷ, giống như chuông bạc bị gió thổi xoay chuyển trên cánh rừng, thật lâu không tan.
Tú Vinh cảm thấy đầu mình giống như bị người ta dùng cây búa đột ngột đập một cái.
Cả đầu nàng ta ong ong như có ngàn vạn con ong mật đang bay múa trong đó, mồ hôi theo cổ áo chảy xuống dừng trên lưng hóa thành mấy dòng suối lạnh băng sau khi tuyết tan.
Nhưng mọi sợ hãi đều chỉ tập trung trong nháy mắt ngay sau đó nó tan đi, trong đầu nàng ta bỗng nổi lên sóng to gió lớn, cuồn cuộn thành hình dạng kỳ quái.
Khi thì là cánh chim khổng lồ sắp vỗ cánh, khi lại giống bóng cây che trời, liên tiếp từ trên cao ào xuống dễ dàng đánh nát những sợ hãi và không cam lòng trong đầu nàng ta.
Tú Vinh lắc lắc đầu xua tan những suy nghĩ hỗn loạn kia sau đó nỗ lực trợn mắt thật to: Bàn tay quỷ vẫn ghé trên mặt đất, bên trên đó là sắc trời đen như vẩy mực.
Tầng ánh sáng xanh trên người nó được tôn lên sáng hơn nhờ bóng đêm, giống như mọi màu xanh trên thế gian này đều tập trung ở đây và có thể bốc cháy lên bất kỳ lúc nào.
Nàng ta đứng đó mặt đối mặt với nó, hai chân đã nhũn ra, bụng dưới đau đớn tra tấn và liều mạng kéo nàng ta xuống vực sâu không có hô hấp và tự do.
Ở nơi đó A Ngọc và Thúy Vi đều đang chờ nàng ta.
Cuối cùng thì vận mệnh của nàng ta cũng không khác gì bọn họ, từ một khắc được kiệu nhỏ nâng vào Chu trạch thì mọi việc đã được chú định sẵn rồi.
Nhưng hai chữ “tồn tại” này vẫn dâng lên trong lòng Tú Vinh, biến thành tiếng gào, hận không thể chui ra khỏi mạch máu của nàng ta và đốt toàn bộ những thứ cản trở trước mặt nàng ta thành tro tàn.
Nàng ta cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này không giống tay A Ngọc hoặc Thúy Vi.
Tuy chúng không thêu được cái gì mà “Đạp tuyết tìm mai” nhưng chúng nó đã từng cấy mạ, dắt trâu, thậm chí giết heo và giết dê cũng không nói chơi.
Nàng ta từng cho rằng bản thân rốt cuộc đã có thể thoát khỏi nghèo khổ, chạy về phía cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng hiện tại nàng ta hối hận, muốn quay về.
Nàng ta nguyện ý vứt bỏ mọi tham niệm, như vậy liệu ông trời có cho nàng ta thêm một cơ hội nữa không?