Chính giữa ruộng hướng dương, ở đó có một đóa hướng dương tinh
Không lâu sau khi thành tinh, không ai là biết đến nó, chung quanh nó không có hướng dương tinh nên chỉ có nó suốt ngày tịch mịch không thú vị, dọa người là thú vui duy nhất của nó
Ban đêm, có trăng, là ngày tốt để dọa người
Ruộng hoa cạnh bên một đường nhỏ, tiểu đạo sĩ khẩn trương nắm chặt kiếm, vừa bước nhanh vừa nhìn xung quanh
Hoa hướng dương tinh vận khởi yêu lực đánh thức những hoa hướng dương khác trong ruộng: Chúng tiểu nhân, đều tỉnh tỉnh.
Hoa hướng dương khác: ……
Hoa hướng dương tinh: Có người đến, chúng ta cùng nhanh quay đầu lại
Hoa hướng dương khác: ……
Hoa hướng dương tinh: ba, hai, một…. Đằng sau quay!
Vì vậy đầy khắp núi đồi, hàng loạt hoa hướng dương mạnh mẽ quay đầu, đồng loạt nhìn về phía tiểu đạo sĩ
Tiểu đạo sĩ, xém nữa chết ngất
Tiểu đạo sĩ liên tục kêu gào khóc lóc một đường băng băng chạy trở về, chạy ào vào nhà ngay cả giày cũng không kịp cởi liền nhảy lên giường dùng chăn bông che kín mít cả người
Qua một lúc lâu, sau khi bình tĩnh lại, tiểu đạo sĩ vén chăn lên lén nhìn ra ngoài, lại phát hiện bên cửa sổ trồng vốn là một chậu hoa lan, giờ này khắc này lại trồng một gốc hoa hướng dương
Tiểu đạo sĩ xoa xoa con mắt muốn nhìn rõ, lại không nghĩ tới hướng dương cánh hoa đang rũ xuống đột nhiên bất ngờ ngẩng đầu.
Một trận vắng vẻ đi qua, tiểu đạo sĩ triệt để hôn mê bất tỉnhSáng sớm ngày thứ hai, tiểu đạo sĩ hồi tỉnh lại, phát hiện trên giường xuất hiện một người
Đó là một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, da trắng như ngọc, một bộ tóc dài màu mực tùy ý rối tung trải rộng trên chăn, như một dòng suối đen tuyền
Tiểu đạo sĩ mắt không chớp nhìn chằm chằm người nọ
Nam tử cười cười, từ trong chăn ngồi dậy nói: Thế nào?
Tiểu đạo sĩ mặt đỏ lên, phục hồi lại tinh thần: Ngươi là ai? Như thế nào lại không mặc quần áo?
Nam tử: Ngươi gặp qua hoa hướng dương mặc quần áo?
Nghe hoa hướng dương nói ba chữ, tiểu đạo sĩ sợ đến run run.
Nam tử nhìn hắn: Đừng sợ.
Tiểu đạo sĩ nơm nớp lo sợ: Ngươi, ngươi có phải là yêu quái không?
Nam tử thoải mái thừa nhận: Đúng vậy.
Tiểu đạo sĩ càng sợ nói: Ngươi muốn làm gì!
Nam tử vẻ mặt âm trầm: Hút tinh khí của ngươi.
Tiểu đạo sĩ vội vàng chụp lấy thanh kiếm đặt ở đầu giường nhưng mà lại bắt hụt.
Nam tử tay khẽ chuyển, biến ra một thanh kiếm nói: Nha, ngươi đêm qua chạy trốn nhanh quá, rơi phải vào ruộng hoa.
Tiểu đạo sĩ há miệng run rẩy tiếp nhận kiếm: Ta, ta phải vì dân trừ hại!
Nam tử phốc một tiếng cười nói: Không cần sợ, mới vừa rồi là ta dọa đến ngươi,ta sẽ không hút tinh khí của ngươi
Tiểu đạo sĩ: Ngươi gạt người!
Nam tử xuống đất với cái mông trần, mở rộng cửa: Thực sự a, ta ra viện phơi nắng
Tiểu đạo sĩ: … Ngươi trở lại cho ta!
Tiểu đạo sĩ khuyên can mãi cuối cùng cũng bảo được nam tử mặc vào bộ quần áo cũ của mình.
Nam tử cong cong cánh tay nói: Có chút chật.
Tiểu đạo sĩ: Chút nữa ta tìm cho ngươi bộ lớn hơn.
Nam tử cười đến mặt mày cong cong: Được
Tiểu đạo sĩ ngẩn ra: Không đúng, ta dựa vào cái gì phải tìm y phục cho ngươi a?
Nam tử: Ta đây không mặc nữa, không mặc gì phơi nắng thật là thoải mái
Tiểu đạo sĩ: Ta tìm cho ngươi, ta tìm cho ngươi.
Nam tử mặc quần áo tử tế, ở trong sân hướng về phía ánh nắng mà an tĩnh ngồi xuống
Tiểu đạo sĩ lặng lẽ đi ra ngoài, một đường chạy vào phòng đại sư huynh: Đại sư huynh! Không xong không xong!
Đại đạo sĩ: Làm sao vậy?
Tiểu đạo sĩ: Đệ bị hoa yêu quấn lấy a!
Đại đạo sĩ vội an ủi: Đệ đừng sợ, lại nói cái gì mà hoa yêu, mấy ngày nay ở phụ cận có mai yêu đào yêu gây rối, ta đã bắt mấy con mang về, nhưng nghĩ lại chắc vẫn là chưa trừ hết a
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt cầu xin: Chính là hoa hướng dương yêu
Đại đạo sĩ: Đệ lại đùa ta
Tiểu đạo sĩ: Thực sự! Đệ đêm qua đi ngang qua một ruộng hoa hướng dương,nguyên một ruộng lớn hoa hướng dương đột nhiên hướng đệ quay đầu lại, thiếu chút nữa hù chết đệ!
Đại đạo sĩ: … Sư đệ, ngươi thật đúng là cho rằng hoa hướng dương ban đêm quay đầu từ hướng tây qua hướng đông, ban ngày sẽ chậm chậm từ hướng đông sẽ quay về hướng tây?
Tiểu đạo sĩ: Sư huynh huynh tin đệ a!
Đại đạo sĩ: Chưa nghe nói qua hoa hướng dương còn có thể thành tinh, huống hồ bị yêu quái hút tinh khí thì ấn đường sẽ biến đen, viền mắt bầm đen, bộ dáng này của đệ nhìn qua là không có việc gì.
Tiểu đạo sĩ sốt ruột: Bởi vì hắn không cần tinh khí, hắn nói chỉ cần phơi nắng ngoài sân là được
Đại đạo sĩ cười ha ha: Vậy đệ còn không mau trở về tưới nước cho hắn a?
Tiểu đạo sĩ: …
Đại đạo sĩ nghiêm mặt: Chớ có nghịch ngợm, sư huynh rất là bận
Tiểu đạo sĩ không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Đi tới nửa đường, lại đột nhiên quay trở lại
Đại đạo sĩ: Làm cái gì, vẫn còn muốn típ tục bịa chuyện?
Tiểu đạo sĩ ủy khuất hút hút mũi: Sư huynh, huynh có bộ quần áo cũ nào không còn mặc không, có thể cho đệ hai bộ.