Khi ta tỉnh lại, phát hiện ra ba thước [] dải lụa trắng kia cũng không làm ta chết đi, mà hóa ra lại đưa ta trở lại thời không kia, thế kỷ hiện đại, trong phòng của ta.
[] ba thước = ,=, cm
Yên lặng nhìn cha đang ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng, đau xót lại tràn ngập lòng ta, nước mắt ào ào chảy xuống, mất đi sở hữu bi thống, không thể không còn ủy khuất, đột nhiên tất cả đều tuôn trào, thật lâu không thể tự kìm lại được.
Cha ngẩn người, chỉ yên lặng vỗ sau lưng ta, tùy ý để ta khóc đến tan nát cõi lòng. Tựa như hắn, cha cũng yêu ta, mặc dù chưa bao giờ hiện rõ như sông như núi, nhưng lại khắc sâu đến vậy.
Thỏa mãn khóc một hồi, tâm tình của ta cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này cha mới nói cho ta chuyện ta ngủ quên trong bồn tắm lớn, suýt nữa thì chết chìm, may mà lúc đó cô Tôn tới nhà ta, cũng giúp cha làm nhiều việc không tiện. Ta mê man gần ba giờ đồng hồ mới tỉnh lại.
Ta lẳng lặng lắng nghe, giống như khoảng thời gian đó chỉ như một giấc mộng, nhưng vì sao nó lại chân thật như vậy. Ta vỗ vỗ ngực, vẫn có thể cảm giác ẩn ẩn đau. Không, đó không phải cảnh trong mơ.
“Hiểu Diên, nếu con không thích cô Tôn, Cha liền…”
Ta lắc đầu, “Cha, cô Tôn tốt lắm, về sau có cô ấy sống cùng cha, con cũng thấy vui vẻ thay cha.” Ngẫm lại cha còn có thể sống ba, bốn mươi năm nữa, mà ta lại không thể ở bên cha cả đời, cha cũng có lúc cô đơn, cũng cần người ở bên cạnh mình, cho dù thế nào thì cô Tôn cũng là người thích hợp nhất. Ta không nên vì sự ích kỉ của mình mà hủy đi nửa đời hạnh phúc còn lại của cha.
Cha nhìn ta, mỉm cười một chút “Con nghĩ như vậy, cha cũng an tâm.”
“Cha, con có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút.”
“Ừ, vậy con nghỉ ngơi cho tốt, cha đi ra ngoài.”
“Vâng.”
Mặt trời dần ngả về tây, tia nắng đỏ thê lương tiến vào song sa [], phảng phất giống như bịt kín trong một tầng sương bay bổng nhẹ nhàng chìm nổi khắp phòng. Ta yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng rối tung phiền muộn, đột nhiên, ta cảm giác có vật cứng gì đó ở cổ tay, vươn tay từ trong chăn lên, khóe mắt trong chốc lát lại ướt át, là vòng tay. Nó cũng cùng ta trở về.
[] song sa: cửa sổ có che vải sa
Nhớ tới mọi chuyện đã qua, từng chi tiết trong ngày đó vẫn hiện rõ trong đầu ta.
Dạ… Hai mắt ta khép lại, nhẹ nhàng hít thở.
Mấy tuần sau, chuyện của cha và cô Tôn đã chính thức công khai, nghe nói con của cô Tôn cũng không phản đối. Cha và cô Tôn mời bạn bè quen biết, mở tiệc chúc mừng nhỏ vào cuối tuần. Mặc dù hai người đều không mặc lễ phục áo cưới, nhưng quần áo mới tinh gọn gàng cũng lộ ra niềm vui sướng tràn đầy.
Cha và cô Tôn đi tiếp khách, một mình ta ngồi một bàn, ngón tay vuốt ve chiếc vòng tay. Bây giờ mới phát hiện, không biết từ khi nào đã thành thói quen, khi ta ở một mình, luôn thích vuốt ve cái vòng tay vì ta mà sinh vì ta mà chết này, có lẽ, là vì nó là thứ duy nhất Dạ lưu lại cho ta.
Ta ảm đạm cười, cúi đầu tháo vòng tay ra, hai tay cầm lấy nó, mượn nó để có thể nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc đã qua. Một động tác của hắn, một ánh mắt của hắn, thậm chí là một cái ôm cũng có thể cho ta trở về chỗ cũ thật lâu thật lâu, ta thích một mình đắm chìm trong kỉ niệm hắn đã cho ta, thật lâu không muốn tự kềm chế, không ngừng hồi tưởng lặp đi lặp lại, sợ chính mình có thể quên đi điều gì đó.
“Hiểu Diên, lại đây, giới thiệu cho con một chút.” Cô Tôn vừa nói vừa kéo ta đi, ta cười nhẹ đứng lên. Nhìn cô Tôn và một thanh niên trẻ xa lạ bên cạnh cô, giờ phút này ánh mắt anh ta có chút cổ quái, làm ta không nhịn được mà tinh tế đánh giá, dáng người anh ấy cũng thon dài cao ngất giống Dạ, tuy rằng không có dung nhan tuyệt thế như Dạ, nhưng cũng là một thanh niên tuấn tú ôn nhuận như ngọc. Vì sao anh ấy lại cho ta một giác kì lạ? Dường như hơi thở của anh ấy rất quen thuộc rất quen thuộc…
Ta cười tự giễu mình, từ khi nào ta đã coi Dạ là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nam nhân chứ.
Cô Tôn mỉm cười thật sự ngọt ngào, là loại ngọt ngào được thưởng thức hương vị của hạnh phúc, cô kéo chàng thanh niên kia, giới thiệu nói “Hiểu Diên, đây là con cô, Dạ Trạch Vũ, về sau hy vọng hai đứa sẽ ở chung vui vẻ.”
Trong chốc lát ta ngây ngốc sững sờ đứng yên tại đó, Dạ Trạch Vũ? Ta mờ mịt ngóng nhìn anh ấy, thật lâu vẫn không nói ra lời, mà anh ấy cũng vậy, bỗng nhiên anh đưa mắt, nhìn về phía chiếc vòng tay vẫn đang nắm chặt trong tay ta. Lại kinh ngạc dừng trên người ta, nhu tình trong ánh mắt quen thuộc khiến ta không nhịn được muốn rơi lệ.
Có lẽ cô Tôn cũng nhìn ra điều gì đó, cười nói “Ta không quấy rầy người trẻ tuổi nói chuyện phiếm nữa, các con cứ từ từ nói chuyện đi, ta đi tiếp khách đây.”
Chúng ta vẫn chăm chú nhìn nhau như vậy, một lúc lâu sau, anh ấy thấp giọng gọi “Diên Nhi.”
Ta run rẩy mạnh mẽ, lệ lại rơi đầy mặt. Cho dù là ở thời không đó hay là ở thời không này, cũng chỉ có một người có thể gọi ta “Diên Nhi” .
Quá khứ, để cùng hiểu nhau, yêu nhau, ta xuyên qua đến thời không của anh, cùng anh trải qua sinh tử, hưởng hết sủng nịch.
Hiện tại, để cùng thực hiện lời hứa, để gần nhau, anh ấy xuyên qua đến thời không này của ta, gặp lại ta, tiếp tục tình yêu của chúng ta.
_________
Tiểu Dương: Hoàn rồi! Hoàn rồi!!!~~~ vui quá không nói nên lời ^^
Không biết nói gì về truyện này nữa(mình không giỏi bộc lộ cảm xúc, đọc truyện ở đâu cũng chỉ biết nói “thanks” thôi), các bạn đọc xong thì cho ý kiến nhé!
Đây là truyện đầu tiên mình edit, còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ, còn edit sai, rất mong các bạn bỏ qua nhé!
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!
Ngoại truyện: Tiền truyện
“Trạch Vũ à, năm nay ngươi đã tuổi rồi.”
“Hoàng Thượng, là .”
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nói “Đã rồi, ngay cả một chính thất cũng không có, có chút không ổn lắm, trẫm vẫn nên tìm một cô nương tốt tứ hôn cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
“Không cần.” Dạ Trạch Vũ ánh mắt kiên định, vẻ mặt băng sương ngẩng đầu ngóng nhìn Hoàng Thượng — hoặc là nói, là phụ hoàng của hắn. Đúng vậy, hắn là hoàng tử, cũng có thể nói là con riêng mà Hoàng Thượng chưa bao giờ chiêu cáo thiên hạ. Chuyện Hoàng Thượng và mẫu thân của hắn, hắn không rõ ràng lắm mà cũng không cần rõ, hắn vì hoàng đế làm việc, nhưng chỉ làm hết chức trách của thần tử, về phần này, không liên quan đến hắn.
Vô luận là ởăm mình tuổi mẫu thân lấy thân phận phi tần vào cung cũng được, hoặc là vì Hoàng Thượng vừa vui mừng có thêm hoàng tử, đệ đệ cùng mẫu cùng phụ(cùng cha cùng mẹ) với hắn – Tu Phàm cũng tốt. Chỉ cần mẫu thân được tự tại, hắn sẽ không có gì cần để ý, việc hắn cần để ý chỉ là công việc mà thôi.
Hoàng đế xoa bóp mũi, dưới trời đất này, cũng chỉ có tiểu tử này mới dám cường ngạnh chống đối mình, nhưng chính mình lại không thể nào trách hắn được, ai bảo mình nợ hắn chứ. Đáy lòng Hoàng Đế không khỏi than thở… Nói “Ngươi cho dù không nghĩ vì mình, cũng nên vì mẫu thân của ngươi mà nghĩ lại, nàng muốn ôm tôn tử như vậy, ngươi lại… ?”
Dạ Trạch Vũ trào phúng bĩu môi, “Nàng có Tu Phàm.”
“Ngươi là đại ca của Tu Phàm, theo lý nên cưới vợ nạp thiếp trước, khai chi tán hiệp!”
“Nương chỉ muốn tôn tử.” Ý nói, Tu Phàm ngày thường cũng là tôn tử của nàng.
Hoàng đế lắc đầu ai thán, con trai này đến tột cùng có phải là hắn sinh không, sao tính nết lại cổ quái như vậy chứ.
“Trẫm mặc kệ, nếu ngươi còn không chịu thành thân, trẫm liền tự chủ quyết định, ngươi hãy chờ phụng chỉ thành hôn đi.”
Trong mắt Dạ Trạch Vũ hàn quang chợt lóe, bỗng nhiên không có nửa điểm dấu hiệu, hắn giận mà xoay người rời đi. Chỉ để lại hoàng đế vẻ mặt bất đắc dĩ thì thào tự nhủ “Thực không hiểu được danh môn thục viện này hắn thích cái gì?”
“Hoàng Thượng, Trương đại nhân thỉnh gặp.” Tiểu thái giám bên ngoài nhẹ giọng kêu.
“Lại là đến thỉnh chỉ tứ hôn. Aizz, gọi hắn vào đi.”
“Cái kia… Gia, chúng ta hiện tại là…” An Thần vẻ sợ hãi nhìn Dạ Trạch Vũ vẻ mặt đen sì có thể sánh bằng bao công, thật cẩn thận hỏi.
Dạ Trạch Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không muốn nói với hắn, chỉ mở mành xe, nói “Dừng xe.”
“Sao… ?” An Thần kỳ quái nhìn Dạ Trạch Vũ đang xuống xe ngựa, vội vàng đi sát theo.
Đã thấy hắn đứng trước thân hình màu trắng gì đó, có chút giống con thỏ, có thể có con thỏ lớn như vậy sao? Nhưng gia vì sao lại nhìn cái thứ rác rưởi kia như vậy?
Không biết đứng bao lâu, thân mình kia đột nhiên giật giật, An Thần kinh ngạc muốn nhảy xa ba trượng. Hóa ra là còn sống hả?
Một tiếng rên rỉ tinh tế lọt vào tai, An Thần lúc này mới phát hiện đó không phải là rác rưởi, cũng không phải con thỏ, mà là một tiểu nữ, đại khái khoảng , tuổi.
Nhìn kỹ thì thấy khuôn mặt mập mạp bị đông lạnh thành đỏ bừng, miệng nhẹ nhàng thở dốc, xem ra, đông lạnh không nhẹ.
“An Thần, đem nàng lên xe.”
Sao? Muốn đem nàng trở về? Gia từ trước tới giờ không có hành động như vậy a. Tuy rằng trong lòng thấy rất kì quái, nhưng động tác của An Thần cũng không dám chần chờ, cúi người ôm lấy cô gái nhỏ kia, thật nhẹ… Hắn thấy Dạ Trạch Vũ đã vào xe ngựa, vì thế cũng bước nhanh theo, trong đầu không nhịn được tò mò, gia mang cô gái nhỏ này trở về làm gì?
Chặt củi? Trông nàng cũng không khác cây củi rồi.
Quét tước? Trong phủ có cái chổi nào nhẹ nhàng hợp với nàng sao? Nói không chừng không được vài ngày nàng đã chết ngạt vì bụi.
Giặt quần áo? Hoàn toàn khó có thể tưởng tượng.
Nấu cơm?
Hầm lên ăn? An Thần từ từ quay đầu lại nhìn Dạ Trạch Vũ, theo trình độ tàn khốc của gia, việc này mới hoàn toàn có thể.
“Nuôi làm sủng vật?” Đã thấy Dạ Trạch Vũ ngồi lên xe không thèm liếc mắt một cái, phế vật này xem ra cũng không tốt số lắm rồi, một chút cũng không được sủng ái.
Dọc đường, trong đầu An Thần không biết có bao nhiêu dấu chấm hỏi cứ bay tới bay lui quanh xe ngựa. Nhưng điều hắn không thể nghĩ đến là… Vài ngày sau, gia lại muốn chuẩn bị… Làm gì ư? Cưới lão bà…
Cưới ai? Dĩ nhiên lại là ngày đó đem về cái…”Tiểu bạch thỏ” ? !
Càng làm cho hắn kinh ngạc là, tiểu bạch thỏ môi hồng răng trắng kia, oh không, là tiểu phu nhân đã tuổi rồi.
Nhìn tiểu phu nhân đương nhiên lại là cô gái nhỏ kia, bộ dáng cũng rất xinh đẹp, An Thần không khỏi cảm khái “Không hổ là gia, ánh mắt thật sự rất tốt…”
“Gia, theo lý mà nói, ngài để phu nhân một mình ngủ ở tân phòng, chỉ sợ…” Tuy rằng ngày đó hắn ở ngoài cửa cũng nghe được một chút chuyện Hoàng Thượng cùng gia nói, biết tiểu phu nhân này chỉ là gia dùng để ngăn việc tứ hôn của Hoàng Thượng thôi, nhưng, ngẫm lại, tiểu phu nhân cũng rất đáng thương.
Dạ Trạch Vũ ngẩng đầu lên từ trang sách, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên băng bắn về phía An Thần “Nhiều chuyện!”
Đúng đúng đúng, là hắn nhiều chuyện. An Thần chỉ có thể gục đầu xuống, câm như hến không dám lên tiếng nữa, ngay cả hô hấp cũng là thật cẩn thận.
Không được chốc lát, “An Thần.”
“Vâng, gia.”
“Đi thôi.”
“Vâng.” Gia quả nhiên vẫn là vị chủ nhân mạnh miệng mềm lòng nhé.