Hướng Ép Duyên Khuất Phục

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trịnh Hi Vận lạnh lùng nhìn Mục Thanh không nói lời nào, người biết hai cô kết hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, trừ phi Mục Thanh tự mình đi thông báo, bằng không chẳng có ai biết đêm nay cô ngủ nơi nào.

Mục Thanh vẫn nhúc nhích giả chết nhìn Trịnh Hi Vận, ngoài miệng lại không ngừng cằn nhằn: "Không phải là chưa từng ngủ chung, sao đột nhiên muốn chia phòng với tôi?"

Trịnh Hi Vận thỏa hiệp thở dài, cầm quần áo lên đi toilet rửa mặt. Đi ra toilet, Mục Thanh ngồi trên giường Trịnh Hi Vận, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: "Khi nào cô trở về Bắc Kinh?"

Trịnh Hi Vận suy nghĩ một chút: "Ngày mốt a! ngày mai mang Lâm Thụ đi làm quen hoàn cảnh một chút"

Mục Thanh đứng dậy hướng đi tới toilet, lúc đi sát qua vai cô nói: "Tôi nói trợ lý đặt vé máy bay cho cô và tôi rồi, tôi cũng ngày mốt trở về"

"Được" từ sau khi Dư Hạ Hề tự mình quản lý, Trịnh Hi Vận vẫn chưa có tìm trợ lý, chức vị trợ lý này mặc dù không cao, nhưng lại rất trọng yếu, cô không muốn gặp phải kiểu người như đời trước. Bất quá Gia Đằng lại tìm trợ lý cho Mục Thanh rất nhanh.

Đang nghĩ trên gương mặt đột nhiên bị một thứ mềm mại chạm vào, lúc Trịnh Hi Vận hoàn hồn Mục Thanh đã lùi cái cổ về, lòng bàn chân như được bôi đầu mỡ vọt vào buồng vệ sinh, khóa trái cửa.

Trịnh Hi Vận cắn răng trừng mắt cửa phòng vệ sinh, trong lòng tức giận sắp bạo tạc, đây là lý do vì sao cô không muốn ngủ chung phòng với Mục Thanh. Cô chưa thấy qua nữ nhân nào lưu manh như vậy, chỉ biết lựa một ít thời cơ để sỗ sàng!

Vốn định chờ Mục Thanh này nọ xong xuôi rồi 'Hảo hảo nói chuyện' với cô, trong quá trình chờ đợi Trịnh Hi Vận nghe tiếng nước phòng vệ sinh, lại cứ như vậy mà ngủ luôn.

Mục Thanh thấp thỏm ra phòng vệ sinh, thấy Trịnh Hi Vận ngủ liền thở phào nhẹ nhõm. Cô rón rén đi tới bên giường, nhẹ nhàng nằm bên người Trịnh Hi Vận, đưa tay lên ôm thắt lưng mềm mại của cô, thỏa mãn thở dài: "Tới khi nào mới có thể cảm hóa được cô?"

Trịnh Hi Vận mơ mơ màng màng thấy phía trước có một nữ quỷ quần áo màu đỏ, đầu tóc rối bời đến tung tóe, môi đỏ tươi, hơi nhếch lên, không chút khách khí tự tay kéo cô tới. Cảm thấy ngực mình rơi vào trong tay nữ quỷ, Trịnh Hi Vận cảm thấy vừa tức vừa thẹn, giùng giằng muốn né tránh nữ quỷ nhưng làm sao cũng tránh không thoát. Cô lấy dũng khí công kích nữ quỷ, lại thấy khuôn mặt nữ quỷ là mặt của Mục Thanh.

Chợt mở mắt ra, Trịnh Hi Vận phát hiện đó chỉ là mộng, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một giây kế tiếp Trịnh Hi Vận cảm giác được thân thể có gì đó hơi khác thường, cô cúi đầu nhìn lại ngực mình, tay Mục Thanh đang vững vàng đặt ở trên ngực của cô, ghê tởm hơn chính là cô ta còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve!

Dùng sức hất tay Mục Thanh ra, Trịnh Hi Vận xoay người liền phát động công kích với Mục Thanh.

Đang ở trong mộng đẹp Mục Thanh bị cô đánh thức, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên sợ hãi, lập tức bất đắc dĩ tiếp được công kích của Trịnh Hi Vận. Nhưng cũng không hiểu Trịnh Hi Vận bị sao, bị trói tay liền nhấc chân đá vào cô! Mục Thanh không còn cách nào, chỉ có thể xoay người ngăn chặn Trịnh Hi Vận, giam cầm cô ở dưới người mình, ủy khuất nói: "Sao sáng sớm lại đánh tôi?"

Gương mặt Trịnh Hi Vận hiện lên một màu đỏ ửng: "Mục Thanh cô là kẻ đại lưu manh!"

"Tôi làm gì cô?" Mục Thanh vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không biết đến cùng mình đã làm gì chạm đến địa lôi của Trịnh Hi Vận.

Khóe mắt Trịnh Hi Vận bị cô chọc tức đỏ lên, nhìn cô chằm chằm nói: "Cô tuột xuống từ trên người tôi ngay! Không được phép đến gần tôi, ngày mai về nhà tôi muốn dời ra phòng khách"

"Rốt cuộc là sao vậy?" Mục Thanh vừa nghe phòng khách liền sợ, nhẹ nhàng lắc dưới người Trịnh Hi Vận: "Tôi đã làm sai điều gì dù sao cô cũng phải nói cho tôi biết a! bằng không tôi lần sau tôi sẽ còn làm sai!"

Gương mặt Trịnh Hi Vận càng đỏ hơn, xấu hổ mở miệng nói: "Sáng hôm nay cô, sáng sớm hôm nay..."

Lòng hiếu kỳ Mục Thanh nặng thêm: "Sáng sớm hôm nay tôi làm sao?" cô thực sự không biết mình làm cái gì khiến Trịnh Hi Vận tức giận như vậy.

Mặt của Trịnh Hi Vận gần như sắp bốc cháy lên, màu đỏ ửng đã dần dần lan tràn đến bên cổ tai. Thậm chí chính cô cũng không phát hiện, ánh mắt của cô đã có nước, nhìn qua lóe sáng lạ thường, Mục Thanh nhìn thấy hận không thể ăn trọn cô lúc này.

"Sáng sớm hôm nay sờ ngực tôi rồi!!" Trịnh Hi Vận cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này, sát khí trong mắt kéo tới, bất quá với sự phụ trợ của gương mặt ửng đỏ và hai tròng mắt ra nước có vẻ không giống hung ác, ngược lại có chút khả ái.

Mục Thanh nghe xong lời của cô mắt vô ý thức dời xuống, ngoại trừ bộ ngực của mình, cô còn thấy được ngực Trịnh Hi Vận, bởi vì ngủ cọ mở các nút buộc trên ngực Trịnh Hi Vận, tư thế bây giờ lại rất thích hợp xem tới được chỗ trắng nõn trên ngực Trịnh Hi Vận.

"Cô nhìn cái gì!" Trịnh Hi Vận lại thẹn quá thành giận nói: "Mục Thanh cô buông ra, nếu không giữa chúng ta cũng sẽ không bao giờ hảo hảo ở chung giống như bây giờ!"

Vốn cho là đang nằm mơ, lại không nghĩ rằng chính mình đang ngủ thực sự mò tới ngực Trịnh Hi Vận, Mục Thanh cảm thấy tim đập có hơi nhanh. Nhưng ánh mắt Trịnh Hi Vận quá mức ác liệt, dưới đáy lòng cô yếu ớt thở dài, biết điểm mấu chốt của Trịnh Hi Vận, Vì vậy đứng dậy nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Lúc tôi nằm mơ vô ý sờ tới thôi"

Trịnh Hi Vận cũng ngồi dậy, dưới ánh mắt lưu luyến của Mục Thanh cột lại cúc áo, đối với Mục Thanh nói: "Xem ra cô trị liệu còn chưa đủ triệt để!"

Mục Thanh hiểu cô dùng tư thế ngủ của mình châm chọc hành vi vừa nãy của mình, thế nhưng cô không tức giận chút nào không, gật đầu nói: "Ừm, sau khi về Bắc Kinh sẽ đi bệnh viện xem lại"

Trịnh Hi Vận cảm thấy như một quyền đánh vào trên bông vải, vô lực nhìn Mục Thanh.

Mục Thanh vô tội nói: "Tôi thật là đang nằm mơ, tuy là tôi đối với cô quả thật có một ít ý đồ không an phận, cũng thỉnh thoảng sẽ giậu đổ bìm leo, nhưng cũng chỉ là hôn mà thôi..."

"Cô câm miệng!" Trịnh Hi Vận cũng không phải là cô gái nhỏ vị thành niên, nhưng cô cũng là một nữ nhân không có bất kỳ kinh nghiệm tình cảm gì cả.

Còn như Khang Minh Hồng, lúc Trịnh Hi Vận cùng hắn chưa bao giờ có cảm giác như hôm nay, cảm thấy xấu hổ, tức giận, rồi lại tim đập rộn lên. Cho nên vậy cũng không thể nói là kinh nghiệm tình cảm.

Trịnh Hi Vận biết mình không có cách nào chiếm được tiện nghi trên miệng lưỡi, đánh lộn cô cũng không phải là đối thủ của Mục Thanh, bây giờ hai người vẫn tồn tại quan hệ hôn nhân, hành vi Mục Thanh hôm nay cô thật không biết nên ứng đối ra sao.

Giả vờ lạnh lùng trừng Mục Thanh, Trịnh Hi Vận không thèm nói chuyện với cô, cũng sẽ không ở trước mặt cô thay quần áo, mà là đi toilet tắm rửa.

Mục Thanh hơi híp mắt nhìn toilet, khóe môi hơi nhếch lên. Trịnh Hi Vận thay đổi cô nhìn ở trong mắt, tuy là cảm tình hai người tiến triển thong thả, nhưng dù sao cũng là bẻ cong queo thẳng nữ nha. Mục Thanh duỗi người, trong lòng mặc niệm, làm việc tốt thường gian nan.

Sau trở lại Bắc Kinh, đầu tiên Trịnh Hi Vận cần tìm cho mình một trợ lý, rất nhiều chuyện đều để chính cô làm sẽ lãng phí rất nhiều thời gian không cần thiết.

Cô ở công ty đầu tư xem xét một người mới có năng lực, quan sát vài ngày xong đem người này giao cho Dư Hạ Hề, để Dư Hạ Hề nói cho người đó biết làm công việc trợ lý tổng tài cần phải làm cái gì.

Lúc này lần quảng bá thứ hai của công ty internet đã kết thúc, hiệu quả so với đời trước còn tốt hơn rất nhiều, Trịnh Hi Vận nghĩ là do mình đem công việc giao cho Dư Hạ Hề phụ trách làm cho việc quảng bá trò chơi ở đời này chiếm được kết quả tốt hơn.

Một tuần lễ sau trợ lý mới Chu Trợ tới nhận việc, Trịnh Hi Vận đem một ít việc vặt vãnh này giao cho Chu Trợ, nhất thời trống ra nhiều thời gian hơn.

Ngồi ở trên ghế làm việc, rõ ràng thanh nhàn Trịnh Hi Vận lại không muốn đi chỗ quay phim cùng Mục Thanh thị sát tiến trình quay chụp, bởi vì gần đây Mục Thanh càng trở nên kỳ quái, luôn là ở giữa hai người làm một ít mập mờ tình cảm. Nhưng khi chính mình tỏ ra cự tuyệt hay là bất mãn, Mục Thanh có thể lập tức làm cho khí tức ám muội này biến mất, cứ như việc Trịnh Hi Vận bất mãn là cố tình gây sự.

Vô lực dựa vào trên ghế ngồi, Trịnh Hi Vận kháng cự để Mục Thanh xuất hiện ở trong suy nghĩ của cô.

Có lẽ là Thượng Đế nghe được nguyện vọng của cô, lúc này Dư Hạ Hề gọi điện thoại tới, mang tới một tin xấu: "Trịnh tổng, trên giao diện website xuất hiện một trò chơi phi pháp, đối phương hình như đã mua hải quân, chuyện bây giờ đã có trên danh sách chủ đề của Weibo"

Trịnh Hi Vận không chút nào hoảng loạn: "Tôi biết rồi"

Cúp điện thoại căn bản không có thời gian suy nghĩ, điện thoại vang lên lần nữa, Trịnh Hi Vận nhìn cái tên quen thuộc lại xa lạ, châm chọc tiếp điện thoại.

"Hi Vận? Ta nghe nói trên mạng có bình luận không tốt về công ty internet" giọng Trịnh Gia Lăng tràn đầy mười phần lo lắng, lại càng có vẻ dối trá.

Trịnh Hi Vận lạnh lùng nói: "Ừm, con biết"

"Vậy con định xử lý thế nào?" Trịnh Gia Lăng như trước lo lắng: "Cái công ty internet này là dự án đầu tư lớn nhất năm nay của Trịnh thị, nếu như không có lợi nhuận ngược lại còn lỗ lã, chuyện đó đối với con hay công ty đều không phải là kết quả gì tốt"

Trịnh Hi Vận vẫn là ba chữ kia: "Con biết"

Trịnh Gia Lăng bị cô nghẹn suýt chút nữa nói không ra lời, cũng may đây là ở trong điện thoại, nếu như trước mặt, Trịnh Gia Lăng vô pháp cam đoan mình có thể sắc mặt không đổi hay không. Bất quá giọng của hắn ngược lại cũng là không có biến hóa: "Ba ba có thể giúp con xử lý tốt chuyện này, bây giờ con đem quyền điều hành công ty internet giao cho ba ba, ba ba xử lý tốt mọi việc sẽ trả quyền điều hành công ty lại cho con"

Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Hi Vận chẳng bao giờ thu được ở trên tay Trịnh Gia Lăng bất cứ lễ vật gì, ngay cả khi còn bé. Bây giờ Trịnh Gia Lăng nói cho cô sẽ giúp cô xử lý chuyện của công ty, trong lòng Trịnh Hi Vận buồn cười, giọng nói vẫn như cũ lễ phép nói: "Không cần, lỗ lã cứ lỗ lã a!"

Nghe được Trịnh Hi Vận trả lời như vậy, Trịnh Gia Lăng tức giận thở mạnh. Gần đây luôn bị Mục Thanh khi dễ Trịnh Hi Vận rốt cục cảm giác được uất khí trong lòng giảm thiểu. Lúc Trịnh Gia Lăng cúp điện thoại, Trịnh Hi Vận còn có chút đáng tiếc, nếu như thời gian có thể lâu một chút nữa thì tốt rồi.

Linh Đạo là trò chơi ngoại quốc, công ty internet nhìn ra tiền đồ phát triển của Linh Đạo, liền muốn trả lại vốn đầu tư Trịnh thị, cũng mua lại bản quyền của Linh Đạo, đồng thời nhắm vào thị trường của Trung Hoa Trung Quốc đối với trò chơi tiến hành cải tiến. Vì để trò chơi có thể dễ chơi hơn, đồng thời giảm thiểu BUG, giai đoạn trước công ty internet bỏ kinh phí vào sửa chữa thời gian khá dài, trò chơi chính thức Beta cũng là chuyện gần đây.

BUG được cho là phá game cũng là một cách hack trong game

Trịnh thị rất nhiều người đều xem trọng lần đầu tư này, nhưng bây giờ trên mạng lại xuất hiện trò chơi phi pháp. Nội dung trò chơi là bản quyền Linh Đạo không trong sạch, trước đây lúc công ty internet mua bản quyền chỉ mua quyền đại diện, cũng không có sửa đổi lại quyền.

Mấy năm nay ý thức mọi người với việc bản quyền rất sâu sắc, đối với việc này rất phẫn nộ, hơn nữa có vài Blogger pro ra làm chứng, mọi người càng không muốn tin tưởng công ty internet, số lượng người chơi kế tiếp cũng giảm xuống kịch liệt.

Điện thoại cúp không lâu sau, Dự Hạ Hề tìm tới phòng làm việc, đem tình huống trên mạng hội báo, lại đưa một phần tư liệu cho Trịnh Hi Vận.

Xem qua bảng khai báo tài vụ và phân tích số liệu, Trịnh Hi Vận cầm lấy một phần tư liệu khác: "Đây là nhân viên khác thường mà cậu phát hiện?"

Dự Hạ Hề nhíu mày, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Trịnh tổng được cô nhắc nhở nhiều lần nên tôi rất quan tâm đến nhân viên công ty internet, sau đó phát hiện người này rất khả nghi, tôi tìm người điều tra ra, phát hiện người này và Trịnh Dao Cầm có liên quan"

Truyện Chữ Hay