Hướng Ép Duyên Khuất Phục

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trịnh Hi Vận ngồi đối diện Triệu Diệc Trình, dưới ánh mắt sửng sốt kinh ngạc của Triệu Diệc Trình đối với hắn cười nói: "Triệu tiên sinh chào anh, tôi biết chuyện của anh, tôi là Trịnh Hi Vận người đầu tư ở Trịnh thị, muốn mời anh làm quản lý công ty"

Triệu Diệc Trình nhíu mày: "Xin lỗi, tôi hiện tại..."

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc này, tôi biết bây giờ anh không có tâm tình đi suy nghĩ việc này, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng anh có thể suy nghĩ lại đề nghị của tôi" Trịnh Hi Vận đưa ra danh thiếp, sau khi Triệu Diệc Trình nhận được, Trịnh Hi Vận cũng không dây dưa nữa, đứng lên đối với hắn cười nói: "Thực sự xin lỗi đã làm phiền đến anh, hy vọng anh suy nghĩ thật kĩ "

Trịnh Hi Vận đến quả thật có chút đột ngột, nhưng cô cũng suy tính rõ ràng. Đời trước cô vô tình biết Triệu Diệc Trình cũng không phải là người theo cảm tính, có thể chia tay sẽ đối với hắn có phần ảnh hưởng, nhưng nhiễu loạn tâm tình hắn thật ra là sự nghiệp của hắn. Đối với một nam nhân mà nói, sự nghiệp không có, ái tình và bánh mì cũng sẽ bay đi mất, có sự nghiệp, rất nhiều thứ cũng đi theo.

Cùng Mục Thanh đi ra cửa hàng đồ ngọt, Trịnh Hi Vận vẫn còn đang suy tư chuyện sau đó Triệu Diệc Trình sẽ liên hệ với cô, cô nên đem hắn đặt ở vị trí nào mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Vẻ mặt Mục Thanh xệ xuống lại thấy Trịnh Hi Vận cũng không nhìn cô, nhất thời trong lòng càng bực mình nói: "Cô tìm hắn làm gì? "

"Hả?" Trịnh Hi Vận lúc này mới hoàn hồn: "mới vừa cô không nghe được chúng tôi đối thoại sao?"

Đang lúc nói chuyện Trịnh Hi Vận mới nhìn thấy Mục Thanh xệ mặt xuống, cô dừng bước lại, có chút không hiểu hỏi: "Cô sao đột nhiên sắc mặt không tốt? Thân thể không thoải mái sao? "

Mục Thanh nghiêm khắc liếc mắt trừng cô, bất đắc dĩ cắn răng nói: "Tôi đang ghen!"

Con ngươi Trịnh Hi Vận to lên, sau đó một màu đỏ ửng bay lên gương mặt, cô xoay người đi nhanh về phía trước, thấy Mục Thanh theo kịp, Trịnh Hi Vận thẹn quá thành giận nói: "Cô đúng là kỳ quái, nổi máu ghen, đây là ý gì?"

Mục Thanh đuổi kịp cước bộ của cô, nói với cô: "Kỳ quái sao? Tôi thích cô cô cũng không phải không biết, chúng ta mới vừa kết hôn ngày thứ hai, cô đã thản nhiên bỏ rơi tôi đi nói chuyện phiếm với nam nhân khác, còn để lại danh thiếp của mình. Tôi nổi máu ghen mới là chuyện rất bình thường "

Trịnh Hi Vận bất đắc dĩ lại xấu hổ nhìn cô chằm chằm: "Cô còn không kỳ quái sao? Tôi lúc nào tìm hắn nói chuyện trời đất, tôi muốn cho hắn đến công ty tôi làm, tôi đang chiêu nạp nhân tài! Cô đúng là không nói lý lẽ! "

Nói Trịnh Hi Vận xấu hổ biến thành tức giận: "Tôi trong mắt cô chính là người trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy sao? "

Mục Thanh nghe xong lời của cô đột nhiên chân tay luống cuống, vậy mới biết được hành vi của mình có hơi quá kích. Cô kéo tay Trịnh Hi Vận, vô luận cô giãy dụa thế nào cũng không thả: "Tôi sai rồi, tôi chỉ là muốn đùa cô thôi, muốn làm cho giữa chúng ta tăng một ít tình thú"

Trịnh Hi Vận kỳ thực cũng không phải thật tức giận, cô cảm thấy ngượng nhiều hơn. Tuy là hai người đã kết hôn rồi, nhưng hôn nhân của các cô cùng người bình thường có chút không giống. Biểu hiện của Mục Thanh lúc này làm cô có chút khó xử.

Ngay cả tự Trịnh Hi Vận cũng không có để ý tới, thái độ cô đối với Mục Thanh đã dần chuyển biến. Nếu là lúc trước, cô đã sớm lạnh lùng nhìn Mục Thanh, một bộ dáng việc đó không liên quan đến mình.

"Tôi biết hắn là một quản lý, gần đây công ty đã sa thải hắn, tôi hy vọng có thể mời được hắn đến công ty làm việc, cho hắn danh thiếp là để hắn suy nghĩ xong liên hệ tôi" nói xong Trịnh Hi Vận đối với Mục Thanh nói:"Cô có thể buông tôi ra không? Ánh mắt người đi đường nhìn chúng ta rất kỳ quái. "

Mục Thanh buông cô ra, vẻ mặt nghiêm túc trở lại nói: "Hắn sao lại bị công ty sa thải? Cô biết mấy công ty hiện nay rất ít tuyển người như vậy, bản thân nhân viên bị sa thải lẽ nào không có vấn đề sao?"

Trịnh Hi Vận cảm giác được nhiệt độ trên mặt mình đã hạ xuống, cùng cô vừa đi vừa nói tình huống của Triệu Diệc Trình.

Triệu Diệc Trình là quản lí của công ty thị trường nào đó, lúc hắn và bộ tài vụ tiếp xúc biết được chuyện quản lý bộ tài vụ tham ô công khoản công ty. Triệu Diệc Trình đem việc này nói cho tổng tài công ty, quản lý bộ tài vụ bị sa thải, Triệu Diệc Trình cũng bị trá hình cho thôi việc.

Trên thế giới người có thể chân chính thanh liêm được bao nhiêu? Cho dù người thanh liêm được bao nhiêu liệu có dám cam đoan tay mình cầm vật màu đen mà không bị hắc hóa? Triệu Diệc Trình tuy là đẩy đi khối u của công ty, thế nhưng những người khác cũng sợ hắn sau này làm việc ra tay với mình, Vì vậy cũng không ai dám dùng hắn.

Đời trước Triệu Diệc Trình vì chuyện này mà có danh tiếng rất lớn ở trong ngành, cho nên sau đó công ty tuyển hắn danh tiếng cũng rất lớn, bởi vì năng lực Triệu Diệc Trình khai thác thị trường rất đáng gờm khiến tất cả mọi người đều muốn vỡ kính mắt, dù là ai cũng không nghĩ tới Triệu Diệc Trình một sinh viên mới tốt nghiệp không lâu có thể đối với thị trường có độ nhạy cảm cao như vậy.

Đem mọi chuyện xảy ra ở công ty Triệu Diệc Trình nói cho Mục Thanh, cũng nói với cô: "Tôi muốn hắn bán đứng cộng sự để đúng với chính nghĩa của hắn, bất quá cách này cũng không được ổn. Thay vì tuyển mấy con sâu ăn mọt tài nguyên và vốn công ty, chi bằng tìm người như vậy, đợi về sau vị trí của hắn ổn định, thì sẽ không xuất hiện tình huống này nữa "

Mục Thanh gật đầu: "Vậy người này quả thực có thể biến thành của mình. Bây giờ trong công ty rất nhiều quản lý và lão tổng đều là , , đa số bọn họ tư tưởng vẫn khá cũ kỹ, có thể sẽ không chịu nhận người như Triệu Diệc Trình. Nhưng người chính trực như thế cũng là công ty đang cần, chí ít cùng người như vậy giao lưu sẽ không mệt mỏi "

Mục Thanh đối với chuyện này cảm xúc sâu đậm, bởi vì hiện tại bên trong điện ảnh và truyền hình Gia Đằng các quản lý chính là những người đứng sau một bộ phim. Bất quá Mục Thanh vẫn kiên trì muốn dựa vào cố gắng của mình lấy lại quyền hành ở Gia Đằng, anh trai mặc dù là vạn năng, nhưng không phải chuyện gì cũng phải dựa vào anh trai.

Một tuần ngày nghỉ rất nhanh đã đi qua, Trịnh Hi Vận đi làm ngày đầu tiên Triệu Diệc Trình đã tới công ty. Ngồi đối diện bàn làm việc của Trịnh Hi Vận, Triệu Diệc Trình nghi hoặc hỏi: "Bây giờ người nào biết tôi đều tránh tôi như rắn độc, bọn họ không muốn tuyển tôi, không có cách nào tín nhiệm tôi, Trịnh tổng cô vào lúc này lại chủ động tuyển dụng tôi, thật sự là khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái."

Khóe miệng Trịnh Hi Vận mang theo nụ cười thản nhiên, tự tin nói: "Bởi vì tôi đứng ở bên phe chính nghĩa, cho nên không sợ chính khí cuồn cuộn trên người anh "

Triệu Diệc Trình không nhịn cười được: "Trịnh tổng cô thật biết nói đùa, cuồn cuộn chính khí cũng quá khoa trương "

Trịnh Hi Vận lại lắc đầu nói: "Tôi cứ cho là như vậy, cho nên hôm nay anh tới để chuẩn bị tiếp nhận lời mời của tôi sao?"

Triệu Diệc Trình thận trọng gật đầu, trong mắt có một tia cảm kích như ẩn như hiện: "Đương nhiên, hành động ở công ty trước để bây giờ tôi bước lên gian nan ở sự nghiệp, tôi cũng từ đó lĩnh ngộ rất nhiều. Tôi không quen nhìn cái kiểu cầm tiền lương kếch xù của công ty cũng không làm chính sự, ngược lại còn làm sâu mọt ăn lén tài nguyên của công ty, nhưng nếu sau này gặp lại chuyện như vậy, ta nhất định sẽ không xử lý xúc động như vậy"

Cái đó cùng suy nghĩ của Trịnh Hi Vận không hẹn mà hợp. Trịnh Hi Vận đem hợp đồng lao động trên bàn làm việc đẩy về phía Triệu Diệc Trình, đối với hắn nói: "Tôi muốn cho anh vào thị trường bất động sản của Trịnh thị, nhưng anh vừa mới vào nhất định sẽ bị rất nhiều người xa lánh, có thể tạo được một phen thành tựu hay không đều xem năng lực của anh, tôi ở công ty đầu tư có thể trợ giúp cho anh cũng cực kỳ nhỏ bé "

Triệu Diệc Trình khiếp sợ nhìn cô "Không phải đầu tư ở Trịnh thị tuyển tôi sao? "

Trịnh Hi Vận lắc đầu, nói ra lo nghĩ của mình: " đầu tư ở Trịnh thị cũng không có khả năng là chỗ để anh phát huy, anh thích hợp với bất động sản ở Trịnh thị hơn. Làm sao, anh không muốn sao?"

Sao lại không muốn? hai tròng mắt Triệu Diệc Trình trong nháy mắt chiếu sáng, Trịnh thị bất động sản là công ty đầu tiên trong ngành bất động sản nổi lên, bây giờ ở trong nước người muốn mua phòng dù nhiều dù ít đều biết tới Trịnh thị bất động sản. Đây là một chỗ so với đầu tư ở Trịnh thị càng rộng lớn hơn, làm ở Trịnh thị bất động sản là một sự hấp dẫn cực lớn đối với một nam nhân có lòng muốn gầy dựng sự nghiệp.

Triệu Diệc Trình thẳng lưng, thật thận trọng đối với Trịnh Hi Vận nói: "Tôi nguyện ý" làm như trang trọng nói lời thề kết hôn, Triệu Diệc Trình phảng phất như có thể thấy được tương lai huy hoàng của mình.

Trịnh Hi Vận gật đầu: "Nếu anh đã nghĩ kỹ, vậy liền ký hợp đồng a! buổi chiều tôi sẽ dẫn anh đi Trịnh thị bất động sản nhận chức "

Dù là ai cũng không chú ý tới Trịnh Hi Vận để Triệu Diệc Trình nằm vùng ở công ty bất động sản, dù sao ở dưới sự quản lý của Trịnh Toàn Phong, công ty bất động sản có quá nhiều quan hệ bám váy đàn bà, Triệu Diệc Trình chỉ là một người trong đó mà thôi. Hơn nữa hắn cũng chỉ là một quản lý thị trường, không tính là chức vị trọng yếu gì. Chính vì vậy, giúp Triệu Diệc Trình ở Trịnh thị càng dễ thuận lợi yên lặng phát triển, cuối cùng trở thành một sự giúp đỡ lớn cho Trịnh Hi Vận lấy lại quyền lợi ở công ty.

Đến cả Trịnh Hi Vận cũng không nghĩ tới bây giờ có lòng trồng cây sau này dĩ nhiên lại thực sự lớn lên thành cây đại thụ che trời. Giải quyết chuyện của Triệu Diệc Trình, chuyện Trịnh Hi Vận quan tâm hơn đó là đầu tư điện ảnh, dù sao cái này liên quan đến tiền lời đầu tư của cô năm nay.

Đây cũng là nguyên nhân Mục Thanh coi trọng chuyện đầu tư điện ảnh như vậy, từ lúc dự án điện ảnh bắt đầu khởi động, rốt cuộc không cần cô chủ động đi tìm Trịnh Hi Vận. Bởi vì hiện tại Trịnh Hi Vận sẽ chủ động đến công ty tìm cô.

Tuy là Trịnh Hi Vận chỉ hỏi tiến trình quay chụp của bộ phim, Mục Thanh cũng mặt mày hớn hở nói: "Phương đạo đang cùng biên kịch thảo luận kịch bản, chỗ quay chụp đã xác định được, chỉ là Gia Đằng vẫn chưa sắp xếp máy quay ổn thỏa"

Trịnh Hi Vận nhếch mi nhìn Mục Thanh: "Bọn họ lại khi dễ cô?"

Mục Thanh nhếch miệng lên ý cười âm trầm: "Đúng vậy, đám người kia coi tôi là cọp giấy, sợ rằng hiện tại cũng cảm thấy tôi chỉ là tới đùa giỡn, chưa tới hai ngày sẽ biết điều mà biến đi "

"Vậy cô định làm sao? " Trịnh Hi Vận nhìn Mục Thanh cười tự tin lại gian trá, lại phát hiện Mục Thanh rất hấp dẫn con mắt của cô.

Mục Thanh cười lạnh nói: "Bọn họ có lẽ đã quên Gia Đằng là họ Mục, đem Gia Đằng là đồ vật trong tay mình "

Nói Mục Thanh đứng dậy đối với Trịnh Hi Vận nói: "Sao nào, muốn cùng tôi đi đòi nợ không? Máy móc sắp xếp đúng chỗ có thể bắt tay vào quay phim rồi "

"Đương nhiên" Trịnh Hi Vận cũng đứng lên, đối với Mục Thanh nói: "Tôi hy vọng có thể chiếu phim vào lễ Giáng Sinh, còn kéo dài nữa ước chừng đến tết âm lịch đều chờ không được bộ phim này "

Đáng thương Mục Thanh ở Gia Đằng ngay cả trợ lý cũng không có, một người một ngựa mang theo một 'Ngoại nhân' là Trịnh Hi Vận xông xáo đến phòng làm việc tổng giám đốc. Nhưng cô lại đi được khí vũ hiên ngang, kèm theo phong phạm của nữ vương. Đây cũng là lúc thường Trịnh Hi Vận không gặp được, Mục Thanh như vậy làm cho Trịnh Hi Vận càng có hứng thú muốn đi xem một chút cô sẽ xử lý vấn đề này như thế nào.

Truyện Chữ Hay