giờ chiều thứ sáu, Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ chạm mặt nhau ở cổng trường.
“Cậu tự mình đến hả?” Chu Tử Duệ thấy Ninh Diệc Duy bước xuống từ xe taxi, thuận miệng hỏi một câu.
Từ sau khi Ninh Diệc Duy bị thương đều được Lương Sùng đưa đón, Chu Tử Duệ thấy mà không ngừng hâm mộ.
Ninh Diệc Duy gật đầu, nói: “Anh ấy đi công tác rồi.”
“Ài” Chu Tử Duệ cảm khái, “Lương Sùng đối, đối với cậu thật, thật tốt, cậu xem xem người anh, anh họ kia của tôi, luôn bắt tôi đi làm này nọ. đúng rồi, vết thương của cậu, còn nứt, nứt ra không?”
“Không,” Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ đi về phía trung tâm thí nghiệm vất lý, “Tôi thấy vết thương của mình sẽ không nứt nữa đâu, trừ khi đêm nay Khổng Tống phân tích văn hiến làm tôi cười haha.”
Đi vào phòng học lớn, có bảy tám nghiên cứu sinh và bác sĩ đã ngồi tại hàng trên. Thường ngày khóa nghiên cứu mở hội nghị Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ đều ngồi phía sau, dù sao người khác đều có lời muốn nói, chỉ hai người họ là không, ngồi chỗ cao không được hay lắm. Mà hôm nay thì khác, vì xem Khổng Tống diễn thuyết, hai người mặt dày mày dạn lên ngồi ở hàng hai.
Một đàn chị nghiên cứu sinh quen biết họ lại gần hỏi Ninh Diệc Duy: “Diệc Duy, em có biết chuyện bổ sung quy định này là như nào không?”
Ninh Diệc Duy xác thực không biết Lương Sùng nói với Khổng giáo sư thế nào nên đàng hoàng nói không biết. Vẻ mặt đàn chị hơi ngờ ngợ, còn muốn hỏi cậu gì đó thì cửa sau phòng hội nghị lại bị người đẩy ra, họ đồng thời nhìn ra phía sau, là Khổng giáo sư cùng trợ giáo Thôi.
Thân hình Khổng Thâm Phong không cao, người gầy gò, râu ria xồm xoàm, mặc sơ mí trắng tay ngắn cùng quần tây dài rộng. Có thể là ở Tokyo lười tìm chỗ cắt tóc, tóc của ông so với lần trước ở trường nhiều hơn, đông một đống tây một đống mà vểnh lên.
“Mới có bấy nhiêu đây người thế,” Khổng Thâm Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cái, quay đầu bất mãn nói với Thôi Hà “ giờ rồi, hiện tại ý thức đúng giờ của mọi người cũng không đủ mạnh nữa.”
Thôi Hà ngại ngần nói là ngài sắp xếp lúc giờ, rồi hàm hồ ‘vâng dạ’ vài tiếng.
Khổng Thâm Phong đi tới bên bục giảng, bỏ sổ ghi chép xuống, lại đến chỗ sinh viên tụ tập ở hàng trước, cùng các bác sĩ nghiên cứu sinh hàn huyên vài câu mới đi đến chỗ Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ. Tới gần Ninh Diệc Duy, Khổng Thâm Phong nhìn thấy băng gạc sau tai cậu thì ngẩn ra, hỏi Ninh Diệc Duy: “Diệc Duy, trò bị làm sao thế?”
“Diệc Duy rất xui xẻo ạ, bị con chó trong rừng cây trường học đuổi cắn” đàn chị cướp lời đáp “Nên té lộn mèo một cái.”
Ninh Diệc Duy không ngờ tin đồn bị ‘chó đuổi’ đã lan ra rộng như vậy, cậu còn chưa kịp nói chuyện, Khổng Thâm Phong đã nói với chị nghiên cứu sinh kia: “Không đúng, té bị thương sao lại ở lỗ tai? Rõ ràng không hợp lẽ thưỡng. Tôi thấy các em còn thiếu tinh thần ham học hỏi đấy.”
“Đúng ạ, là bị kẻ thù dùng bình rượu vỡ nện trúng.” Ninh Diệc Duy nhân cơ hội bác bỏ tin đồn, “Em và Tử Duệ giải thích nhiều lần rồi, chẳng có ai tin.”
Khổng Thâm Phong lắc đầu một cái, thở dài “Nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng ạ, bác sĩ nói tĩnh dưỡng là được,” Ninh Diệc Duy trả lời “Không thể vận dụng não quá độ.”
Khổng Thâm Phong liền cười với Ninh Diệc Duy: “Lấy đầu óc của trò và Chu Tử Duệ, tri thức bình thường rất khó để các trò dùng não quá độ.”
Chị nghiên cứu sinh đằng trước nhìn nhìn không nói gì, Khổng Thâm Phong nói tiếp: “Chỉ là sau này đừng nên dễ dàng đắc tội người khác nữa.”
Ninh Diệc Duy vâng lời gật đầu, nói đã biết rồi.
“Đúng rồi” Khổng Thâm Phong dường như tùy ý hỏi “Các trò cũng đã năm tư rồi, có tính toán gì với tương lai chưa?”
Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ liếc mắt nhìn nhau, Ninh Diệc Duy mở miệng nói: “Em còn chưa có quyết định, Tử Duệ còn đang chuẩn bị tư liệu cho mình.”
Khổng Thâm Phong gật đầu, vì sinh viên đã đến nhiều hơn nên không tiếp tục tán gẫu với họ nữa, người đã đông đủ, hội nghị sẽ bắt đầu.
Khổng Tống đến rất muộn, ngồi ở hàng cuối cùng, chương trình cuối của hội nghị là sinh viên làm báo cáo, trước tiên là hai nghiên cứu sinh, người sau cùng là Khổng Tống. Khổng Tống lên bục, mở đèn chiếu, giảng giải một phần văn hiến liên quan đến cung cấp điện tử phát tại APEX năm ngoái.
Bình tĩnh mà xem xét thì trình độ báo cáo của Khổng Tống lần này có thể chấp nhận được, tuy không đào sâu vấn đề nhưng tổng thể mạch lạc, không có gì sai sót.
Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ đều không cười, trong lòng lại dâng lên một luồng cảm giác vi diệu. Chờ Khổng Tống báo cáo xong, hai người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt đối phương.
“Trước hết đừng xuống.” ngay trước khi Khổng Tống xuống bục, Khổng Thâm Phong đột nhiên mở miệng nói.
Khổng Tống đứng lại, Khổng Thâm Phong ngồi ở xa đột nhiên kêu ngừng, trên mặt có chút không hiểu gì. Bởi thời gian hội nghị có hạn, sinh viên hệ chính quy làm xong báo cáo thì không có thời gian để phía dưới đặt câu hỏi.
“Tôi có một vấn đề rất đơn giản,” Khổng Thâm Phong nói, ông nói cho Khổng Tống nghe một hàm số cơ bản rất bình thường trong tai Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ, còn nói: “Trò dùng bảng đen, biến hóa nghịch hàm số theo chuỗi Fourier() cho tôi.”
() Trong toán học, CHUỖI FOURIER (được dặt tên theo nhà toán học Joseph Fourier) của một hàm tuần hoàn là một cách biểu diễn hàm đó dưới dạng tổng của các hàm tuần hoàn có dạng ejnx, trong đó, e là số Euler và j là đơn vịsố ảo.Theo công thức Euler, các chuỗi này có thể được biểu diễn một cách tương đương theo các hàm sin và hàm cos.
Một cách tổng quát, một chuỗi hữu hạn của các hàm lũy thừa của số ảo được gọi là một chuỗi lượng giác. Fourier là người đầu tiên nghiên cứu chuỗi lượng giác theo các công trình trước đó của Euler, d’Alembert và Daniel Bernoulli. Fourier đã áp dụng chuỗi Fourier để giải phương trình truyền nhiệt, các công trình đầu tiên của ông được công bố vào năm và , cuốn Théorie analytique de la chaleur của ông được công bố vào năm . Theo quan điểm của toán học hiện đại, các kết quả của Fourier có phần không chính thức liên quan đến sự không hoàn chỉnh trong khái niệm hàm số và tích phân vào đầu thế kỉ XIX. Sau đó, Dirichlet và Riemann đã diễn đạt lại các công trình của Fourier một cách chính xác hơn và hoàn chỉnh hơn.
Ninh Diệc Duy trông thấy khuôn mặt trắng bệch của Khổng Tống, trong lòng đã rõ.
Vị trí Khổng Thâm Phong ngồi được sắp xếp cách không xa chỗ Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ nghiêng đầu nhìn ông, ông dựa vào lưng ghế, đầu hơi ngẩng, mặt không đổi sắc nhìn Khổng Tống trên bục giảng, nói: “Vấn đề khó như vừa nãy đều hiểu cả, tại sao đơn giản như này thì không làm được?”
Cả phòng học lớn liền yên tĩnh không một tiếng động, chẳng một ai dám nói chuyện, ngay cả tiếng xì xào bàn tán cũng không có.
Cách bảy, tám mét Ninh Diệc Duy cũng có thể trông thấy ánh mắt thất vọng của Khổng Thâm Phong.
“Lần này Khổng Tống quá đáng rồi.” Chu Tử Duệ viết vài chữ lên vở, đẩy sang chỗ Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy suy nghĩ một chút, trả lời Chu Tử Duệ một câu: “Cậu ta nên học ngành khác.”
Khổng Tống khiến Ninh Diệc Duy nhớ lại một bạn học từ thời cấp hai, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn đều lo học tập, vừa hết giờ trên lớp liền chạy đi hỏi giáo viên các vấn đề, kết quả thi cử lại trước sau đều không như ý muốn. Mà bạn học nọ thích diễn tấu nhạc cụ, hơn nữa còn rất am hiểu, cuối cùng chuyển sang trường học âm nhạc, kết quả đạt được không quá tệ.
Đôi khi biết rõ việc không thể làm cũng chẳng phải việc gì đặc biệt có ý nghĩa.
Ninh Diệc Duy cho rằng, dựa vào bản chất mà nói thì các ngành học đều bình đẳng như nhau.
Con người quá mức bé nhỏ, có một số cá thể luông tìm kiếm chân lí trên con đường của họ chỉ đơn giản vì họ muốn tìm.
Nếu như cả một đời chỉ có đi theo con đường của người đi trước vạch sẵn, học hỏi thứ mà người người đi trước đã học, đó mới là lãng phí sinh mệnh.
“Chán.” Ninh Diệc Duy viết cho Chu Tử Duệ xem
“Xuống đây đi.” Khổng Thâm Phong nói “ Sau này không được như thế nữa.”
Khổng Tống không nói một lời xuống khỏi bục giảng, không nhìn Khổng Thâm Phong cũng không dừng bước, đi thẳng ra khỏi phòng học.
______________________________________________________________
Tâm trạng của Lương Sùng cực kỳ tệ, nhưng vẫn phải giữ sắc mặt như thường.
Vốn là anh đến thành phố U chỉ để ký kết thỏa thuận hợp tác, không ngờ buổi chiều vừa mới ký xong hạng mục, đương muốn xác định ngày về với thư ký thì Khang Mẫn Mẫn gọi điện tới. Bà nói mình đã đến thành phố U sáng nay, buổi tối có hẹn với một người bạn cũ, muốn Lương Sùng cùng bà đi ăn cơm.
Nghe xong lời nói của Khang Mẫn Mẫn, Lương Sùng nhạy bén cảm thấy có gì đó sai sai, mà vẫn chưa vạch trần.
Nhưng ngay khi bước vào phòng ăn, nhìn thấy nữ sinh ăn diện tỉ mỉ ngồi đối diện cùng một trưởng bối khá quen mắt ngồi bên cô nàng, sắc mặt Lương Sùng không cách nào ức chế được đen sì trong một giây. Anh ăn bữa cơm này dài như năm bữa, từ chối đề nghị người trẻ tuổi nên đi chơi tiếp của Khang Mẫn Mẫn, trở về khách sạn.
Về phòng không bao lâu sau, Khang Mẫn Mẫn đến gõ cửa, sắc mặt bà cũng khó coi, đi vào ngồi xuống, hỏi Lương Sùng: “Tâm tình không tốt à?”
Lương Sùng đang xem bản dự thảo hạng mục giai đoạn thứ nhất lúc chiều, nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, ôn hòa phủ nhận: “Không phải.”
“Lương Sùng, con không còn nhỏ nữa.” Khang Mẫn Mẫn thấy thái độ Lương Sùng hiện tại còn chấp nhận được, muốn khuyên đôi ba câu, tự rót cho mình một chén trà rồi đợi một chốc, thấy Lương Sùng khép bản dự thảo lại, liền mở miệng ám chỉ: “Là lúc nên cân nhắc việc lập gia đình.”
Bà có thể nhận ra Lương Sùng mâu thuẫn đối với việc kết thân tối nay, mà chuyện đại sự cả đời Lương Sùng lại không chịu giải quyết, bà và chồng lúc nào cũng nhớ tới. Gần đây thành phố U có một cô gái gia đình môn đăng hộ đối muốn quen với Lương Sùng, bà lại từ chỗ thư ký Lương Sùng biết được con trai vừa hay đang ở đây nên lập tức bay đến, muốn tác hợp hai người.
Như vậy sau này khi bà chồng mình nhắm mắt thì Lương Sùng gặp chuyện gì cũng có người chia sẻ.
“Lương Sùng, ba con cũng muốn sinh thời dưới gối có con cháu—”
“— Mẹ,” Lương Sùng còn một phần phương án khác muốn xem, anh ngắt lời Khang Mẫn Mẫn, dừng vài giây, hạ thấp tư thái, chậm rãi nhưng chấp nhất mà từ chối “Mẹ đề con nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay con mệt rồi.”
Có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt Lương Sùng, Khang Mẫn Mẫn liền im lặng.
Lương Sùng nhìn bà một cái, nói tiếp: “Con muốn nghỉ ngơi.”
Khang Mẫn Mẫn hơi sửng sốt, nói ‘được’, rồi rời khỏi phòng Lương Sùng.
Lương Sùng đã uống nhiều rượu, tắm rửa sạch sẽ xong vẫn không thấy tỉnh táo hơn là bao, anh mặc áo tắm ngồi trên ghê sô pha ngây người một hồi, gọi cho Ninh Diệc Duy một cuộc điện thoại.
Ninh Diệc Duy nghe máy, âm thanh bên kia hoàn toàn yên tĩnh, nói với Lương Sùng “Này”, hỏi anh: “Tìm em có chuyện gì?”
Lương Sùng nhắm mắt lại, hỏi cậu: “Em đang ở nhà?”
“Ừ,” Ninh Diệc Duy nói “Về nhà lúc h, khi nào anh về, không phải nói hôm nay sao?”
“Ngày mai,” Lương Sùng hỏi Ninh Diệc Duy “Hội nghị buổi tối thế nào?”
Tâm tình Ninh Diệc Duy hơi phức tạp, nói: “Như trước thôi, Khổng Tống rút khỏi tổ nghiên cứu rồi.”
“Sao thế?” Lương Sùng hỏi cậu.
“Không nói được,” Ninh Diệc Duy không muốn nói quá nhiều, vì như vậy thể hiện miệng cậu rất tiện, chỉ nói “Anh thuận lợi không?”
“Không thuận lợi.” Lương Sùng nói.
“Có chuyện gì thế?” âm thanh Ninh Diệc Duy trở nên lo lắng “Vậy ngày mai có về được không?”
“Mẹ tôi mang tôi đi xem mắt,” Lương Sùng không trả lời vấn đề thứ hai của Ninh Diệc Duy, chỉ nói một cách đơn giản “Đại khái là về hưu rất thanh nhàn, nên muốn ôm cháu.”
Lương Sùng chậm chạp phát hiện ngữ khí của mình cứ như đang cáo trạng vô nghĩa với Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy không đáp như anh muốn nhưng nói ra rồi vẫn thoải mái hơn nhiều.
Ninh Diệc Duy “À” một tiếng, dường như không biết phải nói gì. Qua một lát, cậu nói: “Xem mắt là anh cùng một người khác phái ngồi cùng một chỗ tìm hiểu nhau sao?”
Lương Sùng cười cười, nói: “Không ngồi cùng, cách rất xa.”
“Kết quả thế nào?” Ninh Diệc Duy lại tiếp tục hỏi “Hai người thành công ghép đôi chứ?”
“Em nói gì thế Ninh Diệc Duy,” Lương Sùng bị cậu chọc cho bật cười, “Cái gì gọi là thành công ghép đôi, em cho rằng đang kiểm nghiệm DNA à.”
“Vậy hai người nhất kiến chung tình chứ?” Ninh Diệc Duy lại hỏi.
Giọng điệu của Ninh Diệc Duy cứ như đứa trẻ hiếu kỳ, mà cũng không hoàn toàn là một đứa trẻ đang hiếu kỳ.
Có lẽ do Lương Sùng quá mức hi vọng Ninh Diệc Duy đối với chuyện mình bị ép xem mắt sẽ không vui, nên Lương Sùng kiên nhẫn tự bổ não, còn thật sự nghe ra một tia để ý trong ngữ điệu của Ninh Diệc Duy.
“Anh sắp yêu đương rồi sao?” Ninh Diệc Duy nghiêm túc hỏi Lương Sùng.
“Sẽ không.” Lương Sùng nói, mặc dù Ninh Diệc Duy không thèm để ý, anh vẫn muốn giải thích “Tôi không thích cô ta, cô ta cũng không thích tôi.”
“Há, không thích thì không được rồi.” Ninh Diệc Duy làm bộ ra vẻ hiểu biết này nọ, bất khuất tiếp tục đề tài mà cậu căn bản cũng không rõ “Có phải là dì không vui không?”
“Tôi không bỏ đi ngay lúc đó bà nên thắp nhang mới phải.” Lương Sùng cười lạnh, lại hỏi Ninh Diệc Duy “Em đang ở đâu?”
“Không phải nói rồi sao, ở nhà.” Âm thanh Ninh Diệc Duy có vẻ rầu rĩ.
“Tôi không ngủ được,” Lương Sùng tùy hứng bá đạo mà ra lệnh cho Ninh Diệc Duy “Đi tìm quyển sách đọc cho tôi nghe.”
Ninh Diệc Duy thật biết điều mà ‘Vâng’ một tiếng, Lương Sùng nghe thấy âm thanh bước đi của Ninh Diệc Duy, sau đó là tiếng Ninh Diệc Duy lật sách.
“Giới thiệu và bàn luận về học thuyết M của Katrin Becker, được chứ?” Ninh Diệc Duy tự tin nói “Bản dịch này cũng không tệ lắm đâu.”
“Không được, tìm sách nào tôi nghe hiểu được ấy.” Lương Sùng nhức đầu nói.
Âm thanh Ninh Diệc Duy ngay lập tức trở nên cao hứng: “Anh thật là dốt nát mà!”
Lương Sùng nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Diệc Duy—”
“Em tìm được quyển ‘tầm hoan mua vui’ rồi này,” Ninh Diệc Duy nói “Quyển này được rồi chứ, chắc chắn là anh mua, em chẳng đọc loại sách này.”
“Đọc đi.”
Ninh Diệc Duy đọc xong lời tựa của tác giả, Lương Sùng bên kia không lên tiếng, Ninh Diệc Duy đoán anh đang ngủ, ngưng thần nín thở tỉ mỉ lắng nghe, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lương Sùng.
“Lương Sùng.” Ninh Diệc Duy gọi tên Lương Sùng, không thấy anh đáp lời.
Ninh Diệc Duy còn nói: “Ngủ ngon.”
Cậu hi vọng nghe xong lời tựa ‘tầm hoan mua vui’ (tìm kiếm niềm vui) của tác giả, Lương Sùng có thể ngủ ngon hơn. Bởi vì giọng nói Lương Sùng nghe có phần mệt mỏi, không cần xem mắt với ai hết, cũng không cần yêu thích ai hết, chỉ cần giấc ngủ và nghỉ ngơi mà thôi.