Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ chín: Thượng Đế luôn thích trêu đùa con người. Mỗi lần bạn trang điểm cẩn thận ra ngoài đều vĩnh viễn không gặp được diễm ngộ, mà khi bạn chỉ mặc quần đùi ra phố đi dạo thì lại thường có thể đụng phải người đàn ông bạn vừa gặp đã yêu. Cơ hội bao giờ cũng chỉ giành cho người phụ nữ lúc nào cũng sẵn sàng, vậy thì rốt cục làm thế nào mới có thể bảo đảm không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào? Đơn giản, ngay cả xuống lầu đi đổ rác, bạn cũng phải mặc lễ phục dạ hội mới được.
Lộ Tấn xoay đầu cô sang phía khác, như vậy sẽ có thể bảo đảm cô không bị bột mì làm chết ngạt, anh ta cũng có thể yên tâm cầm soufflé đi mất.
Nhưng anh ta vừa cất soufflé vào trong hộp, người phụ nữ đang ngủ mơ này lại quay đầu về hướng cũ.
Đúng là ngủ không ngoan tí nào.
Lộ Tấn lắc đầu, không có ý định để ý đến cô nữa. Vừa mới chuẩn bị quay đầu rời khỏi, người phụ nữ này đột nhiên cau mũi, ngay sau đó lại đưa tay xoa xoa chóp mũi. Lộ Tấn tưởng rằng đây là cô sắp tỉnh, không nhịn được cúi đầu xem cô, đúng lúc này...
"Hắt xì!"
Cùng với tiếng hắt hơi vang dội của người phụ nữ này, đống bột mì trên kệ bếp giữa hai người lập tức bay đầy mặt Lộ Tấn.
Bột mì bay mù mịt xuống đất, tư thế kinh ngạc trợn mắt nhìn của Lộ Tấn duy trì đủ ba giây mới đột nhiên hoàn hồn lại. Cô - ả - này - tuyệt - đối - là - cố - ý!
"Cố - Thắng - Nam!"
Tiếng gào của anh ta vang vọng bếp sau, xé rách trời cao, Cố Thắng Nam đang ngủ như chết cũng bị anh ta đánh thức. Cô ngơ ngác mở mắt, lập tức bị gương mặt bạch diện thư sinh trước mặt làm giật mình đứng phắt dậy, bàn tay hất ra, cái hộp đựng soufflé rơi thẳng xuống đất. Sau đó cô vô thức lui lại, lập tức bàn chân giẫm thẳng lên trên cái hộp.
Lộ Tấn trơ mắt nhìn màn này mà không kịp ngăn cản, lập tức nghe thấy âm thanh trái tim mình bị giẫm vỡ vụn.
Cố Thắng Nam vốn còn mơ mơ màng màng, một nửa thần trí vẫn còn vương trong mơ. Giờ đây nhìn sắc mặt Lộ Tấn, lại nhìn cái hộp dưới chân mình, dường như cô đã hiểu ra vấn đề. Đến lúc cô thấy rõ những chiếc bánh bẹp dúm lòi ra khỏi cái hộp thì cuối cùng cũng tỉnh hẳn.
"Tôi tôi tôi... tôi làm lại là được".
"..."
"Nhanh lắm, anh chợp mắt một lát là tôi làm xong ngay. Thật đấy".
Lộ Tấn cân nhắc rất lâu, hô hấp cũng điều chỉnh rất lâu, rốt cục mới nhịn xuống không tiến lên bóp cổ cô. Anh ta dùng tay lau mặt, đáng tiếc là không được như mong muốn, bột mì trên mặt không chỉ không biến mất mà ngược lại còn che kín mắt làm Lộ Tấn muốn trợn mắt cũng khó khăn: "Vì muốn ăn soufflé cô làm mà tối nay tính mạng tôi cũng phải chấm dứt ở đây rồi".
"Không đâu không đâu". Cố Thắng Nam liên tục xua tay.
Cả đời này Cố Thắng Nam chưa từng muốn xun xoe lấy lòng người nào như vậy, hết lấy nước lại lấy khăn giấy, thậm chí hết sức nài nỉ mời anh ta vào phòng nghỉ của mình. Cô lại lấy gối, lại trải chăn cho anh ta, nhân tiện nhét mớ đồ lót và tất trên giường xuống dưới nệm ghế: "Giờ anh nằm đây nghỉ một lát, tôi làm xong sẽ mang tới cho anh. Nhanh thôi mà!"
Tiếng nói vừa dứt, cô đã lao về phòng bếp với tốc độ chạy nước rút.
Ánh mắt soi mói của Lộ Tấn quét qua phòng nghỉ một lượt. Thay vì gọi đây là phòng nghỉ, chẳng thà nói là phòng chứa đồ linh tinh. Không gian chưa tới mười mét vuông, chỉ có một chiếc giường giản dị và một chiếc ghế gấp. Lộ Tấn cố ép mình ngồi xuống chiếc ghế gấp, coi như tất cả là vì những chiếc soufflé đáng yêu! Đang tự mình an ủi như vậy, đột nhiên Lộ Tấn cảm thấy hình như dưới nệm ghế có thứ gì đó cộm cộm.
Lộ Tấn khẽ nghiêng người, dùng ngón tay kéo thứ dưới nệm ghế ra với vẻ mặt chán ghét...
Khi thấy thứ mình móc ra đúng là một món đồ lót, Lộ Tấn lập tức cảm thấy buồn nôn từng đợt. Không chỉ như thế, chiếc móc trên đồ lót còn tiện thể lôi giúp anh ta một chiếc tất bẩn ra. Lộ Tấn vội ném ngay xuống đất, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao ngay lên giường, chỉ hận không thể cách xa chiếc ghế gấp này càng xa càng tốt.
Khi Cố Thắng Nam vội vã mang những chiếc soufflé còn nóng bỏng tay về phòng nghỉ, vừa nhìn thấy người đang ngủ trên giường, bước chân cô lập tức dừng lại.
Cô khẽ gọi một câu: "Lộ tiên sinh?"
Anh ta không có phản ứng gì.
Chỉ có lúc như thế này Cố Thắng Nam mới dám quan sát anh ta không kiêng nể gì. Cho dù anh ta đã ngủ, không còn vẻ mặt vẫn quen hất hàm sai khiến người khác, Cố Thắng Nam vẫn cảm thấy anh ta không hề hợp với nơi này. Tóc, móng tay, tay áo, ống quần, tất cả mọi thứ đều chuẩn mực, nào giống cô...
Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao và đôi giầy trắng vạn năm không thay đổi của mình, từ chối suy nghĩ tiếp. Cô đặt soufflé xuống, nghiêng người tới đắp chăn cho anh ta.
Đứng xa xa còn đỡ, vừa kéo gần khoảng cách, Cố Thắng Nam đã phát hiện da dẻ người đàn ông này còn hơn cả da cô. Chẳng lẽ một người đàn ông cũng thường xuyên chăm sóc da mặt? Cố Thắng Nam không cầm được nheo mắt quan sát tỉ mỉ, quả nhiên không hề nhìn thấy rõ lỗ chân lông...
Ai có thể ngờ được lúc này người đàn ông đó lại mở mắt ra?
Giờ này phút này giây này, Cố Thắng Nam cách mặt anh ta không đủ một gang tay. Anh ta trợn mắt nhìn cực kì dọa người, giống như một con báo cảnh giác nhìn đối thủ. Cố Thắng Nam vội ném chăn, đứng thẳng lên định lùi lại.
Ai có thể ngờ được cô lại bị dây chiếc áo lót vứt dưới đất làm vướng chân?
Ai có thể ngờ được đúng lúc cô sắp ngã ngửa thì người đàn ông ghét cô đến nghiến răng nghiến lợi này lại đưa tay kéo cô lại?
Ai có thể ngờ được...
Tất cả diễn ra quá nhanh.
"Á..."
"Rầm!!!"
Phản ứng đầu tiên của Lộ Tấn: Đau mồm.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thắng Nam: Giường sập rồi?
"..."
"..."
Lộ Tấn đẩy người phụ nữ này ra như một phản xạ có điều kiện. Cố Thắng Nam bị anh ta đẩy ngồi bệt xuống đất, lập tức dẫn đến phản ứng thứ hai của cô: "Gãy lưng rồi!"
Nghe thấy tiếng kêu đau này, Lộ Tấn lập tức bước xuống giường. Trong lúc lộn xộn, thoáng thấy môi cô, Lộ Tấn hơi sững lại. Sau khi dừng lại một giây, anh ta lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn bàn tay đang chống lưng của cô: "Có đứng dậy được không?"
Cố Thắng Nam thử đứng lên, vừa cử động lưng đã đau buốt, cô lại còn cắn răng nói: "Chắc vẫn được".
Thấy cô chậm chạp xê dịch, cũng không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể dịch đến trên giường, Lộ Tấn hoàn toàn mất kiên nhẫn, bế thốc cô lên đi ra ngoài.
Cố Thắng Nam ngẩn người, ánh mắt vừa ngước lên đã có thể nhìn thấy cằm người đàn ông này, hạ thấp ánh mắt lại nhìn thấy bàn tay đỡ dưới gối cô, đúng là nhìn đâu cũng cảm thấy không phù hợp. Cố Thắng Nam đành phải quay mặt nhìn xuống nền nhà phía trước, cố gắng thản nhiên tiếp nhận sự thật "Lần đầu tiên mình được người ta bế như bế công chúa lại là trong hoàn cảnh này".
Trợ lý của Lộ Tấn chạy tới bệnh viện, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh.
Cậu ta vội vã chạy tới, quan sát Lộ Tấn từ trên xuống dưới vài lượt, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi trong điện thoại nghe ngài nói ngài ở bệnh viện, hơn nữa còn ở cùng cái cô Cố Thắng Nam kia, có trời mới biết tôi lo lắng đến mức nào, chỉ sợ cô ta khắc ngài mất một tay một chân. Tạ ơn trời đất!"
Sắc mặt anh ta lập tức đông cứng.
Được trợ lý nhắc nhở như vậy, Lộ Tấn mới nhớ ra hình như việc này thật sự đáng cân nhắc cẩn thận: Theo thông lệ, bây giờ người bị gãy lưng, phải nằm trị liệu bên trong phải là anh ta mới đúng...