Khi xung quanh tối đen và đôi mắt không còn giữ được vai trò vốn có, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên vô định.
Đối với một số người, mắt không thấy tâm không phiền là chuyện tốt, nhưng với một số người thích suy diễn thì chưa chắc.
Chẳng ai biết mình đã đi bao lâu và cũng không ai trong số họ có đồng hồ đeo tay nên chỉ có thể phán đoán bằng cảm tính.
Bọn họ cứ nghĩ mình đã đi tận hai ba tiếng, trong khi thực tế lại chưa đến một tiếng.
Mọi người vừa nhìn xuống con đường dưới chân vừa đề phòng những nguy hiểm khác trong rừng. Một nhánh cây sẽ bị họ coi là rắn, một con sâu bò qua gây tiếng động ‘sột soạt’ cũng có thể lập tức khuấy động dây thần kinh yếu đuối của bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, sợ hãi là điều không thể tránh khỏi, nhưng dù sợ đến đâu cũng phải bình tĩnh, nếu không sẽ mang lại rắc rối cho cả đội.
Vương Hải Lượng chính là người mất bình tĩnh nhất.
Hắn quá yếu bóng vía, từ khi bọn họ tìm được hắn, hắn luôn giống như chim sợ cành cong, nói chuyện to một chút cũng sợ hãi. Rõ ràng giữa năm người, hắn là người may mắn nhất, không bị khủng long rượt, cũng không đụng độ sinh vật nguy hiểm nào, tùy tiện đi vài vòng, không hề bị thương đã gặp được nhóm Du Luân, hoàn thành nhiệm vụ .
Tuy nhiên, hắn lại là người nhát gan nhất trong đội. Rất nhiều lần, Du Luân không bị những động vật kỳ quái há miệng muốn ăn mình dọa sợ, mà lại bị tiếng hét thảm thiết của Vương Hải Lượng dọa đến suýt rớt tim ra ngoài.
Lần này lại như vậy, một bóng đen lướt qua, Vương Hải Lượng là người đầu tiên nhìn thấy, hắn lập tức hét lên rồi trốn ra sau, còn va vào Du Luân.
Xung quanh vốn đang yên tĩnh, hắn đột nhiên hét lên còn đáng sợ hơn cả bóng đen vừa lướt qua, ban đầu mọi người còn chịu được, nhưng bây giờ ngay cả Du Luân cũng tức giận.
“Đừng lúc nào cũng hét lên như vậy, anh muốn thu hút chúng nó lại đây sao.”
Triệu Tòng Huy vẫn còn sợ hãi, “Đúng vậy anh trai. Tôi đã rất sợ hãi, cậu như vậy càng khiến tôi sợ hãi hơn.”
Miêu Thắng Nam không giỏi trách móc người khác, cúi đầu không nói gì, ý chỉ cô nhóc cũng không đồng ý.
Du Luân xoa xoa cánh tay của mình, cú va của Vương Hải Lượng không nhẹ, nhưng cậu muốn thảo luận những chuyện khác với Vương Hải Lượng hơn là việc bị va.
Du Luân đứng tại chỗ, chờ cánh tay đỡ đau thì lập tức nói với Vương Hải Lượng: “Anh không được hét nữa.”
Giọng điệu của cậu rất nghiêm túc, không lẫn thêm gì khác. Vương Hải Lượng vốn đã cảm thấy xấu hổ khi bị bọn họ nói, lúc này nghe Du Luân nói chuyện với mình bằng giọng điệu này thì còn nóng nảy hơn.
“Cậu nghĩ tôi muốn hét sao, tôi không khống chế được!”
“Không khống chế được cũng phải kìm xuống. Chúng ta không biết con đường phía trước còn bao xa, nếu anh cứ tiếp tục căng thẳng như vậy thì không chỉ hại chết mình, mà còn hại chết người khác nữa đấy!”
Du Luân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vương Hải Lượng, cậu nói rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn, Vương Hải Lượng đỏ mặt tía tai nhìn cậu, thật lâu vẫn không nói một lời. Du Luân nói chậm lại, “Bình tĩnh, buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Chúng ta đã đi lâu vậy rồi mà chỉ gặp những động vật nhỏ, không có biến cố gì lớn, sau này nhất định cũng sẽ như vậy mà, còn nhớ rõ nhiệm vụ nói gì không? Nhiệm vụ này kiểm tra sự can đảm, nếu anh sợ hãi thì sẽ bị nó nắm thóp đấy.”
Vương Hải Lượng nhìn Du Luân, cắn chặt răng, “Tôi biết rồi.”
……
So với nhiệm vụ không có đầu mối thì nhiệm vụ rõ ràng hơn nhiều. Chỉ cần đi trong bóng tối và không chết trên đường là sẽ thành công.
Lúc vừa bước vào rừng, ai cũng rất lo lắng, sợ gặp phải thứ gì mình không thể chống cự được, nhưng thực tế dọc đường đi, họ chưa từng thấy một con quái vật khổng lồ nào, thậm chí còn không có con nào tương tự con thằn lằn bị Miêu Thắng Nam chém chết.
Sau khi tìm được quy luật, tâm trạng của mọi người cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc mới bước vào.
Sau khi Vương Hải Lượng và Du Luân nói chuyện, hắn lặng lẽ bước đi giữa đội ngũ, mặc dù vẫn còn rất sợ hãi nhưng vẫn ghi nhớ quy định không được hét, cuối cùng cũng không làm mất trật tự nữa.
Du Luân luôn lo lắng đi tiếp sẽ có một con trăn rừng từ trên trời rớt xuống, khiến bọn họ trở tay không kịp, thế nên khi thực sự đến cuối đường, gương mặt cậu lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.
Tiếng WeChat lại vang lên, mọi người click vào kiểm tra thì phát hiện lần này chỉ có một ghi chú.
“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ! Xin hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị sẵn sàng cho buổi bình minh tiếp theo!”
Du Luân sửng sốt, thế mà lại không có nhiệm vụ và phần thưởng sao?
Triệu Tòng Huy giơ chiếc nhẫn chạy về phía trước, chiếc nhẫn vẫn phát ra ánh sáng màu xanh lục, cậu ta dùng ánh sáng này để nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy cái gì giống cánh cổng cả, “Đây là một rừng dây leo.”
Nhan Hành Thạc đi xa hơn, chống cằm nhìn về phía trước, “Nơi này là đất trống.”
Du Luân bước tới, Nhan Hành Thạc vẫn đứng đó, hình như có điều gì đó không ổn, Du Luân cũng đứng đó, đưa tay ra.
Trước mắt không có gì nhưng dường như lại có lực cản rất lớn, tay Du Luân đến một vị trí thì bị chặn lại. Cảm giác không giống như có một bức tường trước mặt, mà giống như không khí ở phía đối diện đang đẩy cậu vậy, ngăn cậu bước qua “cánh cổng”.
Du Luân thử xong, người khác cũng muốn thử, đều không ngoại lệ, mặc kệ cố gắng thế nào cũng không thể đi ra ngoài được.
“Xem ra phải chờ đến bình minh mới biết chuyện gì xảy ra.”
Nhan Hành Thạc nói xong thì tìm một chỗ rồi ngồi xuống đất, không nhúc nhích.
Dù không qua được nhưng ít nhất bọn họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ thứ . Ở đây yên tĩnh, thậm chí không có một tiếng côn trùng nào, dường như không có sinh vật sống nào khác ngoại trừ những cây dây leo này.
Cuối cùng mọi người cũng yên lòng, cả đám đều ngồi hoặc nằm một chỗ, nghỉ ngơi lấy lại sức. Miêu Thắng Nam không biết sao lại thế này, cô nhóc đặt chiếc xiên sắt của mình vào nhẫn, lại click mở công cụ, bên trong có một dụng cụ hình xiên sắt, cô nhóc lấy ra lấy vào nhiều lần để chắc chắn rằng cái xiên không bị mất mới hài lòng nhắm mắt lại.
Thấy đã tìm được cách sử dụng của chức năng công cụ, những người khác cũng muốn thử, nhưng dù là những thứ trong rừng hay quần áo trên người cũng không thể bỏ vào công cụ, thử nhiều lần vẫn không thành công, cũng không ai thử nữa.
Ngay khi thư giãn sẽ dễ cảm thấy mệt mỏi, Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy là người ngủ đầu tiên, hai người này đều là nghé con không sợ cọp, còn ngủ ngon hơn bình thường.
Vương Hải Lượng trằn trọc trở mình một lúc cũng dần chìm vào giấc ngủ, Du Luân không thấy buồn ngủ, lại nghiên cứu chiếc nhẫn, bấm vào con diều bị đứt dây, thấy vẫn vô dụng, Du Luân bỏ tay xuống.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Du Luân ngửi thấy mùi thối nhàn nhạt, cậu lập tức yên lặng nhìn về phía bốn vị đồng đội bên cạnh.
Đột nhiên, một bóng đen nói: “Không phải tôi làm.”
Du Luân: “……”
“Anh cũng không ngủ à?”
Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đối phương, càng đến gần, khuôn mặt của Nhan Hành Thạc càng trở nên rõ ràng, anh ngồi xếp bằng dưới đất, sườn mặt lạnh lùng vừa khéo rơi vào mắt Du Luân, anh hơi nghiêng đầu, đáp lời cậu: “Cậu cũng không ngủ mà.”
Du Luân thở dài, “Không ngủ được, nếu theo kế hoạch ban đầu, bây giờ tôi nên sảng khoái đứng cạnh Cửu Hồi Loan và thưởng thức dòng sông trong vắt róc rách, chứ sao lại như bây giờ, y chang đầu đường xó chợ.”
Quần áo của cậu đã hoàn toàn vô dụng, vừa bẩn thỉu vừa có mùi, trên người cũng đầy vết thương nhỏ, đời này Du Luân chưa từng chật vật như vậy.
Ánh mắt của Nhan Hành Thạc dời lên mặt cậu, “Hơi tự tin.”
“Cậu bẩn hơn đầu đường xó chợ nhiều.”
Du Luân: “……”
Sau khi cười xong, Du Luân chuyển sang tư thế ngồi thoải mái, “Vậy sao anh không ngủ?”
Nhan Hành Thạc đưa tay trái lên và nhìn xuống chiếc nhẫn, “Thứ này gọi là Vương Miện Gai.”
Du Luân cũng nhìn thoáng qua, “Ừm.”
“Cậu đã nghe nói về Vương Miện Gai chưa?”
Du Luân nghĩ nghĩ, “Hơi quen tai, nhưng tôi không nhớ là mình đã nghe ở đâu.”
“Gai đã xuất hiện ở nhiều nền văn hóa khác nhau, quyền trượng gai ở Nepal, ở một số bộ lạc châu Phi sẽ có hoa văn gai. Mặc kệ ở nền văn hóa nào, gai đều là biểu tượng của sự đau khổ,” Dừng một chút, Nhan Hành Thạc nhún vai, “Dẫu sao, có rất nhiều thứ liên quan đến gai.”
Nhan Hành Thạc nói xong không nghe thấy phản ứng của khán giả, điều này khiến anh cảm thấy có chút thất bại, “Cậu không nói gì, sao tôi nói tiếp được.”
Du Luân: “Xin lỗi, tôi là sinh viên khoa học tự nhiên.” Không tiếp được lời uyên thâm như vậy.
Nhan Hành Thạc rất khó hiểu: “Vậy thì sao, tôi cũng là sinh viên khoa học tự nhiên mà.”
Du Luân: “……”
“Anh nói thẳng đi, trọng điểm là gì?”
“Trong tất cả các nền văn hóa mà tôi biết, chỉ có nền văn hóa Do Thái là liên quan đến Vương Miện Gai. Tất nhiên, có thể có những nền văn hóa khác mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến.”
Giọng nói của Nhan Hành Thạc trở nên trầm thấp, “Trong 《 Kinh Thánh 》, Đấng Cứu Thế đã bị môn đệ phản bội, kẻ thù của Ngài đã trói Ngài vào một cây thập tự để làm nhục và tra tấn Ngài, còn cho Ngài đội Vương Miện Gai. Không lâu sau khi đội Vương miện, Ngài bị xử tử. “
…… Đáng sợ vậy!
Du Luân hơi hé miệng, cố gắng tìm cho mình chút hy vọng: “Ừm thì, sau đó Ngài sống lại đúng không?”
Nhan Hành Thạc nhướng mày, “Đúng vậy.”
Trái tim của Du Luân vừa thả xuống một nửa, lời nói tiếp theo của Nhan Hành Thạc lại nối gót đến, “Nhưng Ngài có thể sống lại là vì Ngài là Chúa Cứu thế, là nhân vật chính trong Kinh thánh. Cậu thấy ai trong số chúng ta giống nhân vật chính có thể giải cứu thế giới không?
Du Luân nghiêm túc tự hỏi, đột nhiên cảm thấy tiền đồ của mình y chang chị Dậu vậy.
……
“Nói cách khác, chúng ta chết chắc rồi?”
“Tôi đâu có nói vậy, tôi chỉ cảm thấy,” Nhan Hành Thạc cong môi, “Chắc nó không ưng chúng ta lắm.”
Cho nên nó mới được gọi với cái tên đáng nguyền rủa như vậy.
Không ai lên tiếng nữa, sau vài giây im lặng, giọng Du Luân mới vang lên, mang theo vẻ trêu chọc: “Nếu anh nghĩ đến những điều này, vậy có nghĩa là anh không còn coi đây là giấc mơ nữa hả?”
Nhan Hành Thạc trầm mặc, “Từ khi Miêu Thắng Nam xuất hiện đã không coi là vậy nữa rồi.”
Du Luân tò mò: “Vì sao?”
“Giấc mơ là sự tổng hợp của những mảnh ký ức,” Giọng nói hờ hững của Nhan Hành Thạc đầy ưu thương, “Trong trí nhớ của tôi không có người con gái nào trâu bò mà không tự biết như vậy.”