Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tức riết Du Luân cũng quen luôn rồi.
Âm thầm chịu đựng vết thương trong lòng, Du Luân tận tình giải thích: “Đây thực sự không phải mơ, anh nhìn anh rồi lại nhìn tôi xem. Hai ta đều bị thương mà, anh không thấy đau sao?”
Nhan Hành Thạc gật đầu, “Đau.”
Du Luân kích động vỗ đùi, “Thế chẳng phải là rõ rồi sao?! Trong mơ thì sao mà đau được, vậy chỉ có thể chứng tỏ đây không phải là mơ!”
Nhan Hành Thạc lẳng lặng nhìn cậu.
“Nguồn gốc của cơn đau là do thần kinh trung ương trong não bị kích thích, khi cơ thể bên ngoài bị thương, thần kinh trung ương sẽ phản ứng lại khiến con người cảm thấy đau đớn và tránh xa nguyên nhân gây tổn thương. Mặc dù trong mơ không có nguyên nhân gây tổn thương thật, nhưng giấc mơ xuất hiện là do vỏ đại não đang trong trạng thái hưng phấn, nếu như tiềm thức của cậu cho rằng bản thân đang bị thương thì thần kinh trung ương cũng sẽ phản ứng theo và cậu vẫn sẽ cảm thấy đau. Bởi vậy, cậu có thể cảm thấy đau trong giấc mơ, nhưng nó khác với cảm giác trong hiện thực, và sự khác biệt này không thể được đánh giá trong giấc mơ, chỉ có thể được phát hiện khi thức dậy thôi.”
Du Luân ngơ ngác nhìn Nhan Hành Thạc, trong một khoảng khắc, cậu thấy mình và cụ bà chỗ quầy đăng ký ở quán trọ có chung kẻ thù rồi.
….
Trầm mặc thật lâu, Du Luân mới hỏi đối phương: “Anh là giáo sư à?”
Nhan Hành Thạc không hiểu sao vấn đề lại nhảy vọt một cách kỳ quái vậy, nhưng anh vẫn trả lời, “Không phải, tôi là nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu số mười bốn.”
Vẻ mặt Du Luân đờ đẫn, “Nghiên cứu cái gì?”
“Các công nghệ chính của hệ thống điều khiển và hướng dẫn chuyển động bề mặt tiên tiến.”
Du Luân gật đầu, bình tĩnh nghĩ, chẳng trách anh ta không thể nói tiếng người, bởi vì anh ta đã thoát ra khỏi phạm trù người bình thường luôn rồi.
Dù trong lòng có điên cuồng thế nào, bề ngoài Du Luân vẫn rất bình tĩnh, bởi vì vị bên cạnh cậu là phần tử trí thức, cậu không thể múc phần tử trí thức được, càng không thể giảng đạo lý với bọn họ, trừ phi cậu không muốn sống nữa.
…..
Nhan Hành Thạc có chút phiền muộn, mỗi lần nhắc đến nghề nghiệp là y như rằng bên cạnh sẽ rơi vào im lặng, nghề nghiệp của mình tẻ nhạt vậy sao?
Hoài nghi bản thân hai giây, Nhan Hành Thạc kéo đề tài về lại hiện tại: “Nghỉ đủ rồi, chúng ta đi xuống dưới tìm đồng đội thôi.”
Du Luân phản ứng hơi chậm, cậu nghe vậy thì hoảng sợ nhìn về phía Nhan Hành Thạc: “Anh còn muốn xuống dưới?!”
“Ở trên cây hoài cũng không an toàn, ai mà biết liệu có con thằn lằn bay nào bay qua đây không. Tôi đã quan sát rồi, thực vật nơi này đều mang đặc điểm của Kỷ Phấn trắng, lại thêm loài khủng long Trung Quốc vừa mới đuổi theo chúng ta, tôi nghĩ chúng ta đang ở Trung Quốc cổ đại triệu năm trước.”
Nhan Hành Thạc nhíu mày, tiếp tục nói: “Không đúng, chắc không phải là Trung Quốc cổ đại, sự phân bố triệu năm trước hoàn toàn khác với bây giờ, các quy luật hiện đại không thể suy đoán được khí hậu, vĩ độ và kinh độ của Đại Trung sinh, xem ra chúng ta không thể biết mình đang ở đâu rồi.”
Du Luân: “… Bây giờ đừng quan tâm chúng ta đang ở nơi nào, chẳng phải ở đâu cũng là niên đại khủng long sao?! Lẽ nào anh muốn xây dựng một Trung Quốc mới sớm hơn một trăm triệu năm à?!”
Nhan Hành Thạc dừng lại, khẽ thở dài, Du Luân thề là cậu đã nghe thấy sự tiếc nuối trong đó.
Núi lửa trong lòng lại phun trào, nhịn nào nhịn nào, Du Luân kìm nén tính khí hỏi: “Anh nói đúng, ở đây không an toàn, nhưng ban nãy anh bảo muốn đi tìm đồng đội là sao?”
Nhan Hành Thạc nhíu mày, anh lắc lắc tay, “Đây không phải là do nó nói sao?”
… Nó nói, không có nghĩa là phải làm theo mà!
Du Luân không thích chiếc nhẫn này chút nào, thế nhưng cậu lại không thể tháo xuống được, chạm vào là nó sẽ xuất hiện màn hình, cái loa nhỏ màu trắng không muốn cô đơn nhảy ra thể hiện sự tồn tại của bản thân, nhấn thêm một cái nữa, tờ ghi chú lại xuất hiện.
Bây giờ Du Luân từ chối đụng vào chiếc nhẫn kia, thế nhưng Nhan Hành Thạc lại không mâu thuẫn tâm lý nhiều như vậy, anh thấy mình đang có một giấc mơ khá vui vẻ đấy chứ.
“Vừa nãy khi bị khủng long đuổi theo, tôi có đánh giá tốc độ của nó và tốc độ của hai ta.”
Du Luân nhìn về phía anh.
Nhan Hành Thạc nheo mắt nhớ lại,“Tôi không biết giá trị chính xác nên chỉ có thể ước tính thôi, nhưng đáp án sẽ không lệch lắm. Nếu tôi bị một con khủng long đuổi theo và tiếp tục chạy trên một đường thẳng mà không gặp chuyện bất ngờ nào thì hẳn sẽ bị nó đuổi kịp và ăn thịt trong vòng tám phút, đổi thành cậu, là ba phút.”
Du Luân: “…”
Trong lúc nhất thời, Du Luân không biết mình nên phàn nàn rằng cái ước tính này quá tàn nhẫn, hay là oán giận Nhan Hành Thạc lại nói toạc ra thể chất vô dụng của cậu.
Thực ra vóc dáng của Du Luân cũng không tệ, hồi cấp ba cũng từng tham gia đội bóng rổ, chỉ là mấy năm nay không chơi nữa. Sau khi học đại học, ngày nào cũng ở lì trong ký túc xá, chưa từng tập thể dục, dần dà mới thành ra thế này.
Nhan Hành Thạc nhìn Du Luân, không nói gì nữa, Du Luân hiểu, anh ta muốn để cậu suy nghĩ, tự ngẫm ra chỗ quan trọng. Du Luân im lặng, nể tình mà suy nghĩ một chút.
Khoan hãy nói chứ, thế mà cậu lại phát hiện ra chỗ kỳ quái thật.
Cậu chỉ vào mình, giọng điệu không chắc chắn, “Tôi… Có thể chạy hơn khủng long à…”
Có thể vùng vẫy giãy đành đạch tận ba phút?
Nhan Hành Thạc mỉm cười, lắc đầu đầy chắc chắn.
Du Luân: “…” Mặc dù đã biết trước đáp án, nhưng khi nhìn thấy vẫn đau lòng.
Không suy nghĩ lung tung nữa, Du Luân đứng thẳng người, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Vậy thì có chuyện gì đang xảy ra?”
Tin tức Nhan Hành Thạc biết được cũng không nhiều hơn Du Luân, những gì anh có thể làm là đứng từ xa quan sát rồi đưa ra suy đoán. Anh bình thản nói: “Có lẽ ở nơi này, thể chất của chúng ta đã được cải thiện, hoặc là thể chất của những con khủng long đó đã bị giảm đáng kể, hoặc cũng có thể là do nó giở trò.”
Giơ tay trái lên, mở năm ngón tay về phía mặt trời, ngược lại với ánh sáng, đường viền của chiếc nhẫn càng thêm mờ ảo và huyền bí, “Một bàn chân khó bước đi, một bàn tay không vỗ nên tiếng, ý chỉ một người không thể làm nên chuyện. Tìm tất cả đồng đội, chứng tỏ có nhiều hơn một đồng đội, cốt lõi là ở bốn chữ cuối cùng, thoát khỏi nguy hiểm. Bây giờ chúng ta đã biết mối nguy hiểm là gì, nó nói là thoát khỏi nguy hiểm, vậy có nghĩa là có thể tránh được những con khủng long đấy, mà điều kiện là phải tìm thấy tất cả đồng đội.”
“Tại sao tìm hết đồng đội là có thể thoát khỏi nhỉ? Chẳng lẽ đủ người là có thể triệu hồi rồng thần? Hay là… Có đủ người, chúng ta sẽ biến thành rồng thần?”
Du Luân và Nhan Hành Thạc nhìn nhau, một lát sau, Du Luân cũng nhìn chiếc nhẫn của mình.
Du Luân ngẩng đầu lên lại, hỏi: “Vậy anh chính là đồng đội của tôi?”
Nhan Hành Thạc cười cười, “Đương nhiên, đây là giấc mơ của tôi mà.”
Một câu nói chả liên quan gì vậy mà Du Luân lại lập tức nghe hiểu, mặc dù Nhan Hành Thạc vẫn cho rằng đây là một giấc mơ, nhưng Du Luân đã không còn bận tâm vấn đề này nữa rồi, sớm muộn gì cha nội này cũng nhận rõ hiện thực thôi, huống chi, dù anh ta cho rằng đây là mơ thì cũng đâu làm giảm trí tuệ anh ta đâu.
Chỉ là, không biết đến lúc anh ta nhận rõ hiện thực thì có lộ ra dáng vẻ bị sét đánh không đây.
Nhan Hành Thạc ban ngày và Nhan Hành Thạc hiện tại hoàn toàn không phải một người, Du Luân có thể hiểu điều này, có vài người thích giấu giếm, tạo cảm giác mình rất lạnh lùng và trầm mặc, nhưng không sao, dầu gì người sắp bị lật xe cũng không phải cậu.
Nghĩ đến đây, Du Luân nở một nụ cười đầy ẩn ý.
……
Đồng ý với ý tưởng đi kiếm đồng đội của Nhan Hành Thạc, ngay sau đó, một vấn đề khác lại làm khó cả hai.
Tìm cách nào đây?
Trời đất bao la, bọn họ hoàn toàn không biết đồng đội đang ở đâu, cũng không biết có bao nhiêu người đồng đội, nếu hấp tấp đi xuống, không chừng còn chưa tìm được đồng đội mà đã tìm được khủng long trước rồi. Du Luân nghiên cứu đi nghiên cứu lại chiếc nhẫn khó chịu đó nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy gì ngoài cái loa và lời ghi chú, nó không đề cập đến cách tìm đồng đội.
Nhan Hành Thạc suy nghĩ, “Nếu như không đề cập đến, vậy chứng tỏ đồng đội cách chúng ta không xa. Tôi đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy cậu, nói không chừng người khác cũng ở rất gần đây, chỉ là giờ đi về lại thì hơi xa.”
Du Luân ngờ vực nhìn anh, “Làm sao anh biết, lỡ như đồng đội ở bên kia núi, ở đằng đó biển thì sao?”
Nhan Hành Thạc im lặng, đồng đội cũng đâu phải Xì Trum.
“Đây chính là trò chơi. Mà đã là trò chơi thì nhất định sẽ có cách để vượt cấp, làm gì có chuyện chặn đường người chơi ngay tại cửa đầu tiên được.”
“Trò chơi?”
Du Luân không dám gật bừa, “Anh từng thấy trò chơi nào mà người thật tự ra trận luôn chưa?”
Nhan Hành Thạc nhìn Du Luân, vô tội nói: “Thấy rồi, chẳng phải là Cosplay of Counter Strike đấy à.”
Cosplay of Counter Strike: một loại hình thể thao ngoài trời mô phỏng chiến tranh cho những người yêu thích quân sự.
“… Cosplay of Counter Strike sẽ không chết người! Anh xem những con khủng long kia kìa, nó mà há mồm đớp một phát là được năm người như anh luôn ấy?!”
Nhan Hành Thạc: “…” Sao phải lấy mình làm đơn vị đo lường chứ.
Anh há hốc mồm, định nói chuyện thì nghe Du Luân nóng nảy đánh gãy, “Đừng nói đây là mơ nữa, sẽ chết thật đấy!”
Trước sức ép của ánh mắt Du Luân, Nhan Hành Thạc vô cùng áp lực chỉ về phía xa: “Tôi chỉ muốn nói, hình như vừa rồi có giọng ai đó.”
Du Luân sững sờ, lập tức im lặng, hai người vểnh tai lên, mấy giây sau mới nghe được tiếng la khóc không quá rõ ràng.
Cả hai liếc nhau, lập tức đưa ra quyết định, nhanh chóng trèo xuống.
Mặc kệ đối phương có phải là đồng đội hay không, đó vẫn là người, bọn họ đương nhiên phải đi cứu.
Dù trong lòng Du Luân đã sâu sắc nhận ra đây không phải là mơ, nhưng chuyện như thấy chết không cứu, cậu tuyệt đối không làm được.
Lòng Du Luân nóng như lửa đốt, cậu nghĩ đến vô số khả năng có thể xảy ra sau khi chạy qua, bao gồm cả việc không cứu được người mà ngược lại còn bị ăn thịt, thật chất bên kia không phải người mà là một cái bẫy, còn có đối phương không phải đồng đội mà là kẻ địch. Tóm lại cậu đã nghĩ đủ mọi khả năng, nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Vị đồng đội khác, tạm thời gọi như vậy đi, vị đồng đội này không có gặp khủng long, bởi vì cô ấy hoạt động trong rừng từ đầu đến cuối. Nhưng tựa như nghiên cứu viên Nhan từng nói, rừng rậm cũng không an toàn, vị đồng đội này không may gặp phải một con thằn lằn cổ đại. Con này to gấp mười lần thằn lằn hiện đại, chiều dài thân gần ba mét, ngang ngửa một con cá sấu, da dày nhăn nheo, trên đầu còn có một đám gai cứng, dáng vẻ không chỉ nguy hiểm mà xấu đau xấu đớn xấu tàn xấu tạ, Du Luân thấy mà tê dại cả da đầu.
Hung thủ khiến đồng đội cất tiếng kêu khóc thảm thiết, chính là con thằn lằn Kỷ Phấn trắng này.
Nhưng giờ này phút này, Du Luân cảm thấy, chắc là thằn lằn muốn khóc hơn.
Vị đồng đội thứ ba là cô gái còn trẻ, trông như đang học cấp ba. Thằn lằn bị cô ngồi lên, nửa thân dưới be bét máu, chiếc đuôi vốn thảm không nỡ nhìn của nó bị một chiếc xiên lớn đóng đinh trên mặt đất. Cô nhóc dùng chân kẹp chặt phần trên con thằn lằn, không cho nó quay đầu lại cắn mình, đồng thời vừa dùng con dao chặt xương trong tay đâm mạnh vào đầu thằn lằn vừa sợ hãi khóc ròng ròng: “Hu hu hu cứu mạnggggg! Tui chỉ muốn ăn vụng dê nướng nguyên con thôi mà, tại sao phải đẩy tui tới đây. Tui sợ lắm, hu hu hu tui vẫn còn là một bông hoa nhỏ nhắn mà tui không muốn chết!”
Dao chặt xương:
Du Luân: “…”
Nhan Hành Thạc: “…”
Thằn lằn hấp hối vẫn muốn vùng vẫy để trả thù trước khi chầu trời, cái xiên hơi lỏng ra. Nhưng vị cu nhang này đã lập tức trở tay, dùng sống dao chém vào vết thương trên cổ con thằn lằn. Rắc —— Thằn lằn đứt đầu.
Một cơn gió thổi qua, Du Luân và Nhan Hành Thạc đồng thời giơ tay lên, sờ sờ cần cổ lạnh lẽo.