So với quốc kỳ, cờ quân đội vốn chỉ thấy trên TV, sách báo thì chiếc khăn quàng đỏ thực sự bình dân hơn nhiều. Có đứa trẻ nào trải qua chín năm giáo dục bắt buộc mà không khoác lên mình màu đỏ tươi đẹp ấy chứ, đây không chỉ là biểu tượng tinh thần mà còn là một phần tuổi thơ.
Ba vị đồng chí còn lại suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng chấp nhận cái tên này.
Dòng dưới cùng ở giao diện Bảng vàng Danh Dự có thể điền tên đội và tên đội trưởng, bọn họ đã gõ xong tên đội, tiếp sau đó là vấn đề ai sẽ đảm nhận vị trí đội trưởng đây.
Triệu Tòng Huy và Miêu Thắng Nam không hề nghĩ ngợi rời khỏi cuộc cạnh tranh, bọn họ biết sức mình đến đâu, nếu hai người họ làm đội trưởng, chắn chắn phong cách của cả đội sẽ không làm ta thất vọng, chạy thẳng vào con đường hề lúa.
……
Miêu Thắng Nam giơ tay lên cao, đề nghị: “Em tiến cử anh Du Luân làm đội trưởng Khăn Quàng Đỏ.”
Triệu Tòng Huy suy nghĩ một giây, sau đó giơ tay theo: “Tán thành.”
Du Luân cau mày, cậu đang điền tên đội thì đột nhiên bị gọi hồn. Du Luân từ chối: “Anh không hợp đâu, ai thích thì làm đi. Hơn nữa, vì sao lại chọn anh làm đội trưởng, đội trưởng thì nên chọn người mạnh mới đúng chứ, thực lực của tiến sĩ Nhan bỏ xa anh mười tám con phố luôn ấy.”
Miêu Thắng Nam cảm thấy không đúng: “Đội trưởng không nhìn vào thực lực, mà là năng lực quản lý. Trong bốn người chúng ta, Triệu Tòng Huy và em nghe lời anh vô điều kiện, nhưng giữa hai người, anh có nghe lời anh Thạc không?”
Triệu Tòng Huy vỗ tay, “Đúng vậy! Anh không nghe lời anh ấy nhưng anh ấy nghe lời anh mà, vậy suy ra, anh ấy có thể quản được hai người, mà anh có thể quản tận ba người. Bàn về năng lực quản lý, anh là người mạnh nhất, vì vậy anh nên làm đội trưởng.”
Nhan Hành Thạc phụ họa theo: “Không sai, chức vị đội trưởng ngầu như vậy vẫn nên để cậu làm đi thôi, tôi cứ yên lặng làm người đàn ông sau lưng cậu là được rồi.”
Du Luân: “……”
“Anh không muốn làm đội trưởng, thật ra là vì không muốn giao tiếp với đội khác đúng không?”
Nhan Hành Thạc mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó, tôi đâu phải loại người như vậy đâu, cậu đừng nói bừa, tôi không có.”
Triệu Tòng Huy: “……”
Miêu Thắng Nam: “……”
Giải thích quá nhiều, ngược lại để lộ rồi.
Cuối cùng Du Luân vẫn buộc phải nhận chức, không còn cách nào khác, hai người là đứa nhóc, còn một người luôn vô thức kiêu ngạo và lạnh lùng trước mặt người lạ, chỉ có Du Luân được xem là biết ăn nói, vì thế cậu chỉ có thể nhậm chức đội trưởng kiêm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.
Bốn người cùng nhau điền tên đội và tên đội trưởng, chiếc nhẫn rung lên, sau đó không có động tĩnh gì, thậm chí còn chẳng có lời hồi đáp. Mọi người đều buồn ngủ, sau khi nói chuyện một hồi thì lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai ngủ ở cánh đồng bát ngát, Du Luân vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng lần này cậu không mơ những giấc mơ kỳ lạ nữa, chỉ là nửa đêm chợt tỉnh dậy, nhìn ngọn lửa vẫn đang cháy và vầng trăng quá trắng treo lơ lửng trên bầu trời, một lúc sau lại chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, đã là rạng sáng.
Quả nhiên, tất cả mọi người đều bị trừ điểm.
Mà bất ngờ là thằng nhóc Triệu Tòng Huy lại được cộng điểm!
Triệu Tòng Huy vừa tỉnh ngủ, tóc như ổ gà, trên mặt còn có vết nước miếng, cậu ta ngáp một cái, đưa tay ra sau gãi gãi mông. Cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, cậu ta lười biếng ngước mắt thì phát hiện nhóm Du Luân đang đứng, cao thâm khó dò nhìn mình.
Triệu Tòng Huy: “Sao thế ạ?”
Ba người còn lại không nói gì, bởi vì trong lòng đang spam cùng câu nói.
Vương Miện tuyệt đối không phải người!!!
……
Bỏ qua chút nhạc đệm nho nhỏ này, mọi người hâm con ngỗng đầu gà còn sót lại từ hôm qua, ăn bữa sáng qua loa, sau đó cùng đến nhà máy.
Sau khi trời tối, nhà máy sẽ đóng cửa và mở cửa lại vào lúc bình minh. Nhóm Du Luân thức dậy muộn nên bỏ lỡ giờ cao điểm đi làm buổi sáng, họ bước qua cổng nhà máy, băng qua hiên trước và vào sảnh. Nơi này có vài người đứng rải rác, họ thấy Du Luân bước vào thì liếc mắt đánh giá một chút rồi thu hồi.
Đúng lúc không biết phải làm gì thì có một người từ xa đi đến.
Đây là một người phụ nữ, mặc trang phục công sở, trên mặt mang nụ cười khéo léo, “Xin chào, xin hỏi mọi người đến đây làm gì?”
Hình như là nhân viên công tác?
Bốn người liếc nhìn nhau, Du Luân tiến lên một bước, trên tay ôm xương gà đầu ngỗng và hai bó lông vũ, “Tôi tới giao rác.”
Nụ cười trên mặt người phụ nữ không thay đổi, cô ấy làm động tác ý bảo theo tôi, “Được, đi lối này, đồng đội của anh cũng đi cùng à?”
“Được chứ?”
“Đương nhiên, trong nhà máy Vinh Dự, đồng đội có thể vào cùng nhưng người ngoài thì không thể.”
Cô mở cánh cửa cuối cùng trên bức tường xa nhất của đại sảnh, nhóm Du Luân bước vào. Bên trong cũng giống bên ngoài, nhìn tổng thể không khác gì một công xưởng ở thế giới thực. Thừa dịp vẫn chưa đến nơi, Du Luân muốn hỏi thăm nhân viên về tình hình nơi này một chút, chỉ là không ngờ câu hỏi đầu tiên đã khiến cậu đứng hình.
“Cô tên là gì?”
Nhân viên lại cười, “Tôi tên lễ tân Ất, tôi phụ trách hướng dẫn nhân viên mới và giới thiệu với họ về cách thức hoạt động của nhà máy.”
Đậu xanh rau má.
NPC á!
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần việc NPC sẽ xuất hiện, nhưng trái tim Du Luân vẫn run lên khi nhìn thấy đối phương, bởi vì cô ấy trông không khác gì một con người, quá chân thật, giống đến mức khiến Du Luân sợ hãi.
Du Luân không lên tiếng, Nhan Hành Thạc thay cậu hỏi tiếp: “Cô làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Lễ tân buồn rầu suy nghĩ, “Khoảng… hoặc năm? Cũng có thể là - năm, ừm, có thể là hoặc năm, à, tôi nhớ rồi, là năm! Không đúng không đúng, hình như là năm.”
Ba người còn lại: “……”
Chị gái NPC ơi, hình như trí nhớ của chị không tốt lắm đâu.
Không giống như Du Luân, Triệu Tòng Huy rất hào hứng khi thấy một NPC đứng trước mặt mình, cậu ta háo hức hỏi: “Chị có biết NPC là gì không?”
Lễ tân xoay đầu, dịu dàng cười nói: “Biết chứ, bọn họ là nhân vật không phải người chơi. Tôi có gặp họ khi chơi trò chơi, nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ họ rất cứng nhắc. Nếu một ngày nào đó được thấy những NPC đó gần giống con người thì tốt rồi.”
Nói xong lời cuối cùng, cô còn thở dài tiếc nuối rồi dừng chân, cô nhìn bốn người họ, dường như không để ý đến vẻ mặt kì quái của đối phương, nói: “Đây là phòng thu gom rác, trong đó có hướng dẫn vận hành. Sau khi ra ngoài, cứ quay lại con đường ban đầu là được, tôi đi trước đây.”
Bốn người chào cô, chờ đến khi bóng dáng đối phương biến mất hoàn toàn, Du Luân mới nhìn những đồng đội khác: “Mọi người nghĩ thế nào……”
Triệu Tòng Huy: “Rất cao cấp.”
Nhan Hành Thạc: “Chức năng nhận thức rất hoàn thiện.”
Miêu Thắng Nam: “Quần áo của cổ đẹp quá, không biết ở đây có bán không.”
Hình như có cái gì kỳ quái lọt vào thì phải.