Việc thử nghiệm diễn ra rất suôn sẻ, có kinh nghiệm thành công, mọi người cũng bớt sợ hãi hơn và việc loại bỏ cũng dễ dàng hơn.
Miêu Thắng Nam cố định khủng long, Nhan Hành Thạc đuổi theo khủng long, Triệu Tòng Huy tìm kiếm khủng long, Du Luân canh gác. Bốn vị đồng chí phối hợp hoàn hảo, trong khoảng thời gian ngắn, trên đồng bằng vang lên âm thanh điện tử không dứt.
“Wow!”
“Good!”
“Amazing!”
“Fighting!”
“Shut up! You bad bad bitch! Chúng ta là Chinese, không nghe tiếng Anh!”
À, câu cuối cùng không phải âm thanh điện tử mà là của Triệu Tòng Huy chạy trật chân, cậu ta vừa thoát khỏi miệng một con khủng long bạo chúa. Kết quả của việc gắng sức là chân run rẩy, đầu óc ong ong và linh hồn như sắp rời khỏi thể xác. Lúc này, âm thanh điện tử vẫn ác ý tỏ vẻ dễ thương, Triệu Tòng Huy không thể nhịn được nữa nên phát ra một loạt từ tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn như vậy.
Anh bạn khủng long bạo chúa đã biến mất, Triệu Tòng Huy cúi lưng thở dốc, hai tay đặt lên đầu gối, lúc này cậu ta thật sự không còn sức nữa, chỉ có thể nằm yên tại chỗ một lúc, sau đó đi về phía nhóm Miêu Thắng Nam.
Trong kế hoạch của Nhan Hành Thạc, Miêu Thắng Nam luôn là người chạm vào khủng long trước, thứ tự sau đó không quan trọng, ai tiện hơn sẽ đi, đồng thời người còn lại phải trở về bên cạnh Miêu Thắng Nam để bảo vệ cô nhóc – Người đang cố định đám khủng long.
Nhóm Nhan Hành Thạc cũng có chút mệt, không để ý Triệu Tòng Huy ở bên kia, Nhan Hành Thạc ngẩng đầu, hỏi Du Luân trên bầu trời: “Còn lại bao nhiêu con khủng long?”
Du Luân nheo mắt đếm đại khái, sau đó hét lớn, “Hai phần ba!”
Miêu Thắng Nam vừa nghe xong thì nhũn chân, diệt lâu như vậy mà mới được một phần ba?!
Nhan Hành Thạc chẳng ngạc nhiên mấy với kết quả này, anh hỏi tiếp: “Còn bao nhiêu khủng long ăn thịt?”
Trong giây lát, Du Luân nhìn về phương xa và cẩn thận xác định đặc điểm của những con khủng long này, chúng không ăn cỏ, không ngủ, lo lắng đi lại và liên tục ngửi, hầu hết đều là khủng long ăn thịt. Cậu đếm cẩn thận, sau đó mới cúi đầu nói: “Bị cố định thì không thấy được! Không bị cố định thì có bốn con!”
Đôi chân vừa mới mềm lại chắc trở lại, trong mắt Miêu Thắng Nam ánh lên tia hy vọng, lúc này eo và chân không còn đau mỏi nữa, một lượt diệt năm con khủng long, há, không phí công mà!
……
Tất nhiên, Nhan Hành Thạc không biết tâm trạng của bạn học Miêu thay đổi nhanh cỡ nào, anh vẫn đang ước tính số lượng khủng long trong đầu.
Thế mà vẫn còn bốn con không cố định, vậy bị cố định nhất định còn nhiều hơn. Ban nãy khi cố định, anh không nhìn kỹ, chắc không có hơn mười khủng long ăn thịt đuổi theo bọn họ, cộng với bốn con, tính theo bội số của ba, nhiều nhất là mười hai con và ít nhất là chín con, tức là phải loại bỏ thêm ba bốn lần nữa, không bao lâu nữa là quà gặp mặt của anh sẽ mất hiệu lực.
Nghĩ vậy, Nhan Hành Thạc nói với những đồng đội khác, “Kiên trì thêm một chút, quà gặp mặt sắp mất hiệu lực rồi, chúng ta phải loại bỏ tất cả khủng long ăn thịt.”
Miêu Thắng Nam vẫn còn tốt, Triệu Tòng Huy thì không ổn lắm, thể lực đã đến cực hạn, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn kiên quyết muốn đứng lên.
Cậu ta không muốn kéo chân sau của cả đội nữa, chứ đừng nói đến việc đẩy người khác vào nguy hiểm vì mình.
Dựa vào niềm tin này, Triệu Tòng Huy kiên trì thêm hai hiệp nữa. Lần này khi dừng lại, đầu cậu ta không còn ong ong nữa mà trước mắt bắt đầu đen lại, bước chân di chuyển một cách máy móc, vừa bước được một đoạn đã vấp ngã, suýt chút nữa thì khuỵu xuống đất, ngay khi cậu ta đang cố gắng đứng dậy thì một giọng nói vô cùng dịu dàng của tự nhiên vang lên sau lưng.
“Để tôi thay cậu cho, cậu nghỉ ngơi đi.”
Triệu Tòng Huy hoảng hốt quay đầu lại, lần này cậu ta không chỉ nghe thấy tiếng trời, mà còn nhìn thấy thiên sứ bằng xương bằng thịt cứu người khỏi nước lửa.
Thiên sứ Du Luân mỉm cười, trên cổ tay vẫn còn cột một chiếc diều khổng lồ màu hồng đào, cậu từ từ đáp xuống theo gió, khi chân chạm vào mặt đất, cánh diều biến mất, cậu cười nhìn về phía Triệu Tòng Huy.
Triệu Tòng Huy rưng rưng nhìn cậu: “Cuối cùng anh cũng xuống rồi……”
Du Luân chậm rãi gật đầu, ủ rũ phụ họa: “Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng xuống rồi……”
Con diều mang cậu phiêu du cả nửa tiếng! Không thể điều chỉnh độ cao và phương hướng còn chưa tính, nó luôn gây bất lợi chứ không giúp được gì vào thời điểm quan trọng! Đã mấy lần Du Luân bị cái tua trên diều tát vào mặt, đó là ở trên trời đấy! Sức gió cực mạnh! Du Luân không cần nhìn cũng biết, nhất định bây giờ mặt cậu như vừa bị bạo lực gia đình vậy.
Công việc canh gác quá mệt tim, chỉ có thể nhìn mà chẳng giúp được gì, lúc nào cũng chỉ có thể lo lắng suông. Cuối cùng giờ cũng xuống được, đã đến lúc cậu phô triển những kế hoạch hoành tráng của mình rồi!
Du Luân vỗ vai Triệu Tòng Huy, chạy về phía hai vị đồng chí khác, Nhan Hành Thạc và Miêu Thắng Nam không biết cậu đã đáp xuống, khi nhìn thấy cậu đều sửng sốt một chút.
Du Luân vui vẻ vẫy tay với bọn họ, thông báo: “Tôi xuống rồi nè!!!”
Nhan Hành Thạc kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt lóe lên một tia u ám, anh thầm mắng một tiếng, xoay người lao ra ngoài, còn nhanh hơn lúc bị khủng long đuổi theo nữa.
Thấy cảnh ấy, nụ cười của Du Luân đọng lại trên mặt.
Miêu Thắng Nam đứng tại chỗ, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Du Luân thay đổi sắc mặt ——