Editor: Gấu Lam
Đài Thiên Dịch vì đắp nặn hình tượng ôn nhu nam thần mà chính mình bố trí, đã từng xin nhờ người đại diện điều tra hết thảy tư liệu của các nghệ nhân, lần lượt đem từng cái tên cùng ảnh chân dung đối chiếu, lúc đi công ty lên lớp hoặc xử lý sự tình, hắn có thể gọi ra tên người nghệ nhân trên đường đụng phải. Tiểu nghệ nhân mặc dù không đến nỗi thụ sủng nhược kinh, nhưng sẽ cảm thấy chính mình được tôn trọng, thời điểm đang nói đến hắn, luôn sẽ ca ngợi vài câu, lâu dần, trong vòng cũng sẽ thừa nhận hình tượng nho nhã lễ độ.
Bởi vậy Đài Thiên Dịch vừa nhìn thấy hai chữ "Ngu Lập", ngay lập tức liền biết hắn là ai - -- -- kẻ hoàn toàn không có chỗ xếp hạng ở trên cao, quanh năm ở trường quay phim trông coi máy nước uống!
Nếu như nói Tiếu Thanh Sơn đã từng hot, vậy hắn chính là đốm lửa cũng không đốt nỗi!
Bị một diễn viên nhỏ như thế đoạt nhân vật, Đài Thiên Dịch có thể nói mất hết mặt mũi.
Tuy rằng fan đều đang an ủi hắn, nói là đoàn kịch không biết điều, diễn viên ưu tú như vậy cũng không biết quý trọng, nhưng Đài Thiên Dịch luôn luôn rất quan tâm ngôn luận của anti, chính mình đi lục soát một vòng, quả thực xém bị tức chết.
Ngoài ra, còn có blog doanh tiêu đăng ảnh viết status, phân tích hữu nghị giữa hắn và Tiếu Thanh Sơn có phải kiên cố như hắn công bố không. Càng làm cho hắn lúng túng chính là, vì cầm lấy nhân vật ( Đối chọi gay gắt), hắn hứa hẹn với Vương đạo nhất định nghiên cứu kịch bản thật tốt, hắn đã sớm đem chuyện này quên đến lên chín tầng mây, vương đạo vẫn còn để ở trong lòng, cố ý gọi điện thoại mắng hắn một trận, cũng nhắc nhở hắn đoàn kịch không cần nghĩ đến nữa.
Đài Thiên Dịch chỉ có thể ảo não xóa blog kia, trái lại càng lộ vẻ chột dạ.
Rất nhanh, đoàn kịch Thành Nam Nguyệt liền công bố diễn viên các nhân vật còn lại, vai nữ chính Vân Tri Nguyệt do hoa đán đang "hot" Sầm Trúc của Tinh Ngu chịu diễn, vị trí nam ba thì giao cho đổi nghề đến thỏ đầu giải trí Chu Phẩm.
Ký kết xong hiệp nghị bảo mật, đoàn kịch hoàn thành chuẩn bị công tác, ( Thành Nam Nguyệt) sắp khởi động máy.
"Z thành khí trời chuyển lạnh, đừng để mình lạnh."
Một cái khăn quàng cổ len casơmia giữ ấm vờn quanh trên cổ Tiếu Thanh Sơn, rõ ràng chỉ là khăn quàng cổ, sắc mặt người đàn ông lại nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, thật giống đang xử lý văn kiện trọng đại gì. Khăn quàng cổ màu xám từ gáy bắt đầu quấn một vòng lại một vòng, như muốn đem chủ nhân bọc thành một bé cừu mềm nhũn.
"Biết rồi." Tiếu Thanh Sơn kéo xuống khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt cậu, phun ra một hơi khí trắng, hô hấp lúc này mới thông thuận chút.
Diệp Dịch bẻ ngón tay đếm xem: "Còn có ngủ sớm một chút, đúng hạn ăn cơm, uống nhiều nước nóng..."
Nghe một chuỗi danh sách quan tâm dài từ thẳng nam, Tiếu Thanh Sơn mặt không hề cảm xúc:
"Diệp Dịch, anh như bà mẹ già vậy."
"Đãi ngộ chuyên chúc với em như thế, thích không?" Diệp Dịch nhíu mày, dưới ánh mặt trời, tròng mắt hắn thâm sắc dẫn theo điểm xanh xám, như là nham thạch trong tuyết, "Hơn nữa không phải là bà mẹ già -- là anh trai, chính mồm em gọi, quên mất rồi?"
Tiếu Thanh Sơn quay mặt qua chỗ khác, làm bộ nhẹ như mây gió: "Có chuyện này? Không nhớ rõ."
Diệp Dịch cười khẽ hai tiếng, bàn tay lớn ấm áp mơn trớn gương mặt nhẵn nhụi bóng loáng của cậu, vuốt ve từ bên tai đến đường viền hàm mặt thon gầy: "Cần tôi giúp em nhớ lại không?"
Một tia ửng đỏ bò lên trên thùy tai Tiếu Thanh Sơn, từ từ đốt tới mỗi một tấc da thịt của cậu. Cậu trong lúc hoảng hốt lại trở về cái ban đêm kèm theo thở dốc cùng xin tha, bên eo còn lưu lại nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay của người đàn ông, đau khổ cùng vui thích đan dệt, như sóng biển đem cậu cuốn vào địa phương càng sâu.
Đáy mắt mang theo chút xấu hổ, Tiếu Thanh Sơn nắm lấy tay hắn, đè xuống tâm tình nhàn nhạt nói: "Đừng nói nữa."
"Tốt thôi." Diệp Dịch nhún nhún vai, thật giống như thật đáng tiếc, "Cho nên Khanh Khanh phải nghe anh trai, hiểu chưa?"
Đôi mắt Tiếu Thanh Sơn trợn lên tròn vo: "Anh còn được voi đòi tiên đúng hay không?"
Diệp Dịch dương dương tự đắc: "Em nhường tôi một tấc, tôi có thể chà xát cọ về phía trước đem em làm cho không đường thối lui."
Tiếu Thanh Sơn: "..." Cái ngữ khí kiêu ngạo này là cái quỷ gì!
Diệp Dịch nghiêm nghị nói bổ sung: "Ngoại trừ ở trên giường sẽ đem em kéo về."
Ba ngày không đánh nhảy lên mái nhà lật ngói, Tiếu Thanh Sơn lạnh lùng nói: "Kỳ thực tập kéo dài một năm."
Diệp Dịch: "Tôi sai rồi."
Âm thanh Lâm Linh từ phương xa truyền đến, trên đường kẹt xe, cô không cẩn thận đã vượt qua thời gian ước định, chỉ có thể nhấc theo cái rương lớn lao nhanh, may là ông chủ có máy bay tư nhân, nếu không cô thực sự muốn hét lên.
Sắp tách khỏi mặt đất, máy bay to lớn như cánh chim khổng lồ sẽ mang theo cậu đến một thành thị khác, Tiếu Thanh Sơn nhắc nhở: "Anh không có gì khác muốn nói sao?"
Diệp Dịch ngưng thần suy nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Em không nhắc nhở tôi cũng quên mất."
Hắn nhớ bạn trai nhỏ của hắn rất tiết kiệm, từ đâu đó lấy ra một tấm thẻ, thẻ màu đen, chữ bạch kim: "Ầy, tùy tiện dùng."
Tiếu Thanh Sơn không chối từ, trực tiếp tiếp nhận: "Không phải cái này."
Diệp Dịch nghi hoặc: "Đó là cái gì?"
Tiếu Thanh Sơn thận trọng mà hất cằm, chênh chếch nhìn hắn: "Tôi lần đầu tiên đóng vài chính, anh không chúc phúc tôi?"
"Ồ --" Diệp Dịch nói, "Chúc phim truyền hình của Khanh Khanh đại bạo, một lần diễn cầm lấy ảnh đế."
Tiếu Thanh Sơn: "..." Không muốn cái chúc phúc này.
Diệp Dịch nhìn chăm chú hắn, dưới ánh mặt trời, cuối sợi tóc của thanh niên đều ánh quang.
Hắn trầm xuống thanh, trịnh trọng nói: "Tôi biết, coi như không có chúc phúc, em cũng so với tất cả mọi người ưu tú nhất."
Tiếu Thanh Sơn khẽ cười, mặt mày cong cong, như là trăng lưỡi liềm, giống như là hồ ly nhỏ ôm đuôi.
Ôm ấp qua đi, cậu lên phi cơ, cách cửa sổ trong suốt nhìn thân ảnh nam nhân càng ngày càng xa.
Tiếu Thanh Sơn thân kiêm đạo diễn, cần quen thuộc sân bãi để an bài vị trí, công việc của ánh sáng, so với diễn viên, cần đến sớm nhiều lắm.
Chờ tổ thành viên đến đông đủ, đã là chuyện một tuần lễ sau.
Phim truyền hình muốn khởi động máy cần bái thần, đoàn kịch nhen lửa lư hương, cung phụng quan đế, dâng lên heo sữa quay cùng trái cây, sử dụng vải đỏ che đậy camera, khẩn cầu quá trình quay chụp thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù chỉ là cầu điềm lành, nhưng đối với loại truyền hình này không chỉ cần nhờ chất lượng, còn cần so vận khí, thà tin quỷ thần là có còn hơn là không, nghi thức khởi động máy trong toàn bộ quá trình quay chụp đều chiếm địa vị trọng yếu.
Bởi vậy, phó đạo diễn Quách Lưu đối với việc đạo diễn Không Miêu cùng biên kịch Không Cẩu (hắn thật sự không muốn nhắc tới tên anh em chó mèo này) vắng chỗ cảm thấy dị thường phẫn nộ: "Một lần thiếu hai người, tới nghi thức khởi động máy cũng không đến, tôi xem lần diễn này không có cách nào vỗ xuống rồi!"
Sầm Trúc khuyên nhủ: "Quách đạo, ngài cũng đừng tức giận hại thân, chúng tôi còn trông cậy vào ngài chống đỡ xà nhà đây."
Ngu Lập đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, ngơ ngác ngắm nhìn trong hư không một chút.
Quách đạo cả giận nói: "Đây chính là vấn đề nguyên tắc, cô biết đoàn kịch ( Khi tình yêu sắp đến) không, bọn họ đều là người trẻ tuổi, xem thường quy củ của thế hệ trước, khi khởi động máy không có nghi thức bái thần, kết quả thế nào? Trong quá trình quay chụp không biết sinh ra bao nhiêu tranh chấp, cuối cùng thành phẩm còn bị đài phát thanh và truyền hình gọt đi một nửa, tám mươi tập xóa còn bốn mươi tập, tổn thất bao nhiêu khoản thu nhập?"
Quách đạo trải qua rất nhiều đoàn kịch, hắn vốn không tin huyền học, sau đó gặp quá nhiều ngẫu nhiên, rồi cũng đối cái nghi thức này tin tưởng không nghi ngờ.
Sầm Trúc rất trẻ, chẳng hề tin, thầm nghĩ đó là do bọn họ đều là tiến sĩ, đạo sư ngôi sao điện ảnh học viện mỹ thuật trung ương, đạo diễn lại là tên túng hóa, nhìn bọn họ lộng hành cái rắm cũng không dám thả một cái, ép biên kịch đem đang yên đang lành thay đổi kịch bản bảy tám lần tới nát tan, một ngôi sao điện ảnh đến cuối cùng còn lộ tin xấu, đoàn kịch sợ sệt không qua thẩm tra, gọi hậu kỳ đem phần diễn của hắn đều xóa hết.
Tâm lý nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không thể nói như vậy, Sầm Trúc an ủi: "Quách đạo, ngài thành kính như thế, quan đế sẽ đặc biệt không làm khó ngài."
Người sản xuất phim Bành Đồng cũng tới đến ba phải: "Sầm lão sư nói rất đúng, tâm thành thì sẽ linh, quan đế nhân từ độ lượng, nhất định phù hộ đoàn kịch chúng ta thuận thuận lợi lợi, vạn sự đại cát!"
Hắn là người duy nhất trong đoàn kịch biết thân phận thực sự của đạo diễn cùng biên kịch, không khỏi liếc mắt nhìn Tiếu Thanh Sơn.
Có nhiều diễn viên đồng thời kiêm nhiều nghề, bất quá bọn họ đều sẽ không giấu giếm sự thực này. Nhưng nghĩ tới Tiếu Thanh Sơn gần đây không tốt, cậu muốn để lại đường lui, che giấu thân phận chính mình cũng không gì đáng trách.
Ngược lại tập đoàn Thanh Diệp giàu nứt đố đổ vách, hắn làm người sản xuất phim cũng ít bôn ba mệt nhọc phiền phức,nhưng sẽ không mang bất mãn trong lòng đối với Tiếu Thanh Sơn.
Bành Đồng khuyên Quách đạo vài câu, cười ha hả nói: "Thời gian cũng tới, chúng ta dâng hương đi, bỏ lỡ giờ lành sẽ không tốt."
Quách đạo rất mê tín, cũng không nói thêm nữa, chủ chế của đoàn kịch lần lượt dâng hương bái thần.
Không biết có phải bởi vì ngày hôm nay gió quá lớn, hương đốt nhiều lần đều dập tắt.
Quách đạo tê cả da đầu, kinh hoảng nói: "Các người còn không tin lời của tôi nói, đây là ông trời đang nổi nóng đó!"
Bành Đồng như trước giúp Quách đạo nhen lửa hương đầu, lấy tay cản gió, thế nhưng lửa vẫn là dần lụi tàn đi.
Hắn thấy thế, trong lòng cũng tự nói thầm, lẽ nào lão thiên gia không tiếp thu cái áo vest này?
Hắn theo bản năng hướng Tiếu Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy đối phương đứng ở cách đó không xa, liếc mắt nhìn nén nhang, đốm lửa yếu ớt đột nhiên bốc cháy, thiêu đến hồng hồng hỏa hỏa, oanh oanh liệt liệt, có xu thế bị rất nhiều ngỗng đuổi quặp cái mông.
Bành Đồng: Lão thiên gia nhận áo vest trước tiên phải thông qua ánh mắt à???Hương không có tắt nữa, nghi thức khởi động máy hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Trước khi chính thức quay chụp, đoàn kịch bắt đầu chụp ảnh trang điểm.
Thợ chụp ảnh buồn bực ngán ngẩm mà chờ đợi ở trong sân, hắn và Quách đạo quen biết đã lâu, không khỏi hỏi: "Lão gia ngài làm sao nhận cái cuộn phim như thế? Trong nghề có thể cũng không coi trọng đoàn kịch của chúng ta."
Quách đạo bất đắc dĩ cười cười: "Vậy sao cậu lại đỡ lấy cái hỗn loạn này?"
Thợ chụp ảnh: "Tôi chỉ dựa vào kỹ thuật kiếm tiền, không giống các ông cần tích lũy danh tiếng, đương nhiên là nơi nào có tiền chạy đường đó."
Quách đạo thở dài: "Cái gì danh tiếng thanh danh, đều là giả, hiện thực trước mặt, lợi ích mới là quan trọng nhất."
Thợ chụp ảnh nhớ tới mấy bộ của Quách đạo gần đây đều vô thanh vô tức, trong giới giải trí đầy rẫy quan hệ, cũng đại khái đã hiểu nguyên nhân hắn đỡ lấy công việc này.
"Ai, lão gia ngài cũng đừng quá bi quan, tôi xem kịch bản rồi, cảm thấy viết rất tốt, nói không chừng có thể bạo mà?"
"Kịch bản có ưu tú, cũng chỉ là khung xương, nếu như diễn viên không thể để cho nó sinh ra máu thịt, khán giả có thể khen một bộ xương khô hay sao?"
Thợ chụp ảnh khuyên hắn: "Kỹ năng diễn xuất của Sầm lão sư ở trong đám tiểu hoa cũng không có trở ngại gì."
Quách đạo: "Há, vậy nam một nam hai thì sao?"
Thợ chụp ảnh ngượng ngùng cười: "Ít nhất bọn họ không có mang mười cái tám cái thế thân."
Quách đạo: "Ai."
Tràng vụ chạy vào phòng chụp ảnh: "Lý ca, Tiếu lão sư hóa trang xong rồi, ngài bên này chuẩn bị xong không?"
Thợ chụp ảnh kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
Thời gian nam minh tinh hoá trang so với nữ minh tinh thì ngắn hơn nhiều, nhưng cũng quá ngắn đi, thợ chụp ảnh không khỏi hoài nghi chuyên gia trang điểm có chăm chỉ làm việc hay không, truyền thuyết ảnh trong ống kính mập thêm cân không phải chỉ là nói suông, hóa trang không tốt sẽ bại lộ tất cả vấn đề của diễn viên.
Tràng vụ: "Tiếu ca nội tình tốt, Hồng tỷ nói đây là lần hóa trang tiện nghi nhất trong mười năm của cô."
Thợ chụp ảnh thầm nghĩ thôi đi, cô đối với khuôn mặt mặt trăng ( aka mặt loan lỗ mụn) của minh tinh đều có thể khen nàng da dẻ non như nước trắng đun trứng. Thôi, ngược lại xảy ra vấn đề, khổ nhất vẫn là hậu kỳ.
Thợ chụp ảnh: "Tôi ở đây đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, còn kém diễn viên, gọi bọn họ mau tới."
Vừa dứt lời, mơ hồ rối loạn từ ngoài truyền đến, một đám người vây quanh Tiếu Thanh Sơn đi vào phòng chụp ảnh, mơ hồ có thể nghe thấy lời khen "Tiếu lão sư quá đẹp ".
Hừ, còn chưa chính thức khởi động máy, nịnh nọt đến đánh vang động trời.
Thợ chụp ảnh khinh thường giương mắt nhìn lên, khi nhìn rõ thanh niên đứng giữa quần người, liền sợ ngây người, tim đột nhiên nhảy lên.