Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trang Yến vừa nhấc mắt lên đã thấy Tần Nhược Thủy phía đối diện không biết mở mắt từ bao giờ, cặp mắt xanh thẫm vừa mơ màng vừa đa tình dưới ánh đèn mờ nhạt, Trang Yến làm như không có chuyện gì xảy ra mà chỉnh âm lượng thành im lặng, sau đó cất máy.

Chỉ mong vừa rồi Tần tiên sinh không nghe được điều gì.

Trang Yến đứng dậy, bước đến bên người Tần Nhược Thủy, nhẹ giọng hỏi hắn: "Tần tiên sinh ngài tỉnh ngồi à?"

Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn Trang Yến, nương theo ánh đèn mờ ảo săm soi xét nét cái người thèm khát này từ trong ra ngoài, kết quả chỉ thấy Trang Yến an tĩnh một bộ dạng thản thản nhiên nhiên.

Cậu ta nhìn Tần Nhược Thủy thản nhiên vô cùng, còn thản nhiên mà hỏi hắn: "Tần tiên sinh anh nhìn tôi vậy làm gì?"

Tần Nhược Thủy dời mắt, cúi đầu, suy nghĩ một hồi, cho ra kết luận, nhất định người trẻ tuổi này đã từng làm rất nhiều chuyện như thế, nếu không cậu ta không thể tìm ra đoạn clip nhanh đến vậy.

"Tôi muốn quay về." Tần Nhược Thủy trầm giọng nói.

Hình như tâm trạng của Tần tiên sinh thoắt cái tệ đi, Trang Yến không hiểu nguyên nhân, nhìn xe lăn cách đó không xa, hỏi Tần Nhược Thủy: "Cần tôi ôm ngài đến chỗ xe lăn không?"

Trang Yến thề với trời, cậu nói ra lời này không hề có ý định sờ soạng Tần tiên sinh tí nào, Tần Nhược Thủy không tiện đi đứng, mà xe lăn lại nằm tít bên thềm đá, nếu Tần tiên sinh ngại trải qua một đoạn đường lắc lắc lư lư, cậu nguyện ý đẩy xe lăn qua bên này.

Cũng khá là kỳ lạ, hầu hết các nơi trong nhà họ Hàn đều có lối đi chuyên dụng cho người khuyết tật, nhưng nơi này lại cứ khăng khăng bị bỏ quên, cũng không rõ ban nãy Tần tiên sinh lên đây thế nào.

Ngay lập tức, Trang Yến đã hiểu rốt cuộc Tần Nhược Thủy lên đây thế nào.

Tần Nhược Thủy như cười như không nhìn Trang Yến một cái, sau đó nhấc tay, chặn động tác của cậu, "Không cần, tự tôi đi."

Trang Yến chớp mắt mấy cái, không biết Tần tiên sinh định dùng chức nặng đặc biệt gì để hoàn thành công việc gian nan này, cậu bèn lui về sau một bước.

Sau đó cậu cứ thế trơ mắt nhìn Tần tiên sinh tự mình đứng lên từ trên băng ghế, bước bình thường xuống thềm đá, đi về phía xe lăn của mình.

Trang Yến đi kèm một bên, phòng ngừa Tần Nhược Thủy đột nhiên ngã xuống, vẫn luôn giơ tay đỡ hờ, nhưng Tần Nhược Thủy cực kỳ thuận lợi, không dừng lại chút nào, một hơi đi thẳng đến xe lăn, sau đấy tỉnh bơ ngồi xuống.

Hắn quay đầu nhìn Trang Yến một cái, hàm ý trong đấy đại loại là thúc giục Trang Yến mau mau đẩy hắn vào nhà.

Trang Yến đặt tay lên tay cầm sau xe lăn, cảnh tượng vừa rồi hơi huyền huyễn quá, đây là ham thích kỳ thú gì? Rõ ràng có thể tự mình bước đi, nhưng lại vẫn một mực muốn ngồi xe lăn.

Trang Yến đẩy xe lăn dọc theo lối nhỏ trở vào biệt thự, hơn nửa hình bóng cậu phủ lên người Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, sau đấy khẽ khàng đặt hình bóng kia vào một bên khoé mắt.

Trang Yến cũng ngẩng đầu, không phát hiện trăng hôm nay có gì đặc biệt, Tần tiên sinh thế này, liệu có phải đang sợ phơi trăng?

Bước chân thả chậm lại, kéo dài đường về nhà trở nên vô tận, gió đêm lướt qua gương mặt Trang Yến, có tiếng côn trùng kêu rả rích bên trong bụi cỏ.

Hết nhịn rồi lại nhẫn, nhưng lời vẫn cứ trào lên mép, Trang Yến không kiềm chế nữa, cậu mở miệng hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh có thể đi, tại sao phải ngồi xe lăn?"

Cậu vừa mở lời, côn trùng trong bụi cỏ như bị dọa hãi, nhanh chóng im bặt, bốn phía lặng yên không một tiếng động, đất trời an tĩnh, trăng sáng treo cao.

Hồi lâu, Tần Nhược Thủy đáp lại một lời: "Không thoải mái."

Không thoải mái? Đi bộ chân không thoải mái? Thế là vẫn còn bệnh phải không?

Mấy bước chân ban nãy của Tần Nhược Thủy, trông ra không khác người bình thường, chắc chắn Tần tiên sinh đã phải luyện tập rất lâu mới có thể vững vàng như vậy, có lẽ để đi được những bước kia hắn đã phải chịu đựng vô vàn đau đớn.

Trang Yến nhanh chóng bổ não ra hình tượng tàn nhưng không phế vĩ đại cho Tần Nhược Thủy, ánh mắt nhìn Tần Nhược Thủy trở nên tràn đầy trìu mến của người mẹ già nhìn đứa con thơ.

Tần Nhược Thủy mà biết chuyện này, đại khái sẽ lập tức nhảy dựng dậy từ chiếc xe lăn cho xem.

Rời khỏi vườn hoa, biệt thự đồ sộ nằm ngay trước mắt, vô số cửa sổ hình vòm ngời ngời phát sáng, chẳng khác nào lâu đài châu Âu trung đại, lúc này quay đầu ngoảnh cổ, hoa cỏ lá cành tươi tốt sum suê đang gợn sóng lăn tăn.

Vệ sĩ Giáp Ất Bính đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn Trang Yến vừa cảm thông vừa oán trách, đại khái ý là buổi trưa bọn họ vừa nhắc nhở Trang Yến giãn cách chống dịch với Tần tiên sinh xong, sao bây giờ đã vội chạy đến ở bên nhau rồi.

Trang Yến vốn không cảm thấy có gì, nhưng dưới ánh mắt thẩm vấn kiểu này, cũng tự dưng sinh ra mấy phần chột dạ, vì vậy cứng cựa ưỡn ngực, đẩy Tần Nhược Thủy trở vào biệt thự.

"Tiên sinh ăn tối chưa?" Trang Yến mở miệng.

Tần Nhược Thủy quay đầu nhìn Trang Yến một cái, cậu ta hỏi ra câu này, là muốn ăn cơm với mình, hay là muốn xuống bếp trổ tài một phen không biết.

Tần Nhược Thủy tỉnh bơ phân tích lời nói và âm mưu của Trang Yến, muốn phơi bày lớp ngụy trang của cậu chàng trẻ tuổi.

"Vẫn chưa." Hắn trả lời.

Trang Yến khẽ cau mày, nói cách khác ban nãy Tần tiên sinh bụng rỗng mà uống rượu, không biết dạ dày hắn có khó chịu hay không, đợi lát nữa Tần quản gia trở về phải báo cáo một tiếng.

"Vậy tôi bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho ngài, ngài muốn ăn gì?"

Cậu ta đang thăm dò sở thích của mình, sau này định dùng tài nghệ nấu nướng làm mình cảm động, Tần Nhược Thủy tự nhận là nhanh trí phân tích thấu đáo nội tâm Trang Yến.

"Cá hồi và canh cá diếc."

Trang Yến truyền đạt yêu cầu của hắn cho phòng bếp, thím làm cơm nghe xong thoáng sửng sốt, gãi gãi đầu, là tại thực ra tiên sinh rất hiếm khi ăn cá.

Tần quản gia quay lại khi bữa tối bắt đầu, Trang Yến thấy không còn chức trách của mình liền trở về phòng, mở điện thoại lướt wechat, trước đó cậu muốn tìm người khôi phục dữ liệu đã bị đánh cắp, nhưng đối phương nói kỹ thuật quá khó, không làm được.

Chỉ có thể tiếp tục đi tìm cao thủ khác.

Cậu không để tâm người hâm mộ chửi mình trên diễn đàn ra sao, nhưng có những chuyện vẫn cần xử lý thoả đáng, Triệu Vĩ, Ngô Liên Thủy, cứ bước từng bước một vậy.

Nhà họ Văn nằm quá cao, tạm thời không với tới, để sau lại nói.

Trang Yến đóng cuộc hội thoại xong, thuận tay mở moments, lướt hai cái, phát hiện Tần Nhược Thủy đăng một tấm ảnh, là một chú mèo cam nho nhỏ, cuộn cặp vuốt bé xíu nằm trên mặt đất, bóng lưng tròn mượt, Trang Yến do dự một hồi, cuối cùng thả tim một cái.

Thả tim xong Trang Yến vẫn cảm thấy thiếu thiếu, cậu mở bàn phím ảo, gõ: [Đây là mèo tiên sinh nuôi à?]

Tần Nhược Thủy ngồi trên ghế trứng treo, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh ngoài cửa sổ, ánh đèn trắng hếu ngoài sân tô điểm mặt đất sáng mờ như dải ngân hà, mùi vị cá hồi và canh cá diếc hôm nay tệ đi rất nhiều, hắn cũng không thích lắm.

Hắn duỗi tay một cái, cầm chiếc điện thoại trên mặt bàn cách đấy không xa, thấy Trang Yến bình luận trong moments của mình, cặp mắt hẹp dài híp thành một kẽ hở, khóe miệng nâng lên thành một độ cong nho nhỏ.

Quả nhiên, cậu ta bắt đầu điểm danh trong moments của mình.

Tiếc là Tần quản gia không có ở đây, để cho ông ta chứng kiến người trẻ tuổi này đã bắt đầu cần mẫn thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch hiểm ác của cậu ta thế nào.

Tuy nhiên còn lâu mình mới mắc tấm mưu này.

Nửa đêm, Tần Nhược Thủy đang ngủ say đột nhiên choàng tỉnh, hắn rút tay khỏi chăn, với điện thoại đầu giường, mở moments, nhanh chóng trả lời một tiếng ừ vừa lạnh lùng vừa đơn giản dưới bình luận của Trang Yến.

Sau đấy hắn buông điện thoại xuống, lạnh lùng trở mình, lạnh lùng kéo chăn, lạnh lùng ngủ tiếp.

Năm phút sau, Tần Nhược Thủy mở mắt lần nữa, hắn cầm điện thoại, mở moments, kết quả không có cái gì, hắn có chút tức giận ném điện thoại qua một bên.

Năm phút sau, điện thoại tự dưng trở về tay hắn một cách không thể nào giải thích.

...

Câu trả lời của Trang Yến một mực không xuất hiện, Tần Nhược Thủy cầm điện thoại, trợn mắt nhìn đến tận tảng sáng ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, Trang Yến thức dậy từ sớm, chạy bộ năm mươi phút trong vườn hoa quanh trang viên rồi trở lên phòng thể thao, bỗng thấy Tần Nhược Thủy chặn ở cửa.

Hai mắt của Tần Nhược Thủy mọc thêm quầng thâm đen xì, mặc dù điều này không cản trở hắn xinh đẹp tỏa sáng, thậm chí còn mang theo một loại ý thơ suy sụp, Trang Yến chần chừ, mở miệng hỏi: "Tối qua tiên sinh ngủ không ngon sao?"

Có phải đau dạ dày không? Tối qua mình ngủ say như chết, không biết cái gì.

Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn Trang Yến, cặp mắt như chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng xoắn lại thành một câu: "Hôm qua cậu ngủ lúc nào?"

"Gần mười giờ thì phải."

Vẻ mặt Tần Nhược Thủy trong nháy mắt trở nên khó mà hình dung nổi, hắn nhìn Trang Yến một cái thật sâu, sau đó gõ lên tay vịn, nhanh chóng xoay người, vụt mất trước mặt Trang Yến.

Trang Yến lơ ma lơ mơ, có phải cậu đã nói sai điều gì rồi không.

Tần quản gia nhìn cậu cười ha hả, trước kia Tần Nhược Thủy chỉ thích ngồi trên tầng ba, thậm chí từ sáng đến tối cũng không rời đi chuyến nào, nhưng sau khi Trang Yến vào ở nơi này, số lần hắn chạy xuống ngày càng dày đặc, để Trang Yến tiếp quản công việc của mình quả nhiên là một quyết định chính xác.

Tần quản gia tiến lên một bước nói Trang Yến: "Tối nay nhà họ Văn muốn tổ chức tiệc rượu, cháu đi với tiên sinh một chuyến đi."

Ông muốn rèn luyện Trang Yến, để cậu sớm ngày trở thành một quản gia xứng chức.

Trang Yến vâng một tiếng, gật đầu đáp ứng.

Khi trời chạng vạng tối, Tần Nhược Thủy đi xuống tầng, lúc thấy Trang Yến đứng chờ mình ở cửa liền không khỏi sửng sốt một chút.

Trang Yến mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen, đeo găng tay trắng, hoàn toàn bất đồng với Tần quản gia hòa ái trung hậu, cậu đứng thẳng tắp, lão luyện mà lại cấm dục.

Có ít lời chớm mép lại bị nuốt trở về, hắn không nói không rằng đứng dậy khỏi xe lăn, vào xe.

Trang Yến vừa nghĩ đến chuyện lúc đi đứng Tần tiên sinh phải chịu nỗi đau giống như nỗi đau người cá, ánh mắt nhìn Tần Nhược Thủy càng thêm thương đau mà nể phục, Tần quản gia nhìn vẻ mặt Trang Yến, cứ cảm giác chàng trai trẻ này có khi đã hiểu lầm cái gì.

Dạ tiệc vô cùng long trọng, mời toàn nhân vật có tiếng, đúng như suy đoán của Trang Yến, buổi tiệc này là để chào đón đứa con trai nhỏ mới trở về của nhà họ Văn.

Lúc bọn họ đón mình về nhà, cũng thả một tấm séc giả, nói rằng chờ đến ngày sinh nhật cậu, sẽ chính thức tuyên bố thân phận cậu với người ngoài, kết quả chẳng được bao lâu Trang Yến đã bóc tách lớp vỏ âm mưu của bọn họ, tiệc sinh nhật gì đó không ai còn nhắc đến.

Trang Yến từng nghe tin về tiểu thiếu gia chân chính của nhà họ Văn, tên là La Thần, sau khi được nhà họ Văn đón về đổi tên thành Văn La Thần, bố mẹ nuôi và bố mẹ ruột của cậu ta cũng rất hòa thuận với nhau.

Những chuyện này không liên quan gì đến Trang Yến, chẳng qua điều mà cậu không tài nào ngờ tới, mẹ nuôi của Văn La Thần này lại chính là Lý Hiểu Đan.

Ả từng có một đoạn thời gian làm mẹ nuôi Trang Yến, cũng chính ả giao dịch với nhà họ Văn khi Trang Yến không hề hay biết, sau đấy tự bản thân Trang Yến tìm ra chân tướng, mới làm một khoản giao dịch khác với nhà họ Văn, cậu thay thế đứa con thật sự của bọn họ dụ kẻ thù của nhà họ ra, đổi lấy thuốc chữa bệnh cho ông nội.

Nhưng hiển nhiên Trang Yến không nghĩ đến việc nhà họ Văn vô liêm sỉ, cứ thế quỵt nợ.

Trang Yến cũng không phải cháu ruột của ông Trang, cậu bị kẻ buôn người bán vào nhà một tên lưu manh, lưu manh là một gã nát rượu, thường xuyên bạo lực gia đình, cuộc sống của Trang Yến không hề êm đẹp.

Mà Lý Hiểu Đan là con dâu ông Trang, con trai ông Trang mới mất không lâu, Lý Hiểu Đan bèn mang con của vợ chồng bọn họ cho người khác, ông Trang nhớ cháu trai, thấy Trang Yến đáng thương, liền cầm hai chục nghìn tệ đón cậu về nhà, đổi một cái tên mới.

Lý Hiểu Đan cũng chẳng quan tâm nhà có thêm ai không, bởi vì không lâu sau đó ả cuỗm hết số tiền bồi thường bỏ đi, để lại Trang Yến và ông Trang một già một trẻ nương tựa vào nhau.

Ông Trang vất vả nuôi Trang Yến trưởng thành, không quản nắng gió sương sa, khi Trang Yến học cấp ba, ông Trang mắc bệnh thận, nhà không có tiền chữa bệnh, Trang Yến dứt khoát bỏ học, bắt đầu đánh quyền anh.

Khi mới bắt đầu cậu không có nhiều kinh nghiệm, chỉ dựa vào liều mạng, cứ vậy đánh ra danh tiếng. Sau này gặp được Chu Phi, có người kèm cặp, huấn luyện, cuộc sống mới dần dần khá lên chút ít.

Truyện Chữ Hay