[] - Lâu đài cổ của Ma Vương (): Kéo, cưa điện, kẻ cuồng sát
Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Bầu trời u ám hệt như đang báo hiệu sắp có cơn giông ập đến, tiếng gió như tiếng gào lướt qua mang theo mùi máu tươi thoang thoảng, khung cảnh xung quanh yên tĩnh hệt như đã tiến vào một chiều không gian khác. Lý Hữu Căn lảo đảo nghiêng ngã mà bước về phía trước, thần kinh gã kéo căng như dây đàn, trên trán đều là mồ hôi.
Nơi này vốn dĩ phải có vài căn nhà nguyên vẹn nhưng chúng hệt như bị thứ gì đó phá hư, hiện tại nhà đều bị sập xuống, tường vỡ nát, nóc nhà đầy vết nứt nằm trên mặt đất.
Bùn đất dưới chân có màu đen xì nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện bên trong xen lẫn màu đỏ thẫm của máu. Lý Hữu Căn không hề chú ý dưới chân mãi cho đến khi gã giẫm phải một khúc xương đùi của con người cùng với... một cái đầu lâu đầy giòi bọ.
Lỹ Hữu Căn kém chút nữa đã hét ầm lên nhưng xung quanh rất yên lặng, gã theo bản năng mà dùng tay bịt miệng lại, sợ sẽ khiến thứ đáng sợ nào đó phát hiện ra gã.
Vượt qua vài màn game, gã cuối cùng cũng có chút tiến bộ.
Thời điểm tử vong của tên này hẳn chưa lâu, trên xương vẫn còn vài mảnh thịt hư thối, hai con mắt đã mất chỉ để lại hai cái lỗ tối đen, dữ tợn nhìn chằm chằm gã. Lý Hữu Căn sợ hãi, gã cẩn thận lùi về sau, sau đó núp vào chỗ tối ở một vách tường chưa sập hẳn, lén lút nhìn bên ngoài thăm dò.
Nghe nói ở đây có người mà Ma tướng Đố Kị không thích, sau đó bị ép trở thành giống loài ăn thịt người đáng sợ, nhất định không chỉ có một tên, nhưng Lý Hữu Căn một đường không hề phát hiện ra gì cả, yên tĩnh hệt như nơi tựa như Địa Ngục này chỉ có một mình gã.
Điều này khiến cho thần kinh căng chặt của gã thả lỏng một chút, gã dựa lưng vào tường, nắm tay lại gõ gõ chân, gã thấy hơi mệt, vừa định nghỉ ngơi một lát đột nhiên tim gã đập bang bang, một loại dự cảm đáng sợ như nước vỡ bờ đê mà xông vào não gã, thân thể hành động theo bản năng ngã mạnh một cái qua bên cạnh, chỉ nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng "Rầm" thật lớn, vách tường bị thủng một lỗ, những mảnh đá bị văng ra nện lên lưng gã, chỉ một thoáng mà xung quanh đều là tro bụi.
"Khụ khụ..." Lý Hữu Căn bị sặc đến ho khan, gã lập tức quay đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào sau lưng đã có thêm người !
Mái tóc vàng ảm đạm rối bù như cỏ khô, lớp da bị ép sát vào xương, nhưng vẫn mơ hồ thấy được người này đã từng rất đẹp trai, nam nhân gầy yếu hệt như bộ xương khô kia âm trầm nhìn gã, trong tay hắn ta là một cái lưỡi liềm thật lớn, một nửa đầu nhọn của lưỡi liềm không đâm vào vách tường mà đâm vào nơi gã từng ngồi trước đó !
Tên này đến đây khi nào ?!
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Não Lý Hữu Căn trống rỗng, lập tức đứng dậy, cuối cùng cũng không dám suy nghĩ chuyện có mệt hay không nữa, xoay người chạy thục mạng về hướng ngược lại !
Tiếng bước chân thuộc về người còn lại vang lên, theo đuổi không buông, Lý Hữu Căn sử dụng hết tất cả sức lực từ khi lọt lòng đến nay để chạy nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa tên hệt như quái vật kia và mình lại ngắn lại rất nhanh !
Thanh lưỡi liềm nhọn hoắt kia bổ vào sau lưng gã, tiếng gió xẹt qua tai, phảng phất như tiếng thì thầm của Thần Chết, Lý Hữu Căn hệt như bị ép phải bức ra toàn bộ tiềm năng của mình, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng người ngợm gã cũng có mấy chỗ bị cắt đến da tróc thịt bong, máu tươi ào ào chảy ra, rơi trên mặt đất, thấm vào bùn đất, màu đỏ thẫm sáng bóng lại thêm một tầng ám trầm.
May mắn là, hẳn là do đối phương thường bị bỏ đói, dinh dưỡng không đầy đủ nên tuy rằng sức bật rất tốt nhưng thể lực không ổn, dưới sự dùng hết sức bình sinh mà chạy của Lý Hữu Căn, hắn ta dần bị tụt về sau.
Lý Hữu Căn vừa thấy có hi vọng, lại thấy phổi sắp nổ tung đến nơi, gã liều mạng vọt về phía trước, vừa chạy vừa lột cái áo khoác dính máu ra, lúc đến một cái ba, gã dùng sức ném cái áo khoác qua hướng khác, còn mình chạy hướng khác.
Vì thế nên khi tên cầm lưỡi liềm đuổi đến ngã rẽ này liền nhìn thấy đường nhỏ bên trái có vết máu nhỏ giọt, còn có quần áo bị rách của con mồi, hắn ta không suy nghĩ liền lập tức rẽ trái đuổi theo, thân ảnh có tư thế quái dị rất nhanh liền biến mất ở cuối đường.
Một lát sau vẫn chưa thấy hắn ta quay lại, mà giữa đống nhà cửa sụp xuống trên đường nhỏ bên phải, Lý Hữu Căn quỳ rạp dưới đất cẩn thận thò nửa cái đầu ra.
"Hộc hộc hộc..." Lý Hữu Căn vẫn còn sợ hãi mà nhìn về hướng bên trái, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể thở vài hơi nhẹ nhàng, phổi như muốn nổ tung, mặt gã đỏ lên, nhưng dù thế nào thì cũng xem như tránh được một kiếp rồi.
Ngón tay gã nắm chặt lấy ván gỗ bên cạnh, do quá sợ hãi mà vẻ mặt có hơi dữ tợn.
Loại quái vật như thế này, gã phải tiêu diệt như thế nào đây ? Đối phương cầm loại vũ khí đáng sợ thế kia mà gã ngay cả dao cầm tay cũng không có !
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Cứ tiếp tục như vậy đừng nói đến việc tìm được hòn đá phù thuỷ, ngay cả việc tự bảo vệ bản thân cũng là cả một vấn đề.
Lý Hữu Căn lau mồ hôi lạnh trên mặt, dục vọng muốn tiếp tục sống giúp gã chống đỡ thân thể đã cạn kiệt sức lực, gã cũng không ra ngoài ngay mà lại lùi về phía dưới nóc nhà, tìm xem có khối đá nào có góc cạnh sắc nhọn không, dù chỉ là một khối đá nhưng vẫn hơn hai tay trống trơn nhiều lắm, kết quả là gã cũng khá may mắn, vô tình tìm được một cây côn sắt, dù nó đã bị rỉ lại còn hơi ngắn nhưng có vẫn hơn không.
Trong lòng gã vẫn còn hai lo lắng, hai tay nắm chặt lấy côn sắt nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh có hơi trơn, gã tuỳ tay chà vào quần áo, bộ quần áo xa xỉ mà trước kia được chủ nhân cực kỳ quý trọng kia cuối cùng lại chẳng chiếm được chút tiếc thương nào.
Nếu ngay cả mạng cũng không giữ được, vậy mặc quần vàng áo ngọc cũng có ích gì đâu ?
Cẩn thận bò từ phía dưới nóc nhà ra, gã nhìn con đường mòn bên trái không một bóng người, nghĩ tên cầm lưỡi liềm kia tìm không ra gã ở bên trái nhất định sẽ tiếp tục tìm qua bên phải, gã cuối cùng vẫn quyết định đánh cược một lần, quay đầu đi về con đường lúc bắt đầu.
Thứ gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất dưới tình huống bình thường thì là đúng, nhưng Lý Hữu Căn lại xem nhẹ việc trong vườn hoa này không chỉ có một mình tên nam nhân cầm lưỡi liềm.
Gã đi được nửa đường, nhìn thấy đằng kia có một gốc cây đại thụ, tuy rằng lá cây mảnh, nhánh cây chẻ rộng lộ rõ ra ngoài nhưng phía trên nhánh cây treo đủ thứ đồ vật lộn xộn, quần áo rách, ván gỗ, ghế dựa, đồ linh tinh, còn có vài dụng cụ tra tấn, từ đằng xa nhìn lại hệt như một tán cây kì quái.
Nếu trốn lên trên, mấy đồ vật lộn xộn kia ngược lại có thể giúp gã ẩn thân tạm thời, Lý Hữu Căn do dự một lát, ngậm côn sắt vào miệng, tứ chi bám vào thân cân, dùng kỹ năng được truyền thụ lại thuở bé lúc ở quê mà ngốc nghếch trèo lên.
Đợi đến khi đầu của gã tiến vào tán cây, nghênh đón gã không phải là một chỗ có thể ẩn thân mà lại là một tên ăn thịt người ngổi xổm trên cây lẳng lặng đợi khối thịt béo bỡ là gã dâng đến tận miệng.
Đôi mắt của tên nam nhân này xanh thẳm như đại dương rộng lớn vô tận, loé sáng, cho dù vậy trong mắt hắn ta cũng không phải là sự thân mật ôn hoà hiền hậu mà ngập tràn sự thèm thuồng đói khát, đôi mắt hắn ta như con rắn độc mà nhìn Lý Hữu Căn, trong tay hắn ta là cây kéo lớn tầm đầu người, phản quang trên kim loại loé lên, chói đến đau mắt.
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Thấy Lý Hữu Căn mặt dại ra nhìn mình, tên nam nhân kia mở to hai mắt hé miệng, răng nanh màu đen lộ ra, lộ ra một nụ cười vặn vẹo nhìn gã, mà cây kéo lớn kia lặng yên không một tiếng động từ từ dời xuống cổ Lý Hữu Căn, hai tay hắn ta dùng sức bóp lại...
"Cạch !"
Một tiếng giòn đáng sợ vang trên đỉnh đầu Lý Hữu Căn, ngàn cân treo sợi tóc, chân gã mềm nhũn, không suy nghĩ gì liền trực tiếp nhảy xuống khỏi tán cây, nhưng cũng xem như trong cái rủi có cái may, sau khi hung khí kia kẹp lại chỉ cắt trúng tóc của gã, không cần tốn nhiều sức, mái tóc ngắn đã bị cắt thành đầu đinh, lọn tóc bị gió thổi đâm vào mắt của nam nhân, lúc hắn ta dụi mắt có hơi lơi lỏng cảnh giác.
Lý Hữu Căn ngã trên mặt đất chỉ cảm thấy cả người đau nhức rã rời, khắp người chỗ nào cũng đau, may là cây cũng không cao lắm, gã không bị gãy xương, gã thây tên nam nhân cầm kéo vẫn chưa xuống liền cắn răng nhịn đau, dùng hai tay hai chân đứng lên chạy về hướng xa xa, rất nhanh từ phía sau liền truyền đến một tiếng "rầm" sau đó chính là tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, gã không quay đầu lại nhưng cố gắng chạy nhanh hơn !
Thể lực dường như là điểm yếu của tất cả những người vì đói khát mà phát cuồng, cũng tựa như một con đường sống mà game đã tặng cho player, cho dù là một người chưa từng đến phòng tập gym như Lý Hữu Căn, chỉ cần không bị bắt lấy ngay từ đầu, thì dần dần cũng có thể kéo giãn khoảng cách giữa người truy đuổi và người bị treo đuổi, gã chạy vòng một nửa căn nhà bị sụp sau đó lại rẽ một đường, vách tường tạm thời che chắn tầm mắt của tên phía sau, gã giống hệt như vừa rồi, cúi thấp người chui vào khe hở một tảng đá, quỳ rạp trên đất, cảnh giác nhìn phía trước, rất nhanh một đôi chân trần gây như que củi từ trước mặt gã chạy qua, cơn gió lướt qua mang theo một mùi hôi hối gay mũi.
Gã bị sặc đến kém chút nữa đã hắt xì, nhưng may mà nhịn lại được.
Thật đáng sợ, cứ tiếp tục như vậy gã sẽ biến thành con dê béo bị bầy sói bao vây lại trêu đùa, đừng nói đến việc phản kích ngay cả sống sót cũng là cả một vấn đề.
Gã không một tiếng động thở hổn hển hai cái, đợi khi nhịp thở bình thường lại, thấy tên nọ vẫn chưa quay lại liền định bước ra ngoài, nhưng chân gã vừa chuyển động bỗng nhiên từ tai truyền đến tiếng bước chân, gã tưởng tên cầm kéo quay lại liền nhanh chóng yên tĩnh ẩn nấp, nhưng tiếng bước chân lại càng lúc càng gần, Lý Hữu Căn nhíu mày.
Tiếng bước chân này không nhẹ như của tên cầm kéo, thậm chí cũng khác với tiếng bước chân của tên cầm lưỡi liềm, nó nặng hơn một tí lại thong thả hơn một tí, lúc đi đường tựa hồ còn kèm theo tiếng máy móc vù vù, gã không rõ lí do, thân thể càng cúi thấp hơn, nhìn thẳng về phía trước.
Rất nhanh, một đôi chân cũng trần trụi xuất hiện trước mặt của gã, nhưng vừa liếc mắt một cái Lý Hữu Căn liền chắc chắn rằng tên này không phải là những tên gã từng gặp trước đó, bởi vì cổ chân của tên này khá to, không gầy như da bọc xương như hai tên trước, tuy rằng kém hơn người bình thường nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút cơ bắp, tên này rõ ràng sống tốt hơn hai tên kia một chút, điểm quan trọng là trong tay hắn ta là cưa điện !
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Răng cưa sắc bén nhờ sự vận động của máy điện mà xoay nhanh liên tục loé ra những tia sáng sắc lạnh, chói đau ánh mắt của Lý Hữu Căn, gã hết hồn mà buộc chặt cơ thể, hận không thể tiếp tục lùi sát vào trong nhưng lại sợ sẽ phát ra tiếng động khiến tên kia chú ý, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, trong lòng cầu ông cầu bà cầu kẻ cuồng sát này mau chóng rời đi.
Nhưng gã - một tên ngay cả mẹ ruột còn nhẫn tâm vứt bỏ thì ai sẽ chấp nhận che chở gã chứ ?
Chân của kẻ cầm cưa điện vững vàng mà đứng trước mặt gã, không hề có ý định di chuyển.
Tim của Lý Hữu Căn do tiếng cưa điện vù vù gao thét bên tai mà như muốn ngừng đập, cơ thể cũng căng cứng. May là tên này tạm thời vẫn chưa phát hiện ra gã, bởi vì đôi bàn chân kia hướng quay ra ngoài.
Cưa điện đang chạy cách mặt đất rất gần, kiến mặt đất bay lên vài vụn tro bụi, chúng theo khe hở mà bay vào chỗ gần nhất khiến Lý Hữu Căn bị sặc muốn ho khan, nhưng gã chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, khó chịu đến nước mắt ào ào chảy ra, không biết còn có thể chiụ đựng đến khi nào, gã nghĩ mình không thể ngồi yên chờ chết, trong tay phải có vũ khí mới an toàn hơn một tí.
Vừa nãy nhảy xuống tán cây, côn sắt ngậm trong miệng không biết đã rớt ở đâu, chưa kịp sử dụng liền bị mất, gã chỉ đành tiếp tục dùng tay sờ xung quanh, xem xem có thể tìm được cái gì không.
Nhưng mà côn sắt cũng không phải đâu cũng có, gã cũng không sờ ra được thứ gì có thể dùng làm vũ khí, trong lúc gã uể oải muốn thu tay lại, lòng bàn tay không cẩn thận quẹt qua một khối đá, loại cảm giác nóng rực do bị phỏng chậm nửa nhịp xộc vào não, bàn tay gã theo bản năng mà nhanh chóng giựt lại, động tác có hơi lớn.
Thứ gì vậy ? Đá phát nhiệt ?
Dù sao kẻ cuồng sát kia không đi gã cũng không đi được, gã liền trực tiếp quay đầu qua muốn xem xem khối đá kì quái kia, kết quả hôm nay vận khí của gã thật lạ kì, khối đá đen kia đen như muốn ẩn mình trong bóng tối, đúng là một khối bảo thạch màu đen, xung quang ẩn ẩn tản ra sự dao động kì lạ, lúc gã dùng một tay đào khối đá lên nắm trong tay, trong đầu nhớ lại bốn chữ: "Hòn đá phù thuỷ".
Lý Hữu Căn mừng rỡ, đây là hòn đá phù thuỷ ?!
Gã nâng niu khối đá đen kia như nâng niu sinh mệnh của mình, hai mắt loé sáng, vui đến mức hận không thể reo vang, nhưng nhớ đến kẻ cuồng sát cầm cưa điện bên ngoài liền nuốt ngược tiếng vào cổ họng, nhịn không được quay đầu lại muốn xem cặp chân kia đảm bảo hắn ta không nghe thấy tiếng động gì.
Nhưng gã lại đối diện với một đôi mắt đầy tơ mắt ngập tràn đói khát.
.
HLTT: Tui comeback rồi đây ^^ Máy sửa xong được gần cả tháng rồi mà do deadline dí quá hôm nay mới up chương được sorry mọi người TvT