Hạt dẻ, thịt khô, quả chín,...
Đủ loại đồ ăn vặt, chủng loại đa dạng số lượng phong phú, điểm giống nhau duy nhất chính là thể tích nho nhỏ như nhau.
Ian nhìn này kia, trợn tròn mắt, những thứ này ở đâu ra vậy?
Nghi hoặc xong, lại nhìn trứng nhỏ trong ngực mình... Rõ ràng mới nãy Thư Thư trần trụi chẳng có thứ gì, đột nhiên từ trên người lấy ra một quả trứng, vậy quả trứng này hồi nãy giấu ở đâu?
Đế quốc Thú Nhân đã nghiên cứu ra một nút áo không gian, nhưng không thể cấy ghép lên vật sống, hơn nữa cả Edgar và Thư Thư đều không mang theo nút áo không gian.
"Thư Thư, những thứ này là lấy từ miệng cậu ra sao?" Jones xem xét cẩn thận xong, cứ cảm thấy quái quái.
Á thú nhân nhỏ xíu ngoác miệng ra, rồi đột nhiên phun ra vô số đồ ăn gì đó, thật khó mà chấp nhận ngay được...
"Phải a! Kỹ năng thiên phú của tôi là túi ăn cực lớn!" Thư Thư nói: "Giống nút áo không gian!"
"Chẳng trách con ăn nhanh lại nhiều được như vậy..." Ian nhìn những đồ ăn trước mắt, trong số này có rất nhiều thứ là y mua cho Thư Thư.
"Ừm." Thư Thư gật gật đầu, lại hỏi: "Hai người có muốn ăn không? Nếu cảm thấy lấy từ trong miệng con ra không tốt, có thể ăn mấy đồ có vỏ." Nói đoạn, Thư Thư lấy ra ít hạt dẻ hái ở Thiêm tư.
Đến thủ đô tinh, được ăn đủ thứ mỹ vị, cậu lại thấy hơi coi thường đám hạt dẻ này...
Ian và Jones dù đã được Thư Thư cho ăn một chút khi còn trong khoang cứu sinh, nhưng chút đó không thể đủ được, đã đói lắm rồi, bọn họ cũng biết phải ăn mới có sức làm chuyện khác, lập tức không từ chối nữa, tiếp nhận hạt dẻ bóc vỏ ăn.
Thư Thư sửa lại quần áo trên người, liếc mắt nhìn Jones vì đem quần áo cho mình mà lộ ra cánh tay, không nhịn được cau mày: "Tiếc là không mang theo nút áo không gian..." Bọn họ giờ đều thiếu quần áo mặc.
Nút áo không gian tuy đắt đỏ, nhưng thú nhân ai cũng mua một cái, bên trong đựng quần áo, đồng thời lúc thú hóa có thể đem quần áo bọc lại cất đi.
Thú nhân là hình thái con người, nút áo không gian sẽ đeo trên cổ tay, biến thành thú hình thì trên chân thú hình – dây đeo cố định trên tay có khả năng co giãn rất lớn.
Mà Thư Thư và Edgar thì khác, bọn họ lại biến nhỏ.
Thu nhỏ lại như vậy, còn nhỏ hơn nút áo không gian, nào có thể mang theo nó nữa?
"Chúng ta còn sống đã là may mắn lắm rồi." Ian ăn mấy hạt dẻ còn mới trong veo, khí sắc tốt hơn chút, sau đó nhìn Thư Thư: "Con mang theo nước không?" Đây là sa mạc, ngoài không có đồ ăn ra, còn một phiền phức cực lớn, không có nước.
"Có hoa quả và đồ uống, nhưng không có nước." Thư Thư có hơi hối hận trước đây chưa lo nghĩ chu toàn, cậu giấu đồ ăn trong túi thuần túy là để tích cóp đồ ăn vặt, có thể lấy ra gặm gặm bất cứ lúc nào, thường cái gì ngon mới cất đi, giấu nước làm gì?
Hơn nữa, nước cất trữ không tiện... Đồ uống cậu giấu là phải trong bình nhỏ, còn nước uống vào người thì đâu có đóng gói đâu.
Ian cũng biết vậy, lập tức nói: "Có ăn là tốt rồi, mai chúng ta đi tìm, biết đâu lại thấy nguồn nước thì sao."
"Ta cũng xem qua rồi, tinh cầu này có sự sống, chỉ cần có sinh mệnh tồn tại, nhất định có nguồn nước." Jones cũng nói: "Chúng ta đi xem xét xung quanh."
Nếu có thể, bọn họ tốt hơn hết nên rời khỏi sa mạc này, nhưng giờ tình trạng của Edgar không tiện di chuyển, ba người đều là á thú nhân không đủ sức xê dịch Edgar, tất nhiên không đi được.
Nghĩ vậy, Jones nhìn về phía Edgar.
Tình trạng của hắn vô cùng kém, hơi thở yếu ớt... Bọn họ nếu còn đang ở thủ đô tinh, nhất định sẽ được điều trị, nhưng... Hiện tại không có một thứ gì.
Jones thầm thở dài, Thư Thư tới cạnh đầu Edgar.
Cậu vẫn còn hơi sợ cái đầu to của Edgar, lần này vô cùng hiếm thấy lại chủ động tới gần đầu rắn bự, lấy một bình dịch dinh dưỡng ra đổ vào miệng rắn.
Đây là bình dịch mà Edgar mua cho cậu hôm chuyện mang thai bị bại lộ, kết quả tối đó liền sinh, căn bản chưa kịp dùng tới, nhưng cậu nếm thử một bình rồi, mùi vị rất ngon, dứt khoát đem tất cả những bình dịch nhỏ bằng ngón cái này giấu trong túi.
Vật này có dinh dưỡng, hiện tại cậu không nỡ ăn, dứt khoát đút cho Edgar.
Đút một bình, thấy Edgar thân thể to lớn, Thư Thư nghĩ một chút, lại đút thêm bình thứ hai, thứ ba...
Thư Thư uy Edgar dịch dinh dưỡng cho thai phụ, cảnh này Ian và Jones đều thấy được, dinh dưỡng cho thai phụ và thú nhân bị thương không giống nhau, trước kia bọn họ nhất định sẽ ngăn cản, nhưng giờ... Dù sao cũng có dinh dưỡng.
"Edgar, anh mau khỏe lên đi, con chúng ta lớn nhanh như vậy, nếu anh không mau khỏe lại, chắc không kịp lúc nó ra khỏi vỏ đâu." Thư Thư đưa tay sờ sờ đầu Edgar, thấp giọng nói.
Cậu thích Edgar, nhưng trước đây vô tâm vô tư, chưa bao giờ nghĩ sâu cái gì, mãi tới tận giờ khi Edgar đã bị thương nặng rồi mới phát hiện, cậu sẽ không thể chịu nổi một ngày mà vắng bóng Edgar ở bên.
Cậu muốn Edgar ngủ cùng cậu, chuẩn bị cho cậu các loại đồ ăn, nâng cậu trên lòng bàn tay mà cưng nựng... Thậm chí cậu chỉ cần có Edgar thôi.
Dịch dinh dưỡng chảy vào cuống họng Edgar, vậy mà Edgar một chút động tĩnh cũng không có... Sờ sờ đầu hắn, Thư Thư bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vết thương, thuận tiện lấy từng cục đá ghim vào da thịt hắn ra.
Mặt trời chậm rãi xuống núi, màn đêm kéo tới thật nhanh.
Ở sa mạc nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày phơi nắng nóng khô người, nhưng tới đêm lại lạnh thấu xương.
Thư Thư và Edgar quá gấp rút nên không mang theo quần áo, trần trụi với nhau, Ian và Jones dù mặc đồ nhưng cũng rất mỏng, thậm chí chỉ đơn bạc một lớp – nhiệt độ ở hoàng cung luôn ỏn định, bọn họ đâu cần mặc nhiều?
Nhiệt độ xuống ngày một thấp, Jones và Ian sắp bị đông cứng rồi, nhất là Jones, y đem quần áo mình cho Thư Thư mặc, lúc này trên người quả thực vạt áo che người không đủ kín.
Jones luôn sống trong quân doanh, tố chất thân thể khá tốt, nhưng giờ cũng có chút không chịu nổi, Ian thấy vậy vội hỏi: "Cậu lấy quần áo của tôi đi."
Ian vừa nói vừa định cởi áo, lại bị Jones ngăn lại: "Không cần, chúng ta ôm nhau giữ ấm đi." Thân thể Ian vốn không khỏe, nói chuyện mà răng đánh lập cập vào nhau kia, y nào có thể để Ian cởi manh áo duy nhất cho mình được?
"Tôi cho thầy áo này." Thư Thư đột nhiên đứng dậy, lấy chăn mỏng duy nhất ra quấn cho Ian và Jones, lại cởi áo mình.
"Không cần đau, Thư Thư còn đang bị thương, hơn nữa cậu và hài tử không thể để đông cứng được." Jones vội nói, chăn kia vốn để bọc Thư Thư ôm trứng nằm bên người Edgar, giờ không có chăn và quần áo, chẳng phải Thư Thư sẽ bị đông lạnh luôn sao?
"Tôi không sao." Thư Thư nói, sau khi suy nghĩ một lát, cậu không cởi áo nữa, đem trứng bỏ vào ngực Ian, sau đó biến thành chuột đồng nhỏ xíu.
"Thư Thư!" Ian sợ hãi kêu lên, Thư Thư đột nhiên biến mất ngay trước mắt họ?
Jones cũng có chút không hiểu được, Thư Thư đâu rồi? Sao còn để lại quần áo?
Hai người bọn họ còn đang kinh ngạc, trong quần áo Thư Thư để lại, một chú chuột nhỏ đột nhiên chui ra.
Chuyện gì thế này? Nơi này sao bỗng dưng lại xuất hiện chuột nhỏ như vậy được?
Jones và Ian đều bị dọa sợ ngây người, chuyện sau đó còn khiến họ khiếp sợ hơn – chú chuột đồng nhỏ trước mắt, bỗng hóa thành Thư Thư.
"Chỉ cần biến thành chuột sẽ không sợ lạnh nữa." Thư Thư cười với Ian.
Ian và Jones đã cứng ngắc không chuyển động nổi nữa, Thư Thư không phải là một á thú nhân sao? Vì sao lại biến thành chuột đồng?
Cho nên mới nói, Thư Thư thực ra là thú nhân? Thú nhân chuột đồng?
Nếu là vậy, quả trứng trong ngực bọn họ phải lý giải sao đây? Thú nhân căn bản đâu thể sinh con?
Hai người bị gió thổi lạnh run, sắp đông cứng tới nơi, đúng lúc đó lại vì việc này mà quên cả cái lạnh.
"Hai người mặc quần áo tử tế rồi ôm nhau đi." Thư Thư nói, xong liền dặn thêm một câu: "Trứng phải ôm thật kỹ." Hiện giờ cậu hết linh lực rồi, biến thành chuột đồng xong là không điều chỉnh lớn nhỏ gì được, chỉ duy trì nguyên trạng được thôi.
Mầ hình thể cậu nguyên bản còn nhỏ hơn cả quá trứng, với vóc dáng ấy thì muốn ôm trứng cũng không nổi.
Dứt lời biến thành chuột đồng, sau đó chạy tới bên người Edgar, tìm một chỗ làm ổ.
Ian thẫn thờ gật đầu, Jones thẫn thờ mặc quần áo, sau đó hai người ôm trứng ở chính giữa, bọc kín chăn.
Tuy chăn hơi mỏng, nhưng dệt từ vải đặc thù, chắn gió chống lạnh tốt, trùm lên xong bọn họ đều thấy đỡ rét hơn rất nhiều.
"Chẳng trách lúc trước Edgar đem thú châu cho Thư Thư xong lại nói là mình làm mất thú châu rồi..." Ian không nhịn được nói, trước kia y vẫn cảm thấy con trai mình cứ quái quái thế nào, sinh lý khoa rõ ràng học rất tốt rồi, hóa ra lại là vì lo Thư Thư là thú nhân không thể sinh con.
"Phải đó." Jones cũng nói, hèn chi lúc trước Edgar và Thư Thư đều không chịu tin là Thư Thư mang thai... Thư Thư là thú nhân a!
"Phỏng chừng Thư Thư có chỗ nào đó khác với các thú nhân khác." Ian lại nói.
Jones gật đầu, lại bổ sung một câu: "Việc này chúng ta không thể để người khác biết được."
Ian cũng cho là vậy, gật đầu tán thành, sau đó có chút bất đắc dĩ: "Edgar thật là, đã tặng thú châu cho Thư Thư, vậy mà lại nói với bọn ta là..." Y không nói hết, chỉ là hơi than thở, con trai y mang thú châu tặng một thú nhân, là chấp nhận Thư Thư sao?
Trong lòng y có chút khó chịu, thế nhưng nghĩ tới thân thể thiếu mất mấy mảng lông, đầy rẫy vết thương của chuột nhỏ, lại cảm thấy cũng chẳng có gì.
Không cần biết Thư Thư đến cùng là sao, cậu ấy vẫn là bạn đời của Edgar, cũng đã sinh con cho Edgar rồi.
Nghĩ thế, Ian nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng trong ngực mình.
Mới vừa trải qua một hồi sinh tử, trước kia đã rèn luyện qua, nào là con trai chết, con trai biến thành đọa thú, con trai không còn thú châu oanh tạc đủ điều, Ian lúc này lại bình tĩnh vô cùng, nhanh chóng chập nhận sự thật rằng bạn đời của con trai mình có lẽ cũng là thú nhân, thậm chí rất mau rơi vào mộng đẹp.
Jones cũng nhanh chóng chấp nhận chuyện này, nhưng hưng phấn quá đến mức khó ngủ.
Thư Thư thật thần kỳ, e là cậu thật sự có thể giúp một đọa thú nắm giữ thú hạch một lần nữa.
Dù không biết Renault còn sống hay không...
Nghĩ đến Renault, tính toán thời gian, Jones đột nhiên phát hiện ngày tiếp tế cho đọa thú tinh cầu đã qua rồi.
Tuy không biết Renault còn sống hay đã chết, đế quốc Thú Nhân hàng năm đều tiếp tế cho đọa thú tinh cầu, mang theo ít vật tư, Jones đều gửi cho Renault một phần đồ vật này nọ, thậm chí gửi kèm hình ảnh tư liệu của mình, hi vọng Renault ở nơi xa có thể nhìn thấy.
Năm nay đồ muốn gửi tới, y đã chuẩn bị sẵn ở Thiêm tư, nhưng đột ngột gặp phải Edgar, lại phát hiện đọa thú có thể khôi phục, y quên khuấy mất chuyện này, cùng Edgar trở về thủ đô tinh xong, dự định tự mình tới đọa thú tinh cầu một chuyến, lại càng quên đi.
năm trôi qua, Renault rất có thể đã biến mất, hình ảnh y gửi tới có lẽ chẳng có ý nghĩa gì, huống chi vì Edgar suýt thành đọa thú, năm này hoàng thất chu cấp đặc biệt nhiều, đồ y có gửi hay không cũng không quan trọng...
Cũng không biết nơi đây có cách đọa thú tinh cầu bao xa...
Jones nghĩ miên man đủ chuyện giữa mình và Renault, chậm rãi nhắm mắt ngủ mất.
Thư Thư rúc bên người Edgar, phát hiện hoàn cảnh tinh cầu này không tốt, nhưng linh khí lại dồi dào, tốc độ khôi phục linh lực của cậu nhanh lắm.
Mỗi lần khôi phục xong, Thư Thư sẽ ngay lập tức vận chuyển truyền cho Edgar, không giữ lại chút nào cho bản thân hết.
Vùi trong ngực Edgar, ngay sát cạnh trái tim, Thư Thư chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của Thư Thư không yên ổn lắm, nửa đêm bụng còn đau buộc phải tỉnh dậy.
Lúc tiêu hao linh lực trong khoang cứu sinh đã đau rồi, nhưng không nghiêm trọng như thế, lúc đó cả người đều ê ẩm, không để ý lắm, nhưng giờ...
Chuột nhỏ thu móng vuốt ôm bụng mình, khó chịu lăn qua lộn lại, linh lực mới khôi phục chút xíu đều trôi đi mất.
Thư Thư không muốn làm phiền người khác, thầm nghĩ đau một trận là hết, quả thực vậy, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thư Thư đã khôi phục tinh thần, linh lực trở lại, vốn định truyền cả cho Edgar, đột nhiên lại nhớ tới vụ đau bụng, lập tức dùng linh lực kiểm tra mình trước.
Vừa mới kiểm tra, Thư Thư ngây ngẩn cả người – cậu lại nổi nhọt rồi!
"Nhọt trong bụng tôi đang lớn dần, là sao vậy?" Thư Thư bị kinh sợ, mới đẻ trứng xong, còn chưa thân mật với Edgar đã xảy ra vụ bắt cóc, làm sao có thể mang thai nữa?
"Cái gì?" Ian và Jones đều sửng sốt, Thư Thư mới sinh hài tử được hơn một ngày, Jonathan đã trói bọn họ tới đây... Edgar không cầm thú tới độ đó chứ?
Ba người nhìn nhau không nói gì, ngay lúc đó, bên cạnh có tiếng động – Edgar bất động từ lúc rơi xuống đây, đang dần mở mắt.