Thư Thư cảm giác bụng đau, cúc đau, như nứt rồi hay sao ý, cũng may vẫn chịu đựng được, thậm chí giải quyết xong còn thấy khá thoải mái.
Chỉ là, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng xấu hổ quá đi... Cậu lại "giải quyết" ngay lúc Edgar đang ôm, hình như còn dính lên người Edgar nữa...
Chờ chút, hình như có cái gì sai sai...
"Rốt cục em bị sao vậy?" Thư Thư không nhịn được nói, không phải đau bụng mắc đi cầu sao?
"Em... vừa sinh trứng." Edgar vốn đang triền miên với Thư Thư, thân thể đang trần truồng, mà trên người lẫn trên giường hắn đều đã dính chất nhầy rồi, thoạt nhìn khá thê thảm.
Nhưng hắn căn bản không bận tâm, lực chú ý dồn hết lên quả trứng kia, hai tay luôn vững vàng lại có chút run lên.
Đây là trứng Thư Thư sinh cho hắn, là Thư Thư sinh cho hắn!
Đây là đứa con bé bỏng của hắn!
Hắn chỉ mới vừa biết mình sắp có hài tử chưa được bao lâu, hài tử đã ra đời rồi...
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, quả thực không biết nên tỏ ra như thế nào, nhất thời cả người cứng đơ ra.
"Chưa gì đã ra rồi sao? Dễ vậy a!" Thư Thư giờ mới nhìn thấy quả trứng kia, có chút vui mừng, còn tưởng sinh con siêu đau đớn giống mấy bà bầu ấy, ai dè mình oạch cái là xong, nếu vậy, sinh thêm mấy đứa nữa cậu cũng chẳng ngại đâu!
"Ừm." Edgar gật gật đầu đầu trong vô thức, quá nhanh quá nguy hiểm, chẳng giống trong tưởng tượng của hắn chút nào, á thú nhân phải mất mấy tiếng mới sinh nở xong a... Rất nhiều á thú nhân thậm chí còn phải sinh mổ mới lấy trứng ra ngoài được.
Thư Thư thì sao? Cứ thế đang "làm chuyệnn người lớn" tự dưng kêu đau bụng muốn đi vệ sinh, sau đó chưa gì đã sinh hài tử ra rồi!
Chờ chút, đang làm chuyện người lớn? Liệu có dạy hư hài tử không a?
Edgar vẫn còn đang ngây người, Thư Thư thấy vậy đá hắn một cước: "Mông em đau!" Phía sau đau cực kỳ, nhìn tơ máu trên vỏ trứng là biết, đằng sau chắc chắn nứt ra rồi! Đều tại Edgar không truyền linh lực cho cậu!
Cả người Thư Thư trần trụi, nhưng lúc này Edgar nhìn thân thể cậu không có bất kỳ ý nghĩ gì, chỉ có đau lòng – chỗ ấy của Thư Thư chảy máu!
Đều tại hắn, để Thư Thư sinh tại nhà, còn quên không truyền linh lực cho cậu...
Edgar lập tức chuyển nhập linh lực, có linh lực tẩm bổ, vết thương Thư Thư khá lên ngay tức thì, không còn đau nữa, cậu đi xem quả trứng mình mới sinh.
Nó không lớn lắm, thậm chí là hơi nhỏ, chỉ bằng hai nắm tay của cậu, mà lại không tròn trịa, ngược lại hơi dài dài.
Dù vậy, chắc nó phải đủ lớn rồi mới ra chứ...
"Thấy em giỏi chưa, trứng lớn như vậy còn sinh được, so ra thì, của anh còn hơi nhỏ á." Thư Thư cảm khái nhìn trứng, lại nhìn chỗ đó của Edgar.
Edgar: ".."
"Tiếc là của em còn nhỏ hơn... Haiz..." Thư Thư tỏ vẻ thất vọng tràn trề, đồng thời nhớ ra: "Trứng có phải mang đi rửa không?" Trên vỏ trứng có tơ máu, cả chất nhầy nữa, dù là của mình cũng thấy ghê ghê sao ấy... Đúng rồi, cả cậu và Edgar cũng phải đi tắm nữa.
"Không nên, để ta lau cho khô!" Edgar nói ngay, Thư Thư không có kinh nghiệm nên không biết chăm sóc cho trứng, hắn biết là được, trứng mới sinh không thể tùy tiện tẩy rửa được.
Để đi kiếm công cụ hỗ trợ, Edgar nhẹ nhàng từng chút một nâng trứng trên giường lên... Huyết mạch tương liên khiến hắn luôn cảm giác quả trứng trong ngực này đáng yêu nhất trên đời, không nhịn được hôn nó mấy cái.
Thư Thư nhìn Edgar trợn tròn hai mắt, cuối cùng không nhịn được nói: "Anh hôn quả trứng này rồi thì đừng hôn em nữa." Quả trứng này giờ trông ô uế quá mà!
Edgar: "..." Lại có người ghét bỏ hài tử mình được sao?
nhanh chóng mang vải trắng tới, Edgar chăm lo cho trứng xong, bản thân cũng đi tắm sạch sẽ.
Nhẹ nhàng lau khô chất nhầy trên vỏ trứng đi, dần dần, diện mạo thực sự của trứng cũng được hé lộ.
Một quả trứng màu đen, dáng dấp không quá đặc biệt, nhưng ánh mắt Edgar nhìn nó, có chút si mê. Hắn lớn chừng này rồi, lần đầu tiên nhìn thấy một quả trứng xinh đẹp như vậy...
"Sao quả trứng này nhọn thế? Nhìn cứ kỳ kỳ." Thư Thư nói.
Edgar vốn định phụ họa cho cậu một chút, nhưng đây là con hắn a... Cuối cùng vẫn không nỡ nói con mình không tốt, đành mở miệng: "Trứng nào cũng vậy cả, thực ra quả trứng này rất đẹp đó."
"Chẳng giống trứng gà gì cả." Thư Thư hơi cau mày suy tư, ôm trứng vào lòng.
Quả trứng này cho cậu một cảm giác vô cùng thân thiết, Thư Thư không khỏi thích nó, thậm chí không nỡ buông tay.
Trong trứng có con của cậu, cậu đã trông mong mấy trăm năm nay rồi! Sau này nhất định phải nuôi dạy nó cho tốt!
Đương nhiên, trước đó còn có chuyện khác cần làm: "Em đói."
Trời đã tối rồi, nhưng Thư Thư đói bụng muốn ăn, đương nhiên không thể làm ngơ được!
Edgar lập tức gọi điện cho đầu bếp hoàng cung, nhờ hắn làm cơm.
"Vâng, thưa điện hạ, ta sẽ làm ngay đây." Đầu bếp đáp. Hắn làm việc trong hoàng cung đã lâu, lần đầu tiên nửa đêm bị gọi dậy làm cơm, nhất định phải thể hiện cho tốt.
Lần này là cho Thái tử phi đang mang thai thèm ăn khuya đi? Phải làm tất cả mỹ thực Thái tử phi yêu thích, sau đó bưng lên mới được.
Chris và Ian đột nhiên biết mình sắp có tôn tử, còn quá kích động chưa ngủ được, dứt khoát ngồi dậy cùng tâm sự, dần dần, hôn hôn, ôm ôm...
Kết quả, ngay cái phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, máy truyền tin đột nhiên vang lên, của Ian.
"Tiếng chuông này... Là Edgar, nửa đêm canh ba gọi tới, không phải Thư Thư gặp phải vấn đề gì chứ?" Ian cuống quýt đẩy Chris sang một bên, từ trên giường bò dậy.
Chris cả mặt đen thui: "Đang yên đang lành thì có chuyện gì? Có sinh ngay được đâu."
Ian căn bản bỏ ngoài tai, trực tiếp thông máy truyền tin, đương nhiên, đóng video bên mình lại – y và Chris còn trần trụi đây!
"Edgar, sao vậy? Có phải gặp vấn đề gì không?" Ian lo lắng hỏi.
"Mẫu phụ, Thư Thư sinh rồi." Edgar nói.
"Con nói cái gì?" Ian nghe như sét đánh ngang tai.
"Thư Thư sinh, sinh được một quả trứng!" Giọng Edgar lộ rõ hưng phấn.
Ian lập tức nhảy cẫng lên, nỗ lực đẩy Chris đang mon men dính lấy mình, vội vã bò dậy mặc quần áo.
Tôn tử ra đời rồi! Lúc này ai rảnh để ý lão Chris này nữa!
Chris tối sầm mặt, phát hiện bạn đời không thèm đưa mắt nhìn mình lấy một cái, chỉ đành ủy khuất đứng lên, cũng mặc đồ theo: "Sao sinh sớm vậy?" Khuya thế này rồi, đây không phải là quấy rối cuộc sống về đêm của người ta sao?
"Đúng là nhanh thật..." Ian cũng nói: "Chuột đồng sinh sản rất nhanh, một tháng có thể sinh hai lứa, Thư Thư e là vì có gen chuột đồng nên mới năng suất vậy đi?"
"Haiz, vốn Thư Thư có con tôi đang định mua chút đồ dùng cho trẻ nhỏ, máy ấp trứng, đều tại ông quấn lấy tôi nên chưa kịp mua gì hết!" Ian mặc quần áo xong, trừng Chris.
Bình thường gia đình đón thành viên mới đều phải chuẩn bị rất nhiều thứ, kết quả lúc tiểu vương tử ra đời lại chưa sắm được một món đồ nào... Ian cảm thấy cháu trai bảo bối có chút đáng thương.
Ian và Chris nhanh chóng chạy đến nhà Edgar, Edgả đã đem trứng đặt lên giường, sau đó chụp một tấm hình tung lên mạng: "Bé con chào đời."
Dân tình trên mạng đang thảo luận chuyện Hoàng thái tử vì Thái tử phi mà xóa trạng thái của chính mình, có phải vợ quản nghiêm quá không, thì phát hiện Hoàng thái tử đăng trạng thái mới.
Bé con chào đời? Đùa à? Đâu thể nhanh thế được?
Á thú nhân sinh đứa con đầu lòng dù thế nào cũng phải mất bảy, tám tiếng, đâu thể mới rồi còn trên mạng, đột nhiên sinh con? Hơn nữa bụng Thái tử nhìn không lớn, hơi nhỏ thì đúng hơn... Dù sao cũng phải hai tháng nữa mới sinh a!
Quan trọng nhất là, trần đời nào ai tùy tiện đặt trứng trên giường nhà mình thế bao giờ? Hoàng thất vất vả lắm mới có một tiểu vương tử, dù sao cũng phải dùng tới máy ấp trứng tốt nhất đế quốc Thú Nhân đi?
"Điện hạ cũng biết đùa sao?"
"Điện hạ ngài bị chúng tôi cười nhạo nhiều quá nên giờ muốn lừa chúng tôi chăng?"
"Điện hạ, drap trải giường nhà ngài đẹp lắm!"
"Ta cảm thấy hắn là ảnh Thái tử phi đăng!"
...
Đủ loại bình luận trên trang cá nhân của Edgar, khi mà ai cũng không tin trứng này là thật, hoàng thất đột nhiên đăng ảnh chụp cả gia đình.
Hoàng đế Hoàng hậu Hoàng thái tử Thái tử phi cùng một quả trứng cùng chụp một tấm hình, công bố trên trang cá nhân của Hoàng thất, đồng thời tuyên bố hoàng thất đón thành viên mới chào đời.
"..."
"..."
"..."
Thái tử phi sinh con thiệt hả trời!
Mang thai đột ngột sinh con bất ngờ a!
Chuyện phát sinh ngày hôm nay quả thực quá nhiều rồi!
"Tối nay khó chợp mắt, lại kích động thêm thế này ngủ kiểu gì đây?"
"Rõ ràng chẳng liên quan gì tới ta, ta lại kích động không chịu được!"
"Hoàng thất có tiểu vương tử, Thái tử phi còn trẻ như vậy đã sinh hài tử cho Hoàng thái tử rồi, sau này không phải là định sinh thêm vài đứa nữa chứ?"
"Nếu là á thú nhân thì tốt quá, chắc chắn sẽ rất đáng yêu."
...
Internet lại ngập tràn lời chúc phúc, thậm chí nhiều cửa hàng còn có các chương trình ưu đãi giảm giá nhân dịp tiểu vương tử ra đời nữa.
Một vài quán cơm đã đóng cửa thì khai trương lần hai: "Đói bụng sao? Để chúc mừng tiểu vương tử chào đời, hôm nay quán chúng tôi free ship!"
Rõ ràng đã tối muộn mà cả thủ đô tinh lại náo nhiệt hẳn lên.
Jones cũng thấy tin tức, không nghĩ ngợi nhiều lên phi hành khí.
Thư Thư rõ ràng là mang thai, y lại nhìn không ra, tự thấy thật hổ thẹn, vốn dự định mai mới đi nhận lỗi, kết quả... Thư Thư đã sinh rồi?
Trước kia cậu ấy ăn rất nhiều, mà sinh hài tử xong liền đói bụng, bởi vậy sức ăn lúc này rất lớn, Ian ngồi cạnh nhìn cậu ăn, có hơi nóng ruột.
Á thú nhân mới sinh xong chỉ uống chút canh thôi, phải kiêng gần tuần lễ mới được ăn uống no nê, Thư Thư mới vừa sinh xong ăn vậy không sao chứ?
"Mẫu phụ, sao vậy a?" Thư Thư phát hiện Ian nhìn chằm chằm mình, khó hiểu hỏi.
"Thư Thư, có chỗ nào không khỏe không con?" Ian lo lắng hỏi.
"Đâu có đâu." Thư Thư lắc đầu, Edgar mới truyền linh lực cho cậu, vết thương đằng sau khá lên nhiều rồi.
Sắc mặt cậu hồng hào lại ăn ngon miệng, thoạt nhìn đúng là không sao thật, Ian đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Thư Thư: "Thư Thư thật giỏi! Edgar lấy được con đúng là phúc phận của nó."
"Con cũng thấy vậy á." Thư Thư nghiêm túc gật đầu.
"Mẫu phụ, người đừng táy máy tay chân." Edgar ngăn Ian lại.
"Á thú nhân với nhau có sao đâu." Ian không nói nổi con trai mình nữa.
Edgar không nói lời nào, Thư Thư... cũng có thể xem là thú nhân đó!
"Đứa bé thế nào rồi?" Jones vừa vào đã hỏi ngay.
"Vẫn vậy, không dùng máy kiểm tra được gì." Edgar nói. Thông thường trứng á thú nhân sinh xong là có thể kiểm tra được giới tính, nhưng trứng của Thư Thư, căn bản là khoa học bó tay!
"Đứa bé này nhất định rất cường đại." Jones nói. Sau đó quay sang Thư Thư: "Xin lỗi, trước đây ta đã chẩn đoán sai."
"Không sao đâu, nó khác người nên chẩn đoán sai cũng phải." Thư Thư chẳng để ý chút nào, chính cậu còn không nhìn ra đây là hài tử mà, còn mong Jones nhìn ra sao? "Nhưng chắc tôi không đi đọa thú tinh cầu được đâu, ít nhất cũng phải đợi đứa bé ra khỏi vỏ đã." Đẻ trứng xong phải ấp ba, bốn tháng, cha mẹ đi vắng cũng được, chứ hài tử của bọn họ lớn quá nhanh, khéo khi vài ngày nữa chui ra liền, cậu nhất quyết không đi đâu hết, huống chi cậu còn muốn dưỡng thai đây!
"Không sao, đã nhiều năm như vậy rồi!" Jones cười khổ. Cũng đâu thể ép buộc Thư Thư đi cùng y tới nơi nguy hiểm ấy?
Mọi người còn đang sôi nổi bàn luận, những người máy kia đột nhiên bắt tay vào khuân đồ vào trong biệt thự Edgar.
Máy ấp trứng và đồ dùng cần thiết cuối cùng đã tới nơi!
Trứng trắng dùng vải bông mềm mại bọc lại, đặt vào máy ấp trứng xong, Edgar nhìn quả trứng nhỏ, không nhịn được tiếp tục chụp ảnh chụp ảnh chụp ảnh.
Trứng nhỏ của hắn sao lại đáng yêu vậy a?
Thư Thư cũng rất thích quả trứng này, nằm nhoài bên máy ấp trứng, nhích lại gần hôn một cái, sau đó bắt đầu lấy từng quyển truyện cổ ra, kể cho trứng trong máy ấp nghe.
Trước kia cậu vẫn luôn nhớ về trái đất, muốn trở về, nhưng giờ ngắm quả trứng thoạt nhìn kỳ quái này, lại nhìn Edgar, đột nhiên cảm thấy thật ra sống ở đây cũng rất tốt.
Cậu yêu Edgar, cũng thích trứng của mình.
Tối hôm đó là đêm không ngủ của rất nhiều người, gia nhập cuồng hoan, mà còn do hoàng thất khởi xướng.
Hôm qua Chris từ chỗ Edgar về xong, bắt đầu lên mạng phát lì xì, mỗi người online lúc đó không những giật được hồng bao mà còn được không ít tiền...
Lúc trước còn tưởng tuyệt hậu tới nơi, Chris đã rút vốn rất nhiều tiền dự định đi khai hoang tinh cầu mới, kết quả lòi ra một đứa cháu... Hắn dứt khoát mang đi phát lì xì, đồng thời đầu tư cho Thiêm tư tinh cầu tỷ, xây dựng cầu nối du lịch và hòa mạng như lời Edgar đã hứa.
Thiêm tư tinh cầu hưởng lợi không nhỏ.
"Hoàng thất thật giàu có, ta giật được lì xì đ lận!"
"Ta chậm chân mà cũng giật được bao !"
"Ta hơn , ha ha ha!"
"Ta không ở thủ đô tinh, mạng chập chờn, chỉ được mấy chục T.T"
...
Khắp nơi bàn luận chuyện tiểu vương tử mới sinh, website nào cũng đổi bìa là tranh chữ chúc mừng, cơ hồ tiểu vương tử chưa ra khỏi vỏ đã được tỏa sáng.
Hoàng thái tử lúc trước bị thương do có người hãm hại, sau đó danh dự lại bị bôi đen, Donald tập kích Thái tử phi, cùng cùng một người hạ thủ.
Tin tức vừa phát ra, rất nhiều người đọc được, nhưng so với tin tức về tiểu vương tử, mọi người hiển nhiên không coi trọng, chỉ cảm thấy Jonathan này đúng là chả ra sao.
"Tính làm gì đây? Nếu là cổ đại còn nói soán vị cướp ngôi, bây giờ mà làm vậy thì được lợi gì?"
"Chính vậy a, an phận làm phu nhân công tước thì không chịu, tự nhiên lại thành tội phạm bị truy nã!"
"Lầu trên, các ngươi nghĩ thật đơn giản, đâu phải không được lợi gì, Hoàng thái tử chết, hoàng thất sẽ không còn người thừa kế... Vậy chẳng phải đến phiên hắn sao?"
"Nếu thế thì thật đáng sợ!"
...
Mọi người nghị luận không ngừng, Chris và Edgar đọc những dòng này, tâm tình sa sút.
"Phụ thân đã bắt được người chưa?" Edgar hỏi.
"Vẫn chưa, phi thuyền tư nhân của hắn tốc độ quá nhanh, gia cố hoàn mỹ, giờ đã muốn bỏ trốn, chúng ta căn bản muốn bắt cũng đành chịu." Chris nói.
Edgar nghe vậy nhíu mày, lại nói: "Thủ hạ của y trên thủ đô tinh đều bắt gọn?"
"Bắt hết rồi." Chris gật đầu, lại nói: "Ta không muốn làm lớn chuyện, để con chịu ấm ức rồi."
"Không sao đâu." Edgar đáp.
Chuyện Jonathan muốn giết hắn tuy đã công khai, nhưng không làm lớn chuyện, là do có nguyên nhân – Chris không muốn làm mất mặt hoàng thất thêm nữa.
Jonathan dù cũng là quý tộc, nhưng là gia tộc đang sa sút, hoàng thất nuôi y lớn, y cũng từng là á thú nhân xuất chúng ở thủ đô tinh, đã gả cho công tước Monde rồi.
Giờ đây, người này lại mưu hại Edgar... Nếu làm lớn chuyện thật, chỉ sợ khiến người đời lại suy đoán lung tung.
Chris dù hận y tới đâu cùng đành cắn răng mà xoa dịu dư luận vậy.
Đương nhiên, dù không tuyên cáo nhưng người kia nhất định phải bắt cho bằng được, Chris thậm chí đã điều tra thêm được nhiều tội danh khác, dự định tống giam y suốt đời trong nhà đá.
Những gì Chris suy nghĩ, Jonathan lại không ý thức được.
Đã từng là một á thú nhân xuất chúng hơn cả Meillet, trước đây ăn, mặc, ở, đi lại gì đều tinh xảo cực điểm, nhưng giờ, y lại co rúc ở một căn phòng tối tăm dưới lòng đất, tóc rối bù, quần áo cũng đã một ngày một đêm chưa đổi.
Đúng, Jonathan không hề rời khỏi thủ đô tinh, phi thuyền rời khỏi thủ đô tinh kia, chỉ là thế thân của y.
Phi thuyền tư nhân của y chạy trốn xong, bất cẩn một chút liền rất có thể bị đạn pháo bắn rơi, rời khỏi thủ đô tinh rồi lại không biết đi đâu về đâu... Đương nhiên y không thể cứ vậy chạy trốn được.
Chuyện quan trọng nhất y muốn làm vẫn chưa thành.
Tốn nhiều năm đèn sách như vậy, hy sinh nhiều như vậy, hiện giờ thậm chí trên lưng mang tội danh mưu hại hoàng thất, đời này đừng mong sống yên ổn... Y hận người kia, dựa vào đâu mà sinh hoạt ngăn nắp người người kính yêu?
Máy truyền tin lập lòe hiển thị số nặc danh, nhìn ảnh gia đình hoàng thất trên màn hình, ánh mặt Jonathan lạnh lẽo, cuối cùng lấy ra một con dao nhỏ, cứ thế đâm lên chỗ có mặt Ian.
Máy truyền tin bị dao đâm, lóe lóe liền hỏng, Jonathan lấy một máy khác ra, tiếp tục xem tin tức online.
Thú châu Edgar căn bản không hề ném mất... Lúc trước Ian nói như vậy với y, là để hại y lộ ra sơ hơ?
Y sớm biết Ian không đơn thuần như vẻ bề ngoài mà.
Nếu như không có Ian, y đã không ra nông nỗi này, cuộc sống y sẽ không bị phá nát như thế... Jonathan đưa tay vuốt ve gương mặt Chris trên màn hình.
Chris hẳn vẫn còn tình cảm với y, bằng không tin tức liên quan tới y sao có thể bị đè xuống nhiều như vậy được? Nếu không có Ian, hoàng hậu hiện tại phải là y mới đúng.
Trong mắt Jonathan đã bị cừu hận che kín, hắn trầm mặc hồi lâu, rốt cục hành động.
Lấy ra đồ ăn trong nút áo không gian ăn một chút, sau đó gõ gõ máy vi tính.
Đã là tội phậm bị truy nã, y không còn gì để mất nữa rồi. Nếu những ngày sau không thể sống tự do tự tại, thế thì cứ gây thêm phiền phức đi.
Cùng lắm là chết, y sẽ kéo Ian theo cùng.
Trên mặt Jonathan đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.
Khi y bắt tay vào gõ máy tính trong căn hầm này, Thư Thư và Edgar còn đang chăm trứng.
"Bảo bối, con tuyệt đối đừng có là rắn nha, nếu con là rắn, mẫu phụ sẽ sợ lắm ý, sẽ không ôm con đâu..." Thư Thư tiến hành kế hoạch "dụ dỗ từng bước" với con mình.
Edgar đau lòng cực kỳ luôn.