Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

chương 54: chuột đồng bị đùa giỡn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thư Thư tựa hồ vẫn nhấn mạnh cậu là thú nhân, bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng chưa từng nói không thích bao giờ... Edgar còn đang trầm tư, phi hành đã về tới nơi rồi.

là quản gia người máy, phi hành khí vừa dừng lại đã mở cửa phòng ra đón, đồng thời mở đèn bên trong, đứng ở cửa chờ đợi nghe dặn dò.

Thế nhưng Edgar chẳng nói với nó câu nào, cứ thế ôm Thư Thư đi thẳng về phòng đóng cửa.

Thư Thư mặt ửng hồng, hơi thở nhàn nhạt mùi rượu, khiến Edgar không nhịn được muốn hôn thêm cái nữa, nhưng nhớ lại vừa nãy Thư Thư mới bị hôn liền tỉnh lại, bỗng cảm thấy mình không nên lợi dụng cơ hội đi.

Đặt Thư Thư nằm ngay ngắn trên giường xong, Edgar đang định dời đi thì đột nhiên bị Thư Thư níu lại, mới vừa rồi còn đang nhắm mắt giờ lại mở mắt ra, nghiêm túc nhìn hắn: "Đồ đệ, tôi là sư phụ anh có biết không?"

Sư phụ đồ đệ, ý là thầy trò phải không? Edgar rất thích Thư Thư nghiêm trang nhận mình là giáo viên của hắn, nhìn sâu vào mắt cậu, nói: "Biết."

Thư Thư rất hài lòng với câu trả lời này, lại nói: "Đã là đồ đệ thì không thể đuổi sư phụ đi, biết không?"

"Ta sẽ không đuổi em đi." Edgar có chút buồn cười.

"Dù sao này có cưới á thú nhân về cũng không được đuổi tôi đi." Thư Thư khẽ cau mày.

"Sau này ta sẽ không cưới á thú nhân." Edgar bảo đảm.

"Vậy thì không có hài tử đâu." Thư Thư nhíu mày chặt thêm. Là chuột đồng, sinh sản là bản năng, nếu không vì muốn biến thành người, muốn thêm nhiều năm tuổi thọ, muốn mở được linh trí cho đời sau, chỉ sợ cậu đã sinh mấy trăm ổ rồi.

"Không hài tử cũng không có gì ghê gớm." Edgar nhìn vẻ mặt Thư Thư, tim đập nhanh thêm mấy phần.

Trước kia Thư Thư nói mình là thú nhân xong, hắn cứ nghĩ Thư Thư không thích hắn, hiện tại nghe ra... Hình như cũng không hẳn là không có cảm tình?

"Edgar, anh thật tốt!" Thư Thư đột nhiên ôm lấy Edgar, chui vào trong ngực hắn, còn cọ cọ mấy cái.

Mùi hương của Thư Thư rất dễ chịu, thân thể lại mềm mại, Edgar không nỡ rời tay.

Ngay lúc đó, máy truyền tin báo tin tức.

Edgar lấy ra coi, là Calvin gửi tới.

"Edgar, ngươi cứ vậy ôm Thư Thư đi, có biết tổn thương biết bao trái tim á thú nhân không?" Đây là tin nhắn chữ, còn kèm thêm mấy cái emo bộ mặt lên án.

Edgar chưa kịp hồi âm, Calvin gửi tin nhắn thứ hai tới: "Đúng rồi, chừng nào quay lại tiệc? Hôm nay nhiều người tới lắm, ôn chuyện chút đi?"

Edgar cũng muốn đàm luận với Calvin lắm, nhưng thử đẩy Thư Thư ra lại bị quấn càng chặt, lập tức bỏ qua ý niệm này.

Ôn chuyện với bằng hữu so được với thân cận cùng á thú nhân sao?

"Ta có việc, các ngươi cứ tán gẫu đi." Edgar gửi cái tin chữ, sau đó dứt khoát đóng máy truyền tin.

Thư Thư ngủ mơ mơ màng màng, Edgar nhìn cậu, nhưng không muốn ngủ chút nào.

Hắn nhìn chằm chằm người trong ngực hồi lâu, cuối cùng ôm vào lòng.

Người yêu trong lồng ngực, Edgar vốn cứ tưởng mình sẽ không ngủ đượcm nhưng ngửi mùi vị của Thư Thư xong, hắn bất tri bất giác đã rơi vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, máy truyền tin trên tay Edgar nhẹ nhàng chấn động, hắn tỉnh lại ngay, mà chuyện thứ nhất làm sau khi tỉnh dậy chính là vuốt ve người trong ngực, nhưng lại sờ thấy một khoảng không.

Edgar cả kinh, nhìn lại, phát hiện nơi đó rỗng tuếch... Thư Thư tỉnh dậy chạy rồi?

Edgar cơ hồ nghĩ ngay tới trường hợp này, nhưng nhanh chóng bỏ qua, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, nếu Thư Thư thực sự tỉnh dậy chạy mất, hắn không thể nào không biết được.

Nếu như vậy... Edgar đột nhiên thấy bộ lễ phục trong lồng ngực mình.

Đây là bộ Thư Thư mặc hôm qua, Thư Thư...

Edgar nhấc lễ phục lên, liền thấy một chú chuột đồng đang ngửa mặt lên trời mà ngủ nằm dưới đó.

Động vật nào cũng ngủ úp sấp, chuột đồng càng phải co mình, thế mà chú chuột đồng này có tư thế ngủ kỳ lạ ghê, còn lộ ra... Edgar thấy hai viên rất nhỏ, nhưng so với hình thể của chuột đồng thì không nhỏ chút nào: tiểu đản đản.

Hắn đột nhiên kích động muốn đưa tay sờ một cái, mà quả thật cũng duỗi móng vuốt qua rồi.

Thư Thư đang ngủ thoái mái, đột nhiên cảm giác có thứ gì đang xoa xoa mình, chỉ nghĩ chắc là chủ nhân lại vuốt ve đây mà, sờ chỗ kia vẫn dùng sức như thế, thật quá biến thái!

Thư Thư ôm lấy ngón tay kia cắn một cái!

Muốn có thêm nữa? Ơ mà khoan, cậu nào phải chuột đồng nữa đâu, gì vậy?

Chuyện này là sao?

Choàng mở mắt, Thư Thư liền thấy Edgar đang nhìn mình.

Trong lòng cậu cả kinh, lật người lại mới phát hiện mình đã biến về nguyên hình từ lúc nào, vốn dĩ chẳng có gì, mấu chốt là... Vừa nãy Edgar sờ cậu? Còn sờ cái chỗ... Lông trên người Thư Thư dựng đứng, nhào qua táp tới, lần này cắn đặc biệt dùng sức!

Hàm răng của cậu rất lợi hại, nhưng rõ ràng da dẻ của Edgar còn lợi hại hơn, bị cậu cắn mà chẳng xây xát gì, còn hàm răng của cậu sắp rụng tới nơi.

Thật quá bất công mà!

Thư Thư đưa móng vuốt nhỏ che miệng, quay người chui vào chăn bên cạnh. Có điều cậu nhanh nhưng không bằng Edgar, hắn đã tóm gọn cậu trong lòng bàn tay rồi.

Chuột đồng nho nhỏ, thân thể lông xù nắm trong tay khiến lòng bàn tay hắn nóng hầm hập... Rõ ràng thú nhân ở cùng nhau phải bài xích chứ, nhưng hắn không thấy ghét chuột đồng nhỏ trước mắt tí nào, thậm chí hận không thể tiến lên liếm hai cái.

Edgar lại sờ soạng Thư Thư thêm mấy lần, thậm chí nắm lấy cậu, lật qua lật lại xem cái bộ vị giữa hai chân một chút.

Bấy giờ Thư Thư hoàn toàn bạo phát – người này còn như này như nọ với cậu, quá sức biến thái!

Chỉ là, dù cậu có loạn cào lên cái tay kia cũng chả có tác dụng gì, đành làm bộ tỏ ra thật tội nghiệp.

Tiểu chuột đồng trong tay Edgar đột nhiên biến thành một thiếu niên trần truồng, thiếu niên còn nhào tới người hắn, hết cào lại cấu... Nhiệt tình quá rồi đó!

"Sao anh lại sờ lung tung như vậy!" Thư Thư cào không được cắn không xong, cuối cùng chỉ có thể lên án.

"Xin lỗi." Edgar nhận sai, hắn muốn nhanh chóng tách ra khỏi Thư Thư, nếu không... Hắn thật sự muốn phạm sai lầm tiếp a.

Thư Thư tuy cảm thấy việc Edgar vừa làm phi thường đáng ghét, nhưng nếu Edgar đã xin lỗi, vậy cậu cũng không truy cứu nữa: "Sau này không được sờ loạn!" Trước kia bị chủ nhân sờ không có cảm giác gì, nhưng đổi thành Edgar, không biết sao lại không chịu được.

"Hôm qua uống say xong có chỗ nào không thoải mái không?" Edgar chẳng hề trả lời Thư Thư, lại lảng sang chuyện khác.

"Không có, tôi vẫn khỏe." Thư Thư nói: "Hôm qua thế nào rồi?" Cậu vốn rất chờ mong muốn xem tiệc rượu tổ chức thế nào, không ngờ cuối cùng lại uống say mất...

Thật là mất mặt!

"Cũng vẫn vậy thôi!" Edgar trả lời đơn giản, lại hỏi: "Hôm nay ta rảnh, em lại đang nghỉ hè, có muốn ra ngoài chơi không?"

"Không được! Tôi phải học!" Thư Thư kiên định nói, hôm qua cậu quyết tâm rồi, nhất định phải học thật giỏi cố gắng vươn lên, sau đó tranh thủ làm chuyện có ích, giống như Meillets vậy đó!

Nói là làm, Thư Thư tìm quần áo ngủ mặc vào, kéo Edgar tới thư phòng, sau đó vào khoang mô phỏng: "Tôi muốn học các loại lễ nghi, anh giúp tôi download một chương trình đi, tôi sẽ học theo đó."

Thư Thư có lòng học hỏi, Edgar đương nhiên không cản, nhanh chóng tải chương trình về cài đặt cho cậu.

Nhiều ngày trôi qua, Thư Thư lại vào buồng mô phỏng lần nữa, chỉ là lần này xuất hiện trước mắt cậu không phải các loại rắn, mà là đủ loại bóng người.

Ổn định lại tinh thần, Thư Thư bắt đầu học theo các động tác tràn ngập khí chất kia.

Trước kia vẫn luôn muốn thế nào thì thế đó, mới bắt đầu không ra ngô ra khoai, nhưng theo thời gian trôi đi, cậu nhận ra một mấu chốt, học càng lúc càng nhanh.

Vật này học tiện ghê sau này dùng nó học cái khác nữa... Thư Thư không ngại phiền lặp đi lặp lại các động tác phổ thông nhất, cậu chính là không bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Nếu không kiên trì, tuyệt đối không thể vận chuyển linh lực mỗi ngày mấy trăm lần để biến thành người được.

Trước kia biến thành người rồi, nhất thời không còn mục tiêu, rồi phát hiện tới một nơi hoàn toàn xa lạ, mới cảm thấy chỉ cần ăn no chờ chết là tốt rồi, hiện tại... Cậu lại có mục tiêu mới.

Cậu quyết định chừng nào trở nên lợi hại hơn một chút, sẽ tiếp tục ăn no chờ chết.

Thư Thư dùng tinh thần lực ghi nhớ tất cả các động tác, vài động tác cơ sở thì làm đi làm lại tới mấy lần, chấm điểm đạt , đạt.

Người bình thường sẽ tiếp tục tiến hành động tác kế tiếp, nhưng cậu cảm thấy vẫn chưa đủ, trước đây lúc tu luyện, cậu từng sai lầm xảy ra chuyện lớn, hiện tại đương nhiên phải tận lực làm tới khi nào đạt mức tốt nhất mới ngừng...

Tới tới lui lui đến mấy trăm lần, đạt điểm, rồi lại vài trăm lần nữa, đạt điểm, sau đó ,,...

Khi tới mốc , Thư Thư đã tập lâu thiệt lâu rồi, nhưng càng luyện càng hiểu, nhất định sẽ đạt mốc !

Chờ tới khi đạt tới tối đa, cậu mới chuyển sang động tác kế tiếp.

Truyện Chữ Hay