Thư Thư đứng trên cành cây, không ngừng hái lượm.
Lột bỏ vỏ ngoài, từng cái hạt dẻ to nhỏ chừng trái bóng bàn lộ ra, Thư Thư cầm lấy bỏ hạt vào miệng, lại nhét thêm hạt nữa. nhét thêm nữa... Cái miệng của cậu cứ như cái động không đáy, nháy mắt đã nhét đến mười mấy hạt dẻ rồi.
Đây là kỹ năng thiên phú đó nha!
Hai bên má chuột đồng có hai túi, lúc còn là chuột đồng bình thường, có thể ngậm rất nhiều đồ ăn, sau đó bắt đầu tu luyện, đồ ăn ngậm được ngày càng nhiều lên, bên ngoài không thấy rõ, cậu cũng không cảm giác được trong lượng bên trong nữa.
Đến giờ, một lần chứa được hơn trăm cân đồ ăn đấy, tin hông?
Thư Thư không ngừng nhét hạt dẻ vào miệng, tuy rằng hiện tại không dùng được pháp lực, nhưng kỹ năng thiên phú thì vẫn còn, cuối cùng, dựa vào nó, cậu tạm thời thu thập đủ đồ ăn.
Phía trước có nhiều hạt dẻ quá đi! Ánh mắt Thư Thư sáng lên, cận thận bò vài bước, hái được hạt dẻ tiếp tục nhét vào miệng... Nhét nhét nhét, đột nhiên cậu cảm thấy, có cái gì không ổn lắm.
Phía trước Thư Thư, trên một nhánh cây, một con rắn nhỏ màu lục bích đang quấn lấy, con rắn kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thư Thư, lưỡi thè ra tìm tòi tìm tòi.
"A A A A A!!!" Thư Thư khắc chế không nổi hét rầm lên, tiếng kêu bén nhọn khiến động vật nhỏ trong rừng tứ tán, chạy loạn bay tung cả lên.
Thư Thư từ trên cây nhảy xuống một cái, giống như động vật nhỏ vội vội vã vã muốn trốn về động của mình, không ngờ đúng lúc đó bụi cỏ bên cạnh loạt xoạt, sau đó một con rắn còn lớn hơn cả đầu cậu từ trong đó chui ra.
Đây là con rắn lớn chưa từng thấy trong đời cậu a a a!
Trên đời này còn có rắn lớn đến vậy sao?
Hảo đáng sợ a a a!
Thư Thư nhìn con rắn to, sợ điếng người, kêu cũng kêu không nổi nữa, hai mắt mở lớn rồi dại đi, lăn ra đất cứng đờ không nhúc nhích.
Edgar nhanh chóng di chuyển thân thể đến trước mặt Thư Thư, lo lắng xem xét, lúc phát hiện ở khu vực này bỗng dưng xuất hiện một tiểu á thú nhân xong liền đuổi hết những động vật tương đối nguy hiểm ở khu vực này đi, đáng lý tiểu á thú nhân sẽ không bị thương mới phải, cậu ấy bị gì vậy?
Tiểu á thú nhân cả người cứng ngắc, không còn miếng hơi thở nào, đây là... Chết rồi?
Thân rắn to lớn của Edgar run lên... Cả người, không, cả rắn cứng đờ.
Từ khi thú hạch vỡ vụn, hắn không còn tiếp tục biến thành người được nữa, trở thành đọa thú bị người ta chán ghét, vốn dĩ vô tình phát hiện tiểu á thú nhân này xong, hắn tốt xấu gì còn có mục tiêu để sống tiếp, đó là bảo vệ tốt cái tiểu á thú nhân này cho tới khi có người tìm thấy nhóc, thế nhưng tiểu á thú nhân trước mặt hắn chết rồi...
Thân thể Edgar run lên, chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể vì không còn thú hạch ràng buộc nên hỗn loạn hơn, vết thương không khỏi hẳn âm ỉ đau, hắn cố kìm lại mới tỉnh táo được chút, sau đó dùng thân thể của mình cuốn toàn bộ cơ thể tiểu á thú lên.
Hắn lè lưỡi cảm thụ được khí tức chung quanh, cũng cảm thụ được tình trạng á thú nhân.
Chung quanh căn bản không có chút nguy hiểm nào, dù có vật sống, nhưng không đe dọa tính mạng, tỷ như rắn nhỏ xanh lục trên đầu, cũng là loại không có độc, thường là đồ ăn các á thú thích nhất.
Về tình trạng á thú nhân... Toàn thân không sứt sẹo.
Nếu như vậy, tiểu á nhân bị sao đây... Edgar rất thích tiểu á thú nhân mắt to này, thực sự không muốn tiểu á thú nhân không rõ vì sao lạc trong rừng rậm, không biết tự chăm sóc bản thân này cứ thế chết đi.
Edgar dùng đầu dụi dụi túi bên má tiểu á thú nhân, sau đó cũng cảm giác được tiểu á thú nhân bị mình cuốn lấy đột nhiên giật giật.
Tiểu tử không có chết! Edgar đột nhiên ý thức được điểm này, đồng thời nhớ lại một chuyện.
Dựa theo việc tiểu á thú nhân có thể nhét vào miệng nhiều đồ ăn như vậy, đây hẳn là bộ gặm nhấm đi.
Mà á thú nhân thuộc bộ này... Tựa hồ biết giả chết ha?
Thế tiểu á thú nhân này, là bị hù dọa nên mới giả chết? Là cái gì hù dọa cậu ấy đây?
Thân rắn lần cứng đờ.
Nơi này không có thứ gì nguy hiểm, tiểu á thú nhân có kêu lên thảm thiết cũng chưa bị dọa "chết", cho nên... là tại hắn?
Giờ hắn đã không còn là thú nhân có thể bảo vệ á thú nhân nữa, thú hạch vụn nát rồi, trở thành đọa thú, sau đó có lẽ sẽ quên đi những gì khi còn là thú nhân, rồi trở thành thú hoang làm hại á thú nhân...
Thư Thư vừa khôi phục ý thức, cũng cảm giác được thân thể mình bị thứ gì quấn lấy, loại cảm giác băng lãnh dính nị này... Là rắn? Nghĩ tới đây, Thư Thư nhất thời thấy lông khắp người dựng hết cả lên.
Con rắn kia vẫn chưa đi! Không, không chỉ chưa đi, nó còn cuốn lấy mình, tức là... Muốn ăn mình a!
Trong lúc hoảng hốt Thư Thư chợt nhớ tới trước đây bị rắn đuổi tới đường cùng, cậu sợ những thứ này lắm luôn, nếu khỏng phải vậy cậu đã chẳng bỏ qua nơi linh khí dồi dào thích hợp tu luyện để chạy tới thành phố cho người ta bắt làm sủng vật.
Trước kia cậu còn tưởng biến thành người rồi thì rắn sẽ không làm gì được mình nữa, ai dè lại gặp một con rắn có thể nuốt cả cái đầu cậu a...
Thế giới này tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Thư Thư run rẩy, cậu muốn điều động pháp lực chạy trốn, nhưng căn bản không tụ được dù chỉ một chút xíu, chân nhũn ra một tí khí lực cũng không có...
Chết chắc rồi, mới vừa biến thành người đã thành mồi ngon...
Thư Thư nhắm chặt mắt, chờ đợi cái chết đến gần, nhưng không ngờ rắn lớn quấn quanh cậu, thế mà lại buông lỏng ra.
Qua một hồi lâu, Thư Thư mới dám xác định con rắn to kia bỏ đi thật, đột nhiên cậu bật người dậy, nhanh chóng chạy về sơn động của mình.
Edgar trốn ở cách đó không xa, thấy hết tất cả, đang đinh rời đi, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Tiểu á thú nhân chạy trốn mông trần! Hai đám thịt trắng toát cứ rung rinh theo từng bước chạy của tiểu á thú nhân, bên trên còn có đuôi nhỏ ngắn ngủn đáng yêu lắc lắc.
Mãi đến tận khi tiểu á thú nhân biến mất khỏi tầm mắt, Edgar mới hồi phục tinh thần lại, đồng thời cảm thấy vảy mình mơ hồ có chút không thoải mái, hắn nhìn sang, quả nhiên thấy trên vảy mình có một cái váy nhỏ được đan từ cỏ mây.
Hắn đã thấy một á thú nhân lõa thể, không chỉ vậy, vừa nãy hắn còn đem á thú nhân kia cọ qua cọ lại nhiều lần... Hắn có cần vui mừng vì á thú nhân kia không biết hắn là thú nhân không?
Không, giờ hắn không còn là thú nhân nữa, chỉ là một dã thú mà thôi...
Hang động Thư Thư cư trú cách đó không xa có một khối đá tảng.
Đá tảng che lại một nửa cửa động, hơn nữa cậu có ngụy trang một chút, bình thường khó mà nhìn ra được ở đây có một hang động, mà động này mặt trước mặt sau Thư Thư đều phải mất cả tháng trời đào bới, trong một tháng ấy, cậu chỉ có một hốc cây để dung thân.
Chạy về tới động, Thư Thư thả mình ngã lên cỏ khô góp nhặt chất chồng.
Hang động chỉ có mùi vị thuộc về mình, nằm trong đống cỏ hết chà xát lại cọ, trái tim bé nhỏ của Thư Thư cuối cùng cũng coi như tạm bình tĩnh lại.
Không ngờ trong núi còn có rắn lớn như thế! Lông tơ trên vành tai Thư Thư dựng cả lên, da đầu tê rần rần.
Từ giờ phải làm sao mới tốt a, có con rắn lớn như thế bên ngoài, làm sao đi kiếm ăn đây? Thư Thư đau khổ đào ra ngách nhỏ chuyên đựng đồ ăn tích trữ, phun từng viên hạt dẻ trong miệng vào.
Ngày hôm nay mới thu hạt dẻ chưa được bao lâu, Thư Thư tổng cộng hái được chừng cân, chất đống xong xuôi liền kiểm tra lại số đồ ăn một lượt.
Vốn dĩ cậu định xế chiều hôm nay đem đồ ăn đi phơi một chút, nhưng bây giờ... Bên ngoài có rắn kìa!
Lấy ra một ít đồ ăn không dễ ngửi gặm a gặm, Thư Thư ưu thương xoay xoay trong động, cuối cùng đâm đầu vào cỏ, ngủ.
Thư Thư tròn ngày không ra khỏi cửa, mắt thấy đồ ăn ngày một ít đi, mới hít sâu một hơi, lên tinh thần xông pha ra ngoài.
Nhưng mà vừa ra khỏi động, cậu lại bị lạnh đến run lập cập... Gió lớn quá đi!
Thư Thư theo bản năng co vào trong hang, sau đó cau mày nhìn lại bản thân, cơ thế trơn láng này, lông bay đâu hết rồi?
Váy cỏ không thể giữ ấm, nhưng cậu chả bận tâm... Thư Thư lần chui vào ổ rơm, sau đó nhớ lại những gì đã học, ngón tay đan lát mây tre và lá lại với nhau.
Ngoài động, cũng không biết có phải vì quá lạnh hay không, thân thể Edgar cương trực cứng còng.
Tiểu á thú nhân kia, vừa nãy trần truồng ra khỏi hang động! Trần truồng đó!
Edgar hồi lâu sau mới khôi phục tinh thần, nghĩ đến dáng vẻ tiểu á thú nhân run lẩy bẩy trốn trong hang động, có chút đau lòng.
Á thú nhân này đáng lẽ phải được nâng niu trong lòng bàn tay, ở trung ương tinh các á thú nhân mỗi ngày đều thay một bộ khác nhau, tiểu á thú nhân này ngay cả một cái quần lót cũng không có...
Rắn lớn chậm rãi lùi về sau, lặng yên không tiếng động ly khai.