Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

chương 82

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Xin lỗi, việc bên này còn chưa xong nên tôi không về kịp ngày phát sóng Sở Minh Đế." Phương Trung Quy gọi điện thoại tới, vẫn với giọng mát lạnh như trước, mang theo vài phần áy náy: "Ở nước ngoài tôi cũng có theo dõi tình hình công chiếu, nhà đài gọi điện báo ratings đang tăng lên ổn định, coi như là sự khởi đầu tốt."

Việt Từ đang nằm ngửa trên mặt thảm trải sàn, nghe thế ngển đầu nhìn thoáng qua hình ảnh tivi đang chiếu, khóe môi câu lên: "Ở trong hay ngoài nước cũng không khác nhau, thấy tiếc nuối cũng không sao cả, chờ tỉ lệ xem tăng lên phá vỡ kỷ lục lượt xem của đài truyền hình, bán bản quyền giá cao ra nước ngoài rồi chúc mừng cũng được. Đây chỉ là một bước mở đầu, tôi tin tương lai của nó không có giới hạn."

Nói xong, lấy tay đẩy con mãnh thú to xác trên người mình ra, sau đó từ từ ấn "tiểu Việt Từ" đang nhếch lên xuống.

Phó Bồi Uyên nặng nề nhìn anh nghe điện thoại, ngoài ý muốn không tức giận, hoặc có lẽ là do động tác kia của anh quá mức khổ ải khiến đối phương cười nhạo một tiếng, mặt mày trào phúng trắng trợn, tựa như muốn nói: tự làm tự chịu.

Việt Từ hơi nhướn mày với hắn, đứng dậy cài nút, chuyển hết áo khoác, giầy tất mà hai người vứt xuống đất sang một bên, ngồi lên ghế sa lông, khoát cái chân trắng nõn lên bàn trà, tiếp tục nói: "Trung tuần tháng này có một show cần tham gia để tuyên truyền Sở Minh Đế, nếu anh không kịp trở về, tôi có thể chào hỏi tổ chương trình trước. Đây đều là những việc râu ria ở giai đoạn cuối, anh cứ lo chính sự quan trọng trước."

"Tôi có thể về gấp." Giọng Phương Trung Quy kiên định: "Đủ thời gian, hơn nữa tôi muốn đứng cùng một vũ đài với cậu, cùng kề vai tác chiến." Muốn đã lâu lắm rồi.

Anh giật giật cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra.

Việt Từ cười khe khẽ, nuông chiều nói: "Được."

Phương Trung Quy trầm mặc trong chớp mắt, nhẹ giọng: "Lúc cậu mới cầm điện thoại, nghe hơi thở không ổn định, tôi đã quấy rầy cậu à?"

Việt Từ cúi đầu nhìn qua "tiểu Việt Từ" đã không còn sưng lớn, đang chầm chậm mềm xuống, kéo kéo khóe miệng, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, đã giải quyết xong."

Cúp điện thoại, thấy Phó Bồi Uyên cười như không cười nhìn mình chăm chú, người đàn ông với con mắt thâm thúy không rõ cảm xúc, tiếng nói khàn khàn chứa áp bách không thể xem nhẹ: "Lại đây."

Việt Từ cười hì hì đi tới, nâng cằm người đàn ông lên hôn một hơi, trêu tức nói: "Sao, chú ba đến cả giấm của con cháu cũng muốn nếm thử?"

Phó Bồi Uyên giữ chặt đầu anh, làm sâu nụ hôn này, đợi đối phương thở hồng hộc mới chậm rãi kết thúc, nhếch khóe môi, ngữ khí thản nhiên: "Cậu ta tôn thờ cậu, chỉ nhìn từ xa chứ không dám khinh nhờn, không cần tôi hao tâm tổn trí. Nhưng ở phía cậu phải giữ đúng mực, đừng cho tôi cơ hội phế cậu ta rồi nhốt cậu lại."

Việt Từ không bị dọa sợ, anh nắm tay người đàn ông hôn lên, cưng chiều trấn an: "Được được, tôi sợ rồi, nhất định sẽ không khiến anh bị cắm sừng, ngoan nhé, anh nghỉ một lát trước đi, chốc nữa tôi còn có việc cần làm."

Bị Phương Trung Quy cắt ngang như vậy, nhất thời mất hứng làm tiếp, lòng thầm thở dài lần sau nhất định phải tắt di động trước, ngắt hết tất cả những thứ có khả năng khiến bên ngoài liên lạc được. Từ sau khi sống lại đến giờ, một lần cũng chưa được ăn thịt, cứ tiếp tục thế này khéo anh phải bị bệnh liệt dương.

Có điều cuộc gọi của Phương Trung Quy lại gợi lên lòng hướng đến sự nghiệp của anh, hứng thú muốn thử vai diễn mới chiếm thượng phong. Anh đứng dậy, nhưng bị Phó Bồi Uyên giam chặt trong lồng ngực, bèn nhíu mày hỏi: "Sao thế, muốn làm cùng tôi à?"

Phó Bồi Uyên theo dõi cái cổ thon trắng của anh hồi lâu, đáy mắt tối đen hơi hoãn, cười nhạt: "Cùng làm."

....

Việt Từ dựa theo tin Lạc Dương cung cấp, nhanh chóng tìm được bộ phim Nguyên Tiếu từng đóng vai nữ ở trên mạng. Đó là một bộ phim truyền hình từ rất nhiều năm trước tên là Thần Kiếm Hạ Thiên Sơn, nội dung là kiểu võ hiệp thịnh hành nhất thời bấy giờ, từ một thanh thần kiếm được giang hồ truyền miệng vô cùng kỳ diệu, gây nên bạo kiếp, nam chính vì cuộc tranh đoạt thần kiếm mà bị hại tan cửa nát nhà, cha mẹ bị tàn sát, thê tử vừa mang thai phải chịu nhục nhảy vực mất xác, bản thân hắn may mắn thoát chết, thay đổi dung mạo rồi bắt đầu con đường báo thù, kết cục gϊếŧ hết mọi kẻ thù, hủy diệt thần kiếm, chấm dứt tai họa, sau đó từ từ tắt thở trong vòng tay hồng nhan tri kỷ.

Mà vai diễn nữ phụ thứ n của Nguyên Tiếu là sư muội đồng môn với hồng nhan tri kỷ của nam chính, thầm mến nam chính nhưng không dám thổ lộ, lên sân khấu được ba tập thì bị sát hại vì bảo vệ nam chính. Phim truyền hình tám mươi tập lên sân khấu có ba tập, có thể tưởng tượng đất diễn được bao nhiêu.

Huống hồ bộ phim này đừng nói ở hiện tại sẽ bị mắng là dẫm phải mìn, ngay cả lúc ấy cũng vì nội dung nát bấy không logic mà nhanh chóng nằm liệt giữa đường, không còn tí sủi bọt. Cũng khó cho Liêu Thành Sổ và fans Nguyên Tiếu có thể phát hiện bộ phim này, còn tìm được chuẩn xác số phân đoạn diễn Nguyên Tiếu xuất hiện.

Thảm trải rất êm, Việt Từ ngồi luôn trên mặt đất, từ sau lưng ôm lấy Phó Bồi Uyên, một tay ôm vòng eo hẹp mà rắn chắc, tựa cằm lên vai đối phương, một tay cầm chuột máy tính tua đến đoạn tiểu sư muội Nguyên Tiếu xuất hiện.

Theo tiếng nhạc nền vang lên, các đệ tử phái Nga Mi xuất phát rời núi, đi đầu là đại sư tỷ thanh lệ thoát tục, khí chất lạnh lùng, là nữ chính trong phim, mà Nguyên Tiếu lấy thân phận tiểu sư muội được sủng ái đứng ngay phía sau, thoạt nhìn thân hình nàng mảnh mai, da trắng như tuyết, toàn thân mặc bộ đạo bào trông quy củ một cách máy móc, phá lệ siêu phàm thoát tục, hoàn toàn không có cảm giác giả nữ không hợp, Việt Từ xem mà mắt sáng ngời.

Anh khẽ nhúc nhích cánh tay ôm Phó Bồi Uyên, ngồi thẳng dậy, thần sắc trở nên đứng đắn, khi màn hình chuyển đến khuôn mặt tiểu sư muội, đập vào mắt càng là dung mạo đẹp đến không tưởng, tóc dài như mực, lộng lẫy bóng loáng, mày lá liễu cong cong tựa hồ gấp gáp không yên, mắt cáo hẹp dài long lanh như nước mùa thu, môi không tô son mà vẫn đỏ thẫm, giữa thanh tú còn có nét ưu sầu khó nén, tuy màn ảnh chỉ đảo qua nhưng cũng đủ làm người khác khắc sâu ấn tượng, nếu không chuẩn bị tâm lý từ trước, ai mà tin nổi đó là một người con trai?

Quả là đẹp ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa linh khí mười phần, trách không được nhiều năm rồi mà Liêu Thành Sổ vẫn quyến luyến không quên cậu ta, không biết thời gian trôi qua, linh khí đó có còn hay không, thân hình có còn thích hợp giả vai nữ.

Việt Từ di di chuột trên máy tính, âm thầm suy tư.

Phó Bồi Uyên cũng mất bớt hứng thú, sớm đã dời mắt khỏi màn hình, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn đang suy tư trên bả vai mình, nhàn nhạt hỏi: "Người cậu sắp hợp tác trong bộ phim mới à?"

"Tin tức linh thông thật đấy, trình độ gián điệp của cháu trai lớn có vẻ thật đáng tuyên dương." Việt Từ hôn hai má hắn một cái khen thưởng, tỏ vẻ không hề ngạc nhiên, lại hỏi: "Thế nào, hình ảnh Nguyên Tiếu giả gái có phải thực khiến người ta kinh diễm?"

Phó Bồi Uyên không hề ấn tượng với người nọ, càng không có nửa phần hứng thú, nhưng cũng thoáng nhìn qua màn hình theo ý Việt Từ, sau đó xoay người đánh giá Việt Từ một vòng từ trên xuống dưới, hơi hơi gật đầu, nói: "Cậu mặc vào trông còn đẹp mắt hơn."

Trải qua ba mươi năm, hắn chẳng hề chú ý tới đủ loại xấu đẹp, nhưng từ khi gặp được Việt Từ lại đột nhiên hiểu được cái gì gọi là mỹ lệ, một cái nhăn mặt mỉm cười, một động tác tùy tiện tiêu sái, một nụ cười tươi tắn sáng sủa, đều làm người ta không dời nổi tầm mắt.

Lời hắn nói không có nửa ý suồng sã, chỉ đơn thuần là miêu tả suy nghĩ của mình.

Việt Từ câu môi, cũng không cảm thấy bị vũ nhục, ngược lại còn cúi đầu hôn lên cổ hắn, cưng chiều nói: "Được, muốn xem thì lần sau lên giường mặc cho anh xem."

Anh còn chưa chơi trò này đâu, mặc đồ con gái rồi đặt người ở dưới thân chiếm lấy, nếu người kia là Phó Bồi Uyên, anh thật sự muốn thử xem sao.

Nói xong, kệ cho con ngươi Phó Bồi Uyên trầm xuống, anh lấy di động gửi một tin nhắn cho Tư Minh Tu, bảo anh ta bớt thời giờ hẹn Nguyên Tiếu ra ngoài gặp mặt. Nữ chính này thế nào, vẫn cần phải thấy tận mắt rồi mới phán đoán được, mắt thấy rồi mới tin tưởng được.

Phó Bồi Uyên nhìn động tác anh nhắn tin linh hoạt, màn hình hiện một loạt người liên hệ chứng tỏ ngày thường anh liên lạc thường xuyên như thế nào, người đàn ông khẽ nhúc nhích đôi môi, nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi thêm Wechat của cậu, số Wechat không sai, nhưng không được chấp nhận."

Việt Từ sửng sốt, quay đầu nhìn nét mặt bình thản của hắn, nghi hoặc hỏi: "Lúc nào?"

"Tối hôm qua."

Anh nháy mắt mấy cái, xác định mình không nghe nhầm, mở xem lại danh sách bạn mới, thấy duy độc một người là chưa được chấp nhận lời mời kết bạn, đang cô linh linh chờ trả lời, ảnh đại diện để nguyên hình cái đầu trống rỗng, tên Wechat là: wxid_xqdwedkd, anh đưa cho Phó Bồi Uyên xem, chần chừ hỏi: "Đây là anh?"

Sắc mặt Phó Bồi Uyên bình tĩnh, hoàn toàn chẳng cảm thấy có vấn đề gì: "Là tôi."

Việt Từ: "..."

Mặt Việt Từ đông lại thành đá, mím môi không nói được lời nào, lồng ngực lại không kiềm chế được rung động từng cơn, một phút đồng hồ sau hoàn toàn bộc phá, nổ ra tràng cười kinh thiên động địa dưới cái nhìn chăm chú lãnh đạm của người đàn ông: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi còn tưởng đó là tài khoản quảng cáo tự động nào gửi đến chứ ha ha ha ha ha, Phó Bồi Uyên anh có thể đừng đáng yêu như vậy được không...."

"Không thay ảnh đại diện còn chưa tính, sao lại lấy tên tài khoản tự động làm nickname chứ, anh không có nickname thì vứt cái tên mình ở đó cũng được mà!" Việt Từ cười đau bụng, mềm như con rắn không xương dựa vào người Phó Bồi Uyên, hắng giọng trêu chọc: "Tam gia của chúng ta sao lại không có nickname được. Phó Tam gia? Chú nhỏ? Nếu không thích tôi lại nghĩ cho cái nữa, Phó Phó... Bồi Bồi... Uyên Uyên, ồ... Viên Viên cũng hay lắm, vừa đáng yêu vừa thân mật, sau này để phân biệt anh với trợ lý của tôi, gọi luôn anh là Đại Viên Viên nhé, thấy sao hả?"

Không ngờ tới, Phó Tam gia vốn tự trọng biết kiềm chế lại nhìn anh ý vị sâu xa, lấy di động của mình ra đặt vào tay anh, giọng bình thản lại đầy nuông chiều: "Thích đổi thì đổi, tùy ý cậu."

Việt Từ nhận di động, phản xạ nhìn qua, tài khoản Wechat của người đàn ông trống rỗng chẳng thấy hơi người, danh sách bạn bè chỉ có một người duy nhất, chính là anh vừa mới chấp nhận lời mời của hắn mấy phút trước.

Cứ như là, lập tài khoản Wechat, chỉ vì một mình anh.

(Trời ơi Phó Bồi Uyên đáng êu quá điii thôi bà con ơi!!!!!!

_buirambut_)

Link truyện: ướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo

Truyện Chữ Hay