Anh ấy nói, con mèo nhỏ của anh.
Lô Khê thầm cười khổ, hận bản thân không có tiền đồ, đến lúc này rồi mà tim còn đập thình thịch chỉ vì một cái xưng hô, cũng không phải sự vui vẻ đơn thuần mà giống như ăn phải một chiếc kẹo sữa lớn thơm tho ngọt ngào, khi phần bọc đường tan ra trong miệng thì mảnh thủy tinh trong đó cũng lộ ra, cứa vào cổ họng vốn không có bất cứ đồ gì bảo hộ.
Nhưng mảnh thủy tinh và phần bọc đường hòa tan chung với nhau không thể tách biệt, nếu cậu muốn nhấm nháp phần đường ngọt ngào thì nhất định phải chịu bị thủy tinh cứa ra miệng vết thương, cảm giác đau đớn dày vò, khiến cậu vừa ngọt ngào vừa thở không ra hơi.
Cậu hỏi: "Vậy nếu do em tự nguyện thì sao?"
Việt Từ bình tĩnh nhìn cậu, thấy cậu chấp nhất đối mặt với mình chưa từng rời tầm mắt, mới trả lời: "Nếu cậu muốn ra nước ngoài phát triển, anh sẽ không ngăn cản. Hắc Vụ công chiếu xong sẽ đạt được giải thưởng quốc tế là điều không có gì phải lo ngại, tự nhiên cậu cũng sẽ nhờ cơ hội này mà tiến vào tầm mắt của toàn thế giới. Mảnh đất này ở trong nước quả thật quá nhỏ, cậu muốn ra ngoài không có chút nào không tốt. Nghĩ cho tốt rồi nói với anh, nếu thật sự muốn đi, anh có thể cho cậu lời đề nghị chuyên nghiệp."
Nói xong, chuyển hướng câu chuyện: "Anh hy vọng cậu thật sự tự nguyện muốn ra nước ngoài phát triển chứ không phải là bị ép làm chuyện trái lương tâm."
Nói cho cùng, anh vẫn lo lắng Phó Bồi Uyên đứng sau lưng gây áp lực lên Lô Khê.
Lô Khê nhìn anh thật sâu, khẽ cười, nói: "Là em tự nguyện. Anh nói đúng, trong nước quá nhỏ, em cần trở nên mạnh hơn, không phải vì để sóng vai với anh, mà vì muốn nhét anh vào dưới đôi cánh của mình. Em đã nói em muốn che chở anh, anh không tin, vậy em sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, chứng minh rằng em có thể chống lại chú nhỏ, có thể bảo vệ anh."
Nói cho cùng, còn không phải bởi vì Phó Bồi Uyên.
"Không cần thiết." Việt Từ nhíu mày, tỏ vẻ đạm nhạt: "Quan hệ giữa anh và chú cậu chính là bạn chơi bời, không phức tạp như cậu tưởng. Nếu cậu chỉ vì vậy mới ra nước ngoài thì càng không cần thiết. Phó Bồi Uyên không gây khó xử được anh, anh cũng không phải đang chịu đựng để bảo toàn mạng sống mà cần người ngoài tới cứu. Quan hệ giữa chúng tôi rất thuần túy, cũng không lâu dài. Ngày nào đó hai bên chơi chán rồi sẽ tự động tách ra, không cần cũng không chào đón bất kì ngoại lực nào tham gia."
Mặt khác, anh cũng không ngờ Lô Khê lại suy nghĩ phức tạp đến vậy, đây là cho rằng chú cậu ta dùng cường quyền cưỡng đoạt anh hay là cho rằng anh vì "báo thù" nên mới ủy thân cho người? Việt Từ lắc đầu, trong khoảnh khắc còn cảm thấy hơi chút buồn cười.
Lô Khê nhất thời ngây ra tại chỗ, mãi lâu sau mới phục hồi tinh thần trước nét mặt thản nhiên tự tại của thanh niên, cậu nhỏ giọng "A" một tiếng, cũng chậm rãi bật cười, cậu nói: "Việt Từ, em thích bộ dạng vô tư tới vô tâm này của anh, lương bạc lại vô tình. Trông anh có vẻ ôn nhu đa tình, kỳ thật tất cả mọi người chẳng qua chỉ là thú tiêu khiển của anh. Tâm lý anh chỉ có sự nghiệp, cũng chỉ khi ở trên sân khấu anh mới thực sự trở nên nghiêm túc."
Cậu nói, nhẹ nhàng vuốt ve hai má thanh niên, đáy mắt mang theo cảm xúc không biết tên, giọng dần dần nhỏ xuống: "Em hy vọng anh sẽ luôn duy trì bộ dạng này, vẫn cứ vô tình như thế, ít nhất là trước khi em trở về, đừng trở nên nghiêm túc với người nào khác."
Nếu không, nếu để cậu nhìn thấy một Việt Từ thâm tình, cậu cũng không dám chắc mình có thể phát điên hay không.
Trạng thái của Lô Khê rõ ràng không bình thường.
Việt Từ vươn tay xoa nhẹ đầu cậu một phen, vòng tay ôm cậu vào ngực, tựa như giúp con mèo đang nổi giận thuận lông, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Không phải, Thanh Khê nhà ta không phải thú tiêu khiển gì, cậu là con mèo anh nuôi, anh đương nhiên có trách nhiệm với cậu."
Lại là mèo!
Thân thể hai người gần sát, vành tai Lô Khê bất giác phiếm hồng, lại trừng mắt liếc anh hung tợn, hừ lạnh nói: "Chó mèo cái gì, như đàn bà, anh chờ xem đi, sớm hay muộn em cũng sẽ trở thành một con hổ lớn, nuốt hết cả người anh!"
Việt Từ bất đắc dĩ nhìn thiếu niên chủ động đẩy mình ra, cất tiếng hừ lạnh rồi xoay người đi hùng hổ như gió cuốn, anh thở dài phiền muộn, con mèo nhỏ trưởng thành thật rồi, sau này không dễ trêu nữa.
"Hôm nay là ngày gì mà tên nào cũng nói sắp ra nước ngoài." Lạc Dương nhích lại gần, nói câu dạo đầu rồi lộ ra tươi cười không có ý tốt: "Đáng thương thay có người sắp vì thế mà cô đơn đây, trông cái dáng cũng hiu quạnh hơn bình thường, không dễ dàng chịu đựng phải không?"
Việt Từ liếc xéo anh ta, nói giọng lười nhác: "Hôm nay đạo diễn Lạc nhàn thật nhỉ, nhàn đến nỗi còn đến chế nhạo một nhân vật nam số N"
"Không phải rất nhàn, nhưng thời gian chế nhạo cậu thì vẫn có." Mặt Lạc Dương dầy như cái mo, bị nói thế mà còn thừa nhận thẳng thắn vô tư, đáp xong con ngươi lại xoay tròn, nói tiếp: "Thế nào, hôm nay không có hẹn phải không, buổi tối anh mang cậu đi ăn, có quán lẩu mới mở, cam đoan hợp khẩu vị cậu."
Việt Từ: "Không đi, anh để tôi tan tầm sớm một chút là tốt nhất."
Lạc Dương lại bừng bừng hứng thú, cơ hội bỏ đá xuống giếng vốn không có nhiều: "Làm sao, định tan tầm rồi đi mua say?"
"Đi mua xe." Việt Từ ngáp một cái, rất muốn cho đối phương biết tâm tình mình không đến nỗi quá tệ, nhưng lại lười nói linh tinh với cái tên trai thẳng như ống thép không biết động não này, phiền toái.
Lạc Dương cũng nhìn anh một cái ý vị sâu xa, kéo dài giọng: "Vậy cậu phải mua một cái xe có nhiều bánh, tránh cho dễ bị lật xe." (lật xe ở đây ý là lật kèo, cụm từ trong tên gốc của truyện)
Việt Từ nhướn mày, phản bác một cách chắc chắn: "Xe nhiều bánh chưa chắc đã vững chãi, xe bốn bánh cũng chưa chắc sẽ lật xe, mấu chốt là phải xem kỹ thuật điều khiển của người lái."
Nghe vậy, Lạc Dương phát ra từng tràng cười lạnh: "Tôi có dự cảm, cậu sẽ ngã sấp mặt."
"Vậy anh có thể nhanh chóng trả thù lao cho tôi không?" Việt Từ tỏ ra thành khẩn nhìn anh ta: "Tôi đây mua cái xe xịn một chút thì sẽ không bị ngã."
"..." Đoàn phim thiếu tiền nghiêm trọng, dẫn đến Lạc Dương không có cách nào trả hết toàn bộ thù lao cho diễn viên, anh ta nghẹn lời, lập tức hung tợn thả cái chén trong tay sang bên cạnh nghe "Cốp" một tiếng vang to, anh nói: "Hôm nay sẽ tăng ca quay đến nửa đêm, xe của cậu ngâm nước nóng, còn thất thần làm gì, làm việc, làm việc!"
Việt Từ vừa nhạ cho đạo diễn nổi giận buông tay một cách vô tội: "Không sao, ngày mai xin phép đi xem xe cũng thế thôi."
Nhưng, dạo này Việt Từ và xe cứ như xung khắc lẫn nhau, hôm sau khi Việt Từ vừa mới đến cửa hàng ô tô S thì nhận được điện thoại của người đại diện đang công tác xa gọi về:
"Hôm nay cậu không đến đoàn phim à? Ở đâu, tôi đến đón?"
Việt Từ thuận miệng báo một địa chỉ, khó hiểu hỏi: "Không phải anh đang đi công tác sao, lo lắng đến mức ấy là có chuyện gì xảy ra?"
Giọng Tư Minh Tu nghe rất mỏi mệt, anh nói: "Tôi trở về gấp, công ty đã xảy ra chuyện, gặp mặt rồi nói."
Việt Từ nheo mắt, trong lòng hiện lên một phỏng đoán. Không bao lâu sau Tư Minh Tu đã gấp gáp lái xe về, câu đầu tiên là xác nhận phỏng đoán của anh: "Công ty đổi chủ rồi."
Việt Từ lên xe, nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cụ thể xem nào."
"Đúng như cậu nói lần trước, đúng là Tam gia thu mua cổ phiếu Hoa Thanh. Không hổ là cá sấu lớn ngành thương nghiệp, làm việc quả thực sấm rền gió cuốn, mới một tháng đã thu mua được % cổ phần công ty, còn lại % do Dụ tổng nắm chặt trong tay, chiếm quyền lên tiếng tuyệt đối." Tư Minh Tu thở dài, trong giọng nói có phần châm chọc:
"Nếu là người khác còn đỡ, Dụ tổng vốn định cắn chết cổ phần không chịu buông, đằng này khi thân phận người thu mua lộ ra... Phó Tam gia, đối thủ đó có chỗ nào mà anh ấy chống lại được. Dù cắn chết không bỏ thì Phó thị cũng sẽ có biện pháp bức Hoa Thanh đến đường cùng, quyết tâm của Dụ tổng bắt đầu lung lay.
Trước đó không lâu, Phó Tam gia đề xuất thu mua Hoa Thanh với giá cao gấp ba thị trường, đồng thời hứa hẹn rằng nếu Dụ tổng không dứt bỏ được sự nghiệp của mình thì có thể thành lập công ty giải trí mới, Phó thị sẽ hỗ trợ hết mình.
Đấy hoàn toàn là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, Dụ tổng làm sao còn kiên trì được, đêm qua bọn họ đã ký hợp đồng thu mua. Hoa Thanh chính thức đổi chủ. Sáng nay ông chủ mới đến nhậm chức, tôi có ở tận chân trời thì cũng phải vội về."
Anh dừng một chút, liếc mắt nhìn Việt Từ, trong giọng nói có vài phần giễu cợt: "Tương tự, đầu sỏ gây tội làm toàn bộ công ty đổi chủ, cậu cái tên lam nhan họa thủy này cũng nhất định phải tới."
Lam nhan họa thủy cái quỷ gì.
Lần đầu tiên Việt Từ bị gán cho cụm từ này, trước đó anh vẫn luôn là ông chủ vung tiền như rác vì lam nhan, không ngờ lại có ngày bị đảo vị trí, trong nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
___ nhân sinh, đúng thật là nhiều màu.
Tư Minh Tu lái xe chạy về tổng bộ công ty Giải Trí Hoa Thanh, sau khi nỗi khiếp sợ ban đầu qua đi, anh khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí còn thấy hơi buồn cười vì hành vi hoang đường này, anh tiếp tục nói: "Dụ tổng nói với tôi, Hoa Thanh không bị đẩy về dưới trướng tập đoàn Phó thị mà trực tiếp lệ thuộc danh nghĩa Phó Bồi Uyên, hắn đích thân tọa trấn ghế Tổng Giám đốc, chuyện này có ý gì, hẳn là cậu hiểu chứ?"
Đích thân tọa trấn, cũng có nghĩa là từ nay về sau nhất cử nhất động cùng phương hướng phát triển của Việt Từ đều bị hắn quản chế trong tay. Vì một Việt Từ, có thể bất kể đại giới mà mua đứt một Hoa Thanh có thể gọi là công ty hàng đầu giới giải trí. Hành động ghê gớm như vậy khiến người không khỏi líu lưỡi.
Đồng thời, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của hắn đối với Việt Từ mạnh đến mức nào, cũng khiến người không khỏi sợ hãi.
Tư Minh Tu nhìn anh, giọng thấp mà lạnh lẽo: "Việt Từ, tôi không biết cậu lấy đâu ra tự tin không bị lật xe, nhưng cứ theo hiện tại mà nói, lần này hơn phân nửa là cậu phải ngã xe rồi."
Trước mắt, quả thật có cảm giác nguy hiểm gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Dưới hoàn cảnh nguy hiểm này, Việt Từ lại sờ sờ cằm như không có việc gì, "Chậc" một tiếng, bất mãn nói: "Năm nay chắc hắn cũng phải ba mươi ba rồi, sao mà sống ấu trĩ như vậy?"
Tư Minh Tu cười lạnh: "Hắn có đủ quyền thế cho hắn ấu trĩ, nhưng tương lai cậu thì không dễ nói đâu."
"Vội cái gì." Việt Từ không hề bị tâm tình của anh ta lây nhiễm, nói không chút để ý: " Hắn buông bỏ Phong Hoa với tiền cảnh đen tối để mua Hoa Thanh về cũng hợp tình hợp lý, không chỉ bởi nguyên nhân vì tôi, cùng lắm là sự tồn tại của tôi khiến hắn chọn trúng Hoa Thanh trong số các công ty đứng đầu mà thôi.
Huống hồ... cho dù vì tôi thì đã làm sao."
Anh cất tiếng cười nhạo, nghiêng đầu nhìn Tư Minh Tu: "Anh cảm thấy tôi sẽ ngã xe sao, anh không tin tưởng bản thân cùng nghệ sĩ dưới tay như vậy à, người đại diện vàng?"
Tư Minh Tu nhìn anh thật sâu: "Quả nhiên cậu đã sớm có tính toán."
Khi bọn họ đến Hoa Thanh, tin tức công ty đổi chủ sớm đã truyền khắp nơi, phàm là người đại diện có danh tiếng đều gấp gáp dẫn theo nghệ sĩ của mình trở về, công ty vốn luôn nghiêm túc trật tự hiếm khi xuất hiện cảnh tượng rối mù.
Không như bên ngoài đoán rằng lòng người hoang mang, sau khi hết kinh ngạc trước tin công ty đổi chủ, mọi người bắt đầu ý thức được thân phận của ông chủ mới___ chính là người cầm quyền tài phiệt Phó thị, cá sấu lớn thực sự trong ngành thương nghiệp, Phó Tam gia.
Với bối cảnh thâm hậu như vậy, công ty đổi chủ không chỉ không là việc xấu, ngược lại còn giúp phát triển không ngừng, thậm chí khả năng lớn sẽ trở thành bá chủ chân chính của giới giải trí, không phải ư?
Giữa lòng chờ mong đó, khi đặc trợ Đoạn bước xuống tầng lầu lập tức thu về ánh mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi ông chủ mới ra một mệnh lệnh, rằng sẽ mở tiệc cho mọi người, hoặc gọi tất cả nghệ sĩ vào gặp mặt?
Ngoài ý muốn chính là, đặc trợ Đoạn không nói thêm gì, chỉ đứng ở cửa công ty nhìn vòng xung quanh, mãi cho đến khi có chiếc xe màu xám bạc chạy tới rồi dừng lại, đặc trợ Đoạn thế mà lại sáng mắt lên, tự tiến lên mở cửa ghế phó lái, cung kính nói: "Cậu Việt, Tam gia mời cậu qua đấy."
Những nghệ sĩ chứng kiến cùng sửng sốt, nhìn thanh niên từ trên xe xuống, thân hình cao gầy, gương mặt diễm lệ chói mắt, khóe môi mỉm cười, nét mặt bình tĩnh tự nhiên, cho dù được thanh bảo kiếm đắc lực của Tam gia đối xử cung kính như thế thì cũng không hề tỏ ra thụ sủng nhược kinh, khí độ thong dong tao nhã này quả thực làm người ta phải ghé mắt.
Là Việt Từ, tiểu thịt tươi Việt Từ đang hot nhất, nổi bật nhất hiện nay!
Ngày đầu tiên ông chủ mới nhậm chức, không thấy Thiên vương, ảnh đế trong công ty, cũng không thấy những minh tinh danh tiếng vang dội, chỉ có Việt Từ lững thững đến muộn để thanh bảo kiếm đích thân nghênh đón.
Chú thích:
Xe của cậu ngâm nước nóng: ý là kế hoạch mua xe bị ngâm nước nóng, bị dập tắt
Cửa hàng ô tô S: cửa hàng bán hàng tích hợp nội dung gồm dịch vụ bán hàng, bảo dưỡng, phụ tùng và phản hồi thông tin ô tô. Cửa hàng được xây dựng bởi đại lý và được xây dựng theo tiêu chuẩn do nhà sản xuất ô tô thiết kế. Cửa hàng chỉ có thể bán thương hiệu duy nhất do nhà sản xuất ủy quyền. Nhà sản xuất và cửa hàng S hợp tác thành một liên minh thương hiệu ô tô, đại diện cho văn hóa thương hiệu và phản ánh giá trị thương hiệu. Các khách hàng đến đây sẽ được giá thấp hơn, được hỗ trợ kỹ thuật chuyên nghiệp hơn và hưởng dịch vụ hậu mãi sâu hơn.
Thanh bảo kiếm đắc lực: ở đây là dùng để chỉ đặc trợ Đoạn, ý chỉ đặc trợ Đoạn là cánh tay phải đắc lực của Tam gia, là thanh bảo kiếm trợ lực cho người cầm kiếm.