Từ khi đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn có thêm một Việt Từ, sau khi kết thúc công việc lúc đêm khuya, Lạc Dương thường có thêm một sở thích, đó là lôi kéo nhân viên trong đoàn cùng đi ăn tối, địa điểm ăn trải rộng khắp thủ đô, chỗ nào có đồ ngon là đến chỗ đó, sự nhiệt tình tăng vọt như thế khiến mọi người đều hoài nghi đạo diễn có phải trúng tà rồi không.
Tất nhiên Lạc Dương không trúng tà, anh đang đánh một tính toán nho nhỏ, chẳng qua hôm nay rượu quả thật nồng quá, cả đám mới uống hai ba lưng bụng đã ngã trái ngã phải, muốn đi cũng không đứng dậy nổi, càng đừng nói đến việc mở miệng hỏi gì.
Duy chỉ có Lô Khê không uống rượu là tùy tiện gói cả đám say rượu thích hóng hớt này lại rồi quăng ở khách sạn gần đó, sau đó đỡ Việt Từ say ngất lên xe, chạy về trụ sở Thành Lâm.
Việt Từ vừa vào nhà là nằm luôn ra ghế sa lông, chiếc sô pha hình chữ U mềm mại cực kỳ, thân thể thanh niên vừa đổ xuống lập tức lún xuống, anh ngửa đầu, hai má ửng đỏ, đôi mắt nửa híp, tiếng hít thở dần đều đều, tựa hồ đã tiến vào trạng thái ngủ rồi.
Lô Khê đứng một bên, bất giác dừng tầm mắt trên người anh, thân thể vì khô nóng nên đã được cởi bớt ba cúc áo, xương quai xanh khêu gợi cùng mảng da trắng tuyết chói hoa cả mắt, cậu nhấp nhấp môi, không hiểu sao thấy hơi miệng khô lưỡi khô.
Thanh niên đang ngủ nói mơ một câu, môi khẽ nhúc nhích, nhìn mà tim Lô Khê run lên, cứ như bị hấp dẫn mà bất giác tiến lại gần anh, cúi xuống nửa quỳ trên mặt đất, mê muội nhìn môi thanh niên chăm chú, hồi lâu sau thì vươn tay xoa nhẹ mặt đối phương, trượt dần xuống, dừng ở cái cổ dài như thiên nga, xúc cảm mềm mịn ấp áp truyền tới, mang theo hơi thở bừng bừng sức sống.
Vào lúc này, chỉ cần hơi dùng sức là có thể khiến thể xác này ngưng hô hấp, sau đó mãi mãi chỉ thuộc về mình.
Nghĩ thế, Lô Khê lại thở dài, chậm rãi thu tay về, rốt cục vẫn luyến tiếc.
"Việt Từ." Lô Khê nhẹ nhàng di hai má lên vai thanh niên như làm nũng, hạ giọng nhỏ như tình nhân thủ thỉ: "Một ngày nào đó, anh sẽ thuộc về em, trong mắt anh cũng chỉ có thể nhìn thấy em, chỉ có em."
"Không có ngày đó."
Giọng nói lãnh đạm đột ngột vang lên, phá vỡ thế giới riêng giữa Lô Khê và Việt Từ, thiếu niên đứng dậy nhìn về sau thì thấy chú nhỏ không biết đã ở đó từ lúc nào, cậu cứng đờ người, rồi lập tức khôi phục bình thường, nâng cằm nói: "Chú, loại chuyện này không thể như chú nói được, công khai biểu lộ chủ quyền cũng vô dụng, lòng Việt Từ còn chưa xác định, anh ấy sẽ chọn ai còn chưa biết được."
"Cậu ấy sẽ chỉ là thím trẻ của con, không có thứ thân phận thứ hai." Phó Bồi Uyên hoàn toàn không để sự khiêu khích ấu trĩ của thiếu niên vào mắt, hắn bước vào, nhìn thoáng qua thanh niên đang ngủ say trên sô pha, ánh mắt tối sầm lại, lạnh giọng nói: "Thu lại động tác nhỏ của con đi, cậu ấy không phải người con có thể chạm vào."
"Anh ấy là của con!"
Lô Khê không giữ được bình tĩnh hoàn toàn trước mặt chú nhỏ, thậm chí có chút không khống chế được, cậu không nhịn được tiến thêm một bước, sau đó lập tức bị một thanh chủy thủ đặt ngay trước ngực, chủy thủ mỏng như cánh ve, nhưng lợi hại đến mức có thể nháy mắt xuyên thấu da thịt. Đó là vũ khí chú nhỏ dùng để phòng thân, khiến toàn thân cậu nháy mắt cứng đờ.
Phó Bồi Uyên ngắm nhìn thanh chủy thủ trong tay, lưỡi đao sắc bén phản ánh hàn quang chiếu sáng từ gò má đến vai hắn, giọng hắn nói cũng trở nên tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng: "Bây giờ ta mở một cái lỗ trên người con, đủ cho con nằm liệt giường mấy tháng, đồng thời cũng đạt được hiệu quả khiến con phải thu liễm. Con là con cháu ta, ta không muốn dùng mấy thủ đoạn này trên người con, nhưng không có nghĩa là không sử dụng được."
Lô Khê tái mặt, cậu không hề nghi ngờ tính nghiêm túc trong lời nói của chú, hắn nói là làm được, vì Việt Từ sao, không phải, ít nhất cũng phải chỉ vì thế.
Trong đầu cậu nháy mắt hiện ra lời cảnh cáo nôn nóng cấp bách của cha mình: "Đừng động vào Việt Từ, không cần biết quan hệ giữa cậu ta và chú con là gì, con cũng không được động vào cậu ấy! Du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của hắn rất mạnh, mạnh giống loài mãnh thú lớn hiểu không. Con cho là con lớn lên dưới gối hắn, nhưng không biết rằng...
Khi còn bé, cô con cướp lấy món đồ chơi của hắn, hắn liền châm lửa đốt phòng ngủ cô con, món đồ chơi đó đến bây giờ vẫn còn được bày trong tủ kính của hắn. Sau khi lớn lên, hắn và bác cả con tranh đoạt ngôi vị gia chủ, bác cả con là người tâm ngoan thủ lạt như vậy mà còn bị hắn phế mất một bàn tay, không chỉ bị mất hết quyền lợi, bản thân cũng biến thành chó nhà có tang chạy tới tận nước ngoài không dám trở về, tất nhiên đó là do hắn tự làm tự chịu.
Nhưng bản tính của chú nhỏ con chính là thế, cướp đồ của hắn đã là không được, càng đừng nói đến muốn cướp người của hắn, lại còn là người duy nhất mà hắn coi trọng trong suốt ba mươi mấy năm qua, con cảm thấy hắn sẽ niệm tình thân sao!"
Hắn quả thực không niệm tình thân, cặp mắt vô tình kia khiến Lô Khê cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.
Thấy cậu không nói, Phó Bồi Uyên thản nhiên: "Ta đã bảo đặc trợ Đoạn chuẩn bị hết thủ tục rồi, sau khi quay xong Hắc Vụ Phong Sơn, con hãy đến nước M du học đi."
Lô Khê nắm chặt tay, giọng cậu khàn khàn không cam lòng phản bác: "Con đã tốt nghiệp đại học!"
"Hiện tại tâm trí con còn ấu trĩ hơn mấy đứa học sinh." Phó Bồi Uyên nói: "Đi tôi luyện một phen cho tốt, bộ dạng ngu xuẩn này có chỗ nào giống một người Phó gia, đừng để người nhà mất mặt."
Đừng để người nhà mất mặt.
Lô Khê cười cười tự giễu, có lẽ ở trước mặt kẻ mạnh như chú nhỏ, bộ dạng không biết tự lượng sức mình của cậu thật đáng xấu hổ, nhưng dù thế, cậu vẫn không muốn buông tay, dựa vào cái gì chứ... Bảo cậu tách khỏi Việt Từ, rõ ràng là cậu tới trước, cậu yêu trước, lại bắt cậu phải khuất phục thế lực chú nhỏ chắp tay dâng tình yêu lên!
Bầu không khí đọng lại, cuối cùng bị một giọng nói khàn khàn lười biếng phá ngang: "Hai người các anh làm gì mà đứng đó như môn thần vậy hử?"
Hai người quay đầu nhìn về ghế sa lông, thấy thanh niên không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, hiện đang nghiêng đầu nửa híp mắt nhìn họ, mắt hoa đào hồng hồng, hai má ửng đỏ, cả người tản ra cảm giác mê mang vì rượu, khiến toàn gian phòng khách đều bị nhiễm lên hơi thở ngọt lành say lòng người.
"Cậu uống say."
Phó Bồi Uyên từ trên cao nhìn xuống thanh niên mị hoặc mà không tự biết, cúi xuống bế người lên, hắn nói: "Về phòng ngủ đi."
Lô Khê bản năng muốn giành lấy, lại dừng động tác dưới con mắt cảnh cáo lạnh băng của người đàn ông kia, mở mắt trừng trừng nhìn chú nhỏ ôm người vào phòng ngủ.
Cậu bất lực lại suy sụp ngã ngồi xuống đất, nắm chặt tay, chỉ muốn đấm một quyền lên bàn trà, động tác vung đến nửa đường thì dừng lại, nhớ tới lời Việt Từ nói, nắm tay tạm dừng vài giây rồi cuối cùng dừng trên ghế sô pha.
Hốc mắt thiếu niên phiếm hồng, cắn môi đến trắng bạch, cổ họng cũng giật giật, phát ra vài tiếng nức nở bất lực, Việt Từ... Việt Từ của cậu... Cậu thề phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh hơn cả chú nhỏ, cướp lại Việt Từ của cậu từ trong ngực Phó Bồi Uyên!
....
Trong kia, Phó Bồi Uyên đặt người lên giường nhưng không rời đi, nhìn cái con cáo không ngừng nhận người khắp nơi còn nhạ cho chú cháu hắn trở mặt này, đã vậy sau đó vẫn bình tĩnh vô tư đến vô tâm, mạch nước ngầm trong mắt hắn bắt đầu khởi động, cuối cùng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn kia, thân thể hung hăng áp mạnh xuống.
Chú thích:
môn thần: thần giữ cửa, thật tình lúc đầu nhìn thoáng qua tớ còn cứ hay đọc thành ôn thần, cứ muốn viết thành ôn thần cơ =))) (Ôn thần trong tiếng Việt mình hay dùng để mắng nhau, cũng có nguồn gốc Hán Việt, nghĩa là thần chuyên gieo rắc tai họa, bệnh tật.)
Chương sau: Kỳ Dịch Niên tiền thế phiên ngoại ^^^