Hai người không hẹn mà cùng dừng động tác đang dây dưa, bầu không khí tốt đẹp biến thành im lặng nặng nề, chỉ có tiếng chuông cửa vẫn réo vang không ngừng, thời khắc này dù có muốn làm tiếp cũng không còn cảm xúc dồi dào như lúc nãy. Phó Bồi Uyên lạnh lùng nhìn lướt qua cái điện thoại, cúi đầu cắn mạnh một hơi trên môi Việt Từ, đến khi lý trí làm màu đen dày đặc trong mắt thoáng rút đi mới vừa lòng bỏ qua.
"Nói." Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên như tiếng kim loại ma sát.
Đó là cuộc gọi từ phòng an ninh của trụ sở Thành Lâm, đội trưởng cảnh sát bị giọng nói này dọa giật run, vội đáp: "Ngài Phó, ở cổng có một vị khách tự xưng là cháu của ngài, tên là cậu Phó Thanh Khê..."
An ninh trụ sở Thành Lâm được canh giữ sâm nghiêm, trừ khi là chủ nhà hoặc là người được chủ nhà cho phép, bằng không một con ruồi cũng không bay lọt.
Giọng Phó Bồi Uyên không thay đổi, lời ít ý nhiều: "Tống cổ ra ngoài."
Đội trưởng đội cảnh vệ sửng sốt, còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng giây tiếp theo, điện thoại đã bị người dứt khoát cụp xuống, chỉ để lại tiếng "Tút tút tút", khiến anh ta ngây dại cả người.
Việt Từ thấy hắn cúp điện thoại, tò mò hỏi: "Ai vậy?" Ai mà lại không được hoan nghênh như vậy?
Ngay sau đó, di động trong túi áo anh phát ra tiếng kêu, Việt Từ lấy ra xem tên trên màn hình, thông minh như anh ngay lập tức đoán được sự việc, không khỏi cười sằng sặc: "Anh không mong gặp cháu mình như thế sao, bình thường khi cậu ấy ở cùng tôi, lúc nào nhắc tới anh cũng đầy vẻ kiêu ngạo, Tam gia lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy thật vô tình u."
Phó Bồi Uyên nhìn anh một cái; kiêu ngạo là thật, ý đồ cướp thím trẻ cũng là thật.
Ba phút đồng hồ sau, phòng an ninh nhận được sự cho phép, ngoài biệt thự vang lên tiếng đập cửa.
Việt Từ mở cửa, ngoài trời mưa to không ngừng, Lô Khê còn mặc một bộ quần dài áo ngắn mỏng tang, tóc và quần áo đều đã bị mưa ướt nhẹp, toàn thân sũng nước đứng trước cửa nhìn anh. Vải băng tay bánh chưng sớm đã ướt đẫm, tay còn lại kéo theo rương hành lý cũng ướt sũng như vậy, bộ dạng này cực kỳ giống mèo con mắc mưa không nơi trú thân, đáng thương vô cùng.
Cậu nói: "Anh Việt, anh bảo muốn chiếu cố em, bây giờ em đến chỗ anh tìm nơi nương tựa."
"Chiếu cố trong công việc rồi, trong sinh hoạt cùng cần chiếu cố sao?" Việt Từ cười như không cười nhìn bộ dạng thê thảm của cậu, hơi nhướn mày: "Người giúp việc nhà cậu đâu, trợ lý đâu, còn cần anh Việt đích thân chiếu cố à?"
Lô Khê trả lời đúng lý hợp tình: "Cha em về nhà, em với ông ấy không hợp nhau nên bị đuổi ra; trợ lý đã về quê thăm người thân. Em vì anh nên mới bị thương, anh không thể bỏ mặc em."
Nói xong, rất không nể nang mà lấn vào trong nhà, vừa vào thì thấy người đàn ông mặt trầm như nước, đang ngồi như đế vương trên sô pha, phản xạ run lên một cái, ngoan ngoãn chào: "Chú."
Việt Từ trêu con mèo nhỏ xong cũng cảm thấy mỹ mãn, không chỉ không ngăn, còn bắt chước cách gọi của cậu, cũng cười hô một tiếng: "Chú nhỏ, cháu chú đến tìm chú làm nơi nương tựa."
Phó Bồi Uyên thản nhiên liếc con cáo con cố tình ác ý, không đáp lời nào mà quay sang nói với Lô Khê: "Nghỉ ở đây một đêm, ngày mai cha con đến đón, chỉ một lần này thôi."
Lô Khê nhấp nhấp môi, cuối cùng vẫn không dám già mồm, thấp giọng trả lời: "Vâng."
Dù sao... Bước đầu tác chiến thành công, cậu đã được ở lại, những cái khác có thể từ từ!
Việt Từ xem quần áo cậu ướt đẫm, săn sóc nói: "Lấy đồ đi tắm rửa đi, đừng để bị cảm."
Lô Khê nháy nháy mắt mấy cái với anh, mặt mũi vô tội: "Anh Việt, em không mang theo sữa tắm."
"Vậy trong rương hành lý này là những cái gì?" Việt Từ nhướn mày.
Nghe câu này, Lô Khê nhếch môi, hưng trí bừng bừng mở hành lý ra, bày cho Việt Từ xem như hiến vật quý: "Tất nhiên là những tư liệu liên quan đến công việc cùng một vài phim nhựa quý hiếm. Phần lớn các cuộn phim này đều là bản đơn lẻ, ví dụ như cái này là "Du Viên Kinh Mộng", tác phẩm của Kỳ ảnh đế, gồm những phân cảnh tìиɦ ɖu͙ƈ, máu me đã bị cắt sạch khi công chiếu, lúc đó internet không phát triển như bây giờ, video không lưu truyền ra ngoài, em phải chi giá cao mới mua được từ trong tay đạo diễn đấy. Anh Phương cũng mơ ước cuộn phim này lâu rồi, em còn chẳng nhả ra tặng cho anh ấy."
Mắt mèo cậu rực rỡ như sao trời, chứa tâm tình suиɠ sướиɠ không thể chờ đợi để chia sẻ với người mình thích, mặc cho ai nhìn cũng sẽ thấy cảm động.
Việt Từ cũng phải hơi giật giật khóe miệng, nhìn thoáng qua mặt bìa "Du Viên Kinh Mộng" bằng ánh mắt vi diệu, "A" một tiếng ý vị sâu xa, nhưng không hề đưa ra bất cứ lời bình nào.
Anh có thể nói gì được chứ, nội dung tóm tắt trong đó đều là cảnh quay anh đích thân ra trận, không biết nhìn chính mình trần trụi nửa người vật lộn diễn xuất thì có gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thậm chí nhớ đến lần diễn vất vả đó còn cảm thấy trứng đau đau. Mặc dù anh sống rất phong lưu nhưng cũng không có nghĩa anh thích quay cảnh giường chiếu, hoặc có thể nói anh không thích nhất chính là loại cảnh quay này.
Không để Lô Khê có thời gian phản ứng, anh cười cười, nói: "Được rồi, vậy trước mắt hôm nay cậu cứ mặc quần áo của anh đi."
Gãi đúng chỗ ngứa, Lô Khê nói: "Vâng."
Việt Từ về phòng lấy quần áo, không khí phòng khách chợt trở nên yên tĩnh và áp lực. Lô Khê nhìn thần sắc chú nhỏ thản nhiên không thấy vui giận, nhấp nhấp môi, cho dù chú nhỏ đã để lại trong lòng cậu ảnh hưởng thâm hậu, nhưng khi biết hai người lại tiến tới tận bước chạy tới ở chung với nhau thì không nhịn được sinh ra phẫn hận. Cậu không tin chú nhỏ thần thông quảng đại lại không biết quan hệ giữa cậu và Việt Từ, không biết mình để ý Việt Từ như vậy?
Không, hắn biết, nhưng dù thế hắn vẫn không do dự xuống tay với Việt Từ, không cần biết là xuất phát từ dạng tâm tình nào, cậu đều khó có thể chấp nhận!
"Chú." Lô Khê lại gọi một câu, khi người đàn ông nhìn sang thì run lên theo phản xạ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí ngẩng đầu, vô tội nhìn đối phương, cười nói: "Hy vọng con đến không làm phá vỡ chuyện tốt của chú."
Dù gì có con ở đây, sau này chú đừng hòng có cái chuyện tốt gì.
Phó Bồi Uyên ngồi bắt chéo chân, hơi cúi người, liếc thằng cháu ruột không biết sống chết dám tới khiêu khích mình bằng ánh mắt thật sâu, hắn nhếch môi, thong thả kéo dài một tiếng "A", nói: "Ta dạy con hai mươi năm, con chỉ học được chút thủ đoạn vặt ấy thôi sao, Thanh Khê, chú thực thất vọng."
Lô Khê đánh cái đột trong lòng, ngón tay siết đến trắng bệch, lại tỏ ra không rõ nhìn đối phương, nói: "Chú, chú nói gì, con nghe không hiểu."
Khi Việt Từ cầm quần áo đi ra, không khí phòng khách phá lệ quỷ dị, anh nhìn nhìn hai tên đàn ông không nói được lời nào, ném quần áo trong tay cho Lô Khê: "Đi đi, tắm xong ra ăn cơm, anh Việt ngao canh gừng cho cậu uống."
Mắt Lô Khê sáng lên, đắc ý nhìn thoáng qua Phó Bồi Uyên, nói ngọt cứ như không phải thiếu gia kiêu ngạo ngày thường: "Vâng, anh Việt."
Nói xong đứng dậy, ngữ khí cung kính: "Con đi tắm ạ, chú nhỏ."
Câu trước gọi "anh Việt", câu sau gọi "chú nhỏ", hơn nữa hai chữ sau còn được cậu nói rành mạch nhấn mạnh, hàm ý trong đó không cần nghĩ cũng biết, rõ ràng là ám chỉ tuổi tác hai người không hợp, thậm chí bóng gió rằng tuổi Tam gia quá lớn.
Việt Từ nhịn cười, thấy con mèo sữa vào buồng vệ sinh, rốt cục không nín được mà cười bò ra ghế, vừa cười vừa nắm cằm Phó Bồi Uyên, bắt chiếc giọng điệu Lô Khê gọi: "Chú nhỏ, thoạt trông chú có vẻ rất không vui nha."
Phó Bồi Uyên dùng một tay ấn con cáo con ác ý ở trên đùi mình, một tay kiềm trụ chặt chẽ, hai người mặt đối mặt, có thể cảm nhận tiếng hít thở ấm áp ngay trên chóp mũi. Giọng hắn thản nhiên, lời nói ra lại giống tên lưu manh đùa giỡn: "Tôi còn muốn nghe cậu gọi chú nhỏ ở trên giường hơn."
Hình dáng môi thanh niên xinh đẹp, khi nói chuyện cứ mang theo ngữ khí ngả ngớn trêu tức, khiến người rất muốn áp xuống mà cắn, ngăn chặn cái lưỡi bén nhọn không chịu thua kia. Chỉ cần nhẹ nhàng là có thể khống chế thân thể gầy này dưới thân. Làn da trắng mịn, non mềm đến mức hơi dùng sức cũng lưu lại vết ứ máu, dễ dàng gợi ra du͙ƈ vọиɠ lăng ngược của đàn ông, muốn đánh dấu ấn thuộc về mình lên đó, muốn làm gì với anh thì làm, muốn nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, nhìn anh gào thét thở dốc lại vô lực phản kháng, chỉ có thể dùng cặp chân thon dài ôm lấy thắt lưng mình, dần dần tan rã lý trí trước du͙ƈ vọиɠ, cuối cùng phải khóc nức nở gọi "chú nhỏ" để cầu xin tha thứ.
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, nhưng hai mắt đựng du͙ƈ vọиɠ đã thành thực phản hồi lại tâm tình hắn lúc này. Việt Từ ác liệt hôn cái nữa lên cổ hắn, thổi khí bên tai hắn, nói xấu xa: "Gọi "chú nhỏ" nhiều cũng không có nghĩa lý gì, không bằng gọi ông ngoại?" Trêu cho người đàn ông thất thố là thú vui lớn nhất hiện tại của anh.
Nếu không có Lô Khê đến, bây giờ chắc chắn anh đã kéo người lên giường, đặt người dưới thân, tàn sát bừa bãi trên bộ thân thể có sức bật hung hãn đó, nghe đối phương ẩn nhẫn kêu rên, hoàn toàn chiếm hữu người nọ; vào lúc cao trào anh sẽ gọi tên hắn, thậm chí dùng quan hệ với Phó Tấn để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, khiến toàn thân hắn càng run lên, trên mặt sẽ không cách nào che giấu mà bị mất thể diện. Đó mới là mỹ vị ngon nhất.
Nghĩ thế, còn cảm thấy có chút tiếc nuối đây.
Nhưng dù vậy, khi người đàn ông có ý đồ áp tới, anh vẫn bứt ra đứng lên đúng lúc. Nhìn sắc mặt Phó Bồi Uyên nặng nề, anh câu môi, giọng điệu chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa: "Tôi đi ngao canh gừng cho cháu của anh, bảo bối, nếu gian nan thì tự giải quyết chút nhé, hửm?
Đáy mắt Phó Bồi Uyên tối sầm lại, nhìn bóng dáng anh khoan khoái không hề chịu ảnh hưởng mà hận đến nghiến răng, lần đầu tiên có xúc động muốn bỏ mặc mọi thứ để ấn con cáo con này xuống tử hình tại chỗ.
Lô Khê tắm xong thay quần áo ra ngoài, ra đến nơi thì thấy trong phòng lạnh buốt, cậu kéo lại cái áo có vẻ hơi mỏng, lạnh như thế sao? Nghĩ vậy, ngẩng đầu lại đối diện hai mắt lạnh lùng của đối phương, lạnh như rơi vào hầm băng, Lô Khê dừng bước, cảm thấy bắp chân có chút bị rút gân.
Thoạt trông tâm tình chú nhỏ... phá lệ không ổn, lúc bị mình khiêu khích vẫn lạnh nhạt không động thanh sắc cơ mà, sao mới tắm rửa một lúc quay ra, đối phương đã lộ cảm xúc ra ngoài như vậy rồi?
Lô Khê nheo mắt, thức thời không tiếp tục đi khiêu khích chú, dù sao mục đích của cậu cũng đạt được rồi, hơn nữa... Thiếu niên liếc nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, hàn băng trong mắt rút đi, thay vào đó là vài phần lo lắng, Việt Từ thích dạng ngụy trang kia của cậu hơn, chỉ cần kiên trì thủ ở điểm này, sớm muộn cũng sẽ cướp được người về. Dù chú nhỏ có quyền thế cao hơn nữa mà tính tình không thú vị thì cũng sẽ không thể lâu dài với Việt Từ.
Cậu rất tự giác lôi hòm y tế ra tự bôi thuốc, khi băng lại hoàn tất cũng là lúc Việt Từ nấu xong canh gừng. Cậu quay nhìn chú nhỏ bên cạnh, thầm nghĩ thật là sát phong cảnh, nếu không có người này, chỉ Việt Từ và cậu ở đây thì đã có bầu không khí tình lữ rồi.
Đang nghĩ, Việt Từ đã dọn xong một bàn đầy đồ ăn. Lô Khê nhảy nhót trong lòng, tiến lên thì thấy, đồ ăn phong phú gồm bốn món hai canh: trứng gà xào, trứng gà xào cà chua, trứng gà xào dưa chuột, trứng gà xào bí, canh rau, canh gừng.
Trong nhà không có đầu bếp, chú nhỏ vừa nhìn là biết chỉ ngồi một bên chơi bời lêu lổng, cho nên bốn món hai canh này tất nhiên đều là tác phẩm của Việt Từ.
Lô Khê: "..." Lúc nào nhàn hạ nên đi học cách làm cơm như thế nào.
Cậu âm thầm nghĩ, ngoài miệng lại cổ vũ rất mạnh, biểu lộ một đôi mắt khen ngợi trước bữa tiệc tối phong phú, thấy Việt Từ tỏ ra hưởng thụ liền ném cho chú nhỏ ánh mắt đắc ý. Không cần biết như thế nào, chỉ riêng phần tâm ý Việt Từ làm canh gừng vì cậu, đã đủ khiến cậu rất thỏa mãn.
Phó Bồi Uyên nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Phó Thanh Khê, khóe môi câu lên, thản nhiên nói: "Thím nhỏ của con tự mình nấu canh cho con, nếm thử đi."
Làm bộ làm tịch.
Lô Khê cười lạnh trong lòng, chắc chắn vừa rồi vì chuyện đó nên mới khó chịu, chú còn giả vờ rộng lượng làm gì. Nghĩ thế, dưới ánh mắt cưng chiều của Việt Từ, cậu vô cùng phối hợp mà bưng bát canh gừng lên uống một hơi cạn sạch, uống xong rồi sẽ khen ngợi như thế nào cậu đều nghĩ kĩ hết cả rồi!
Sau đó... không thể lập tức nuốt xuống, thậm chí còn suýt phun ra.
Vị đường đỏ ngọt đến phát lợ đầy ngập cổ họng, không chỉ không nếm đến cảm giác ngọt thanh trong ký ức, ngược lại còn có xúc động muốn nôn mửa, nhưng dưới ánh mắt chờ mong của Việt Từ, cậu xiết chặt cái bát, rót thẳng hết canh gừng vào trong cổ, dùng ý chí mạnh mẽ để nuốt xuống.
Đây... là canh gừng... ư?
Uống xong rồi, Lô Khê vẫn còn cảm thấy từng cơn mê muội, cậu nhìn thấy khóe môi chú nhỏ cười lạnh, giống như đang nói: "Ngu xuẩn", còn nhìn thấy ánh mắt Việt Từ chờ mong, giống như đang hỏi: "Vị thế nào?"
Trầm mặc trong chớp mắt, cậu ách giọng, vi phạm lương tâm nói: "Rất ngọt, thật dễ uống."
Việt Từ lộ ra bộ mặt vui sướng như tìm thấy tri kỷ, anh nói: "Thích thì uống nhiều thêm đi, Tiểu Khê, rốt cục cậu cũng cảm nhận được sự tốt đẹp của vị ngọt."
Lô Khê nhìn anh rót ra một bát canh gừng mới, màu hồng hồng đen đen quả thực giống độc dược cực kỳ, trên bề mặt còn rải rác vài lát gừng ít đến đáng thương. Cậu có thể tưởng tượng ra lúc Việt Từ ngao canh gừng đã chia tỉ lệ canh và gừng như thế nào.
Trách không được chú nhỏ bảo cậu uống canh gừng, chắc chắn hắn đã thấy được toàn bộ quá trình, không đúng... Nói không chừng chính là hắn xúi giục Việt Từ cho nhiều đường đến thế!
Lô Khê bi phẫn nhìn chú nhỏ đang suиɠ sướиɠ tràn trề, cúi đầu uống cạn bát canh gừng lần nữa, không sao, đây là canh Việt Từ làm, kể cả bên trong có thạch tín thì cậu vẫn vui vẻ chịu đựng!
Việt Từ vô cùng vừa lòng, cảm thấy bản thân đã cải tạo được một thiếu niên không hiểu vị ngọt ngon như thế nào, anh chuyển mắt sang một tên đàn ông khác cũng cực kỳ kháng cự đồ ngọt, đề xuất lời mời: "Anh có muốn cũng thử một chén hay không?"
Phó Bồi Uyên nhìn biểu tình như uống độc dược của Phó Thanh Khê là đã đủ để tưởng tượng trình độ khủng bố của bát canh gừng này, hắn bình tĩnh cự tuyệt: "Không cần, tôi sẽ nếm canh rau cậu làm."
Uống xong canh gừng, khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên đã khôi phục huyết sắc, tựa như được đả thông hai mạch nhâm đốc, cậu xem xem hai người đang nói chuyện, ác ý từ trong gan chui ra, khụ khụ mấy tiếng nhỏ, nói giọng khàn khàn: "Anh Việt, tay em không dùng lực được, anh giúp em múc một bát canh rau đi."
Nhận được bát canh rau, vào lúc hai người tán gẫu tiếp, lại quyết đoán cắt ngang: "Anh Việt, có thể đẩy đĩa trứng xào cà chua bên anh lại đây không, em muốn nếm thử."
(Đọc chương này buồn cười quá các bác ạ! =)))
_buirambut)