Việt Từ mất tích tại trường quay!
Tuy tổ chương trình cực lực áp chế tin tức, nhưng giấy không gói được lửa, đối với người bên ngoài có lẽ còn giấu được một thời gian, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ giấu được một vị lão gia cực kỳ chú ý đến đương sự. Thế cho nên khi đạo diễn hô "Mau soi camera", một đám vệ sĩ áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh ập ngay vào, nhanh chóng khống chế cục diện hỗn loạn.
"Các anh... Các anh là ai?"
"Bảo vệ cửa lớn, một con ruồi cũng không được thả ra."
"Đưa những nhân viên không liên quan vào phòng nghỉ, bảo bọn họ chờ một lát, đợi tìm được cậu Việt khắc sẽ thả người."
"Báo cảnh sát Bình Thành, nhờ họ giúp sức, nếu vướng thủ tục không làm được thì báo lên trên, để phía thủ đô hạ lệnh!"
Ra từng mệnh lệnh một cách quả quyết, mau chóng, giọng nói lạnh băng vang vọng trong đại sảnh, đặc trợ Đoạn nói xong mới quay đầu nhìn đạo diễn, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó lễ phép cười cười, nói: "Đạo diễn Dương, xin chào ông, tôi là đặc trợ của chủ tịch tập đoàn Phó thị, tôi họ Đoạn, việc cậu Việt mất tích từ giờ sẽ do tôi phụ trách."
Vô luận là đám vệ sĩ đằng đằng sát khí đứng nghiêm chỉnh như quân nhân, hay là người đàn ông vừa ra lệnh như sấm rền gió cuốn trước mắt, đều bộc lộ cảm giác nguy hiểm không thể trêu chọc vào. Đạo diễn Dương sợ đến đứng im tại chỗ, sau khi nghe bốn chữ "Tập đoàn Phó thị" thì càng cảm thấy điếc tai, đến dũng khí cũng không có: "Là... là Phó gia ở thủ đô à?"
"Vâng." Đặc trợ Đoạn gật đầu, liếc nhìn đồng hồ nói: "Tam gia sẽ tới ngay bây giờ, làm phiền quý đoàn phim phối hợp với chúng tôi mau chóng điều tra sự việc."
"Tam gia?" Đạo diễn Dương hút một hơi khí lạnh, cảm thấy da đầu run lên, cho dù ông có chút địa vị ở giới giải trí, thì cũng chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới trước mặt vị tài phiệt quyền lực trong truyền thuyết kia. Đừng nói ông, ngay cả Giám đốc đài Nghi Nguyên Vệ Thị cũng chưa từng gặp mặt vị nọ: "Việc... việc nhỏ thế này cũng phải phiền Tam gia giá đáo sao?"
Đặc trợ Đoạn nhìn ông, nói gọn ghẽ: "Việc liên quan đến cậu Việt, sao có thể gọi là việc nhỏ."
Vì một Việt Từ?
Đạo diễn Dương hoảng hốt, bối cảnh của Việt Từ lại chính là Phó Tam gia sao, khó trách mấy ngày trước Giám đốc đài tự mình gọi điện dặn phải hộ tống hộ giá cho cậu ta. Có điều ô dù thâm hậu như thế thì cần gì phải đến tham gia cái chương trình thực tế nhỏ nhoi của ông chứ, đây không phải là hại chết người ta ư!
....
Đào ba thước đất Thành ẩm thực mà cũng chưa tìm được người, không khí trong phòng ngày càng áp lực khó thở, không ai nói chuyện, đến tiếng hít thở cũng tự giác thả chậm nhẹ nhàng, phó đạo diễn còn chưa hết cảm mạo suýt thì nghẹn thở mà chết.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng nói vui mừng khôn xiết, đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh bên trong:
"Đạo diễn, tôi tìm ra manh mối rồi!"
Nhân viên công tác vội vã đẩy cửa, tức thì tắc tị, chỉ thấy bên trong tản ra áp suất thấp dày đặc, sắc mặt đạo diễn trắng bệch không tưởng, vài cán bộ cấp cao của tổ chương trình càng lộ vẻ nơm nớp lo sợ, một đám người vừa cung kính vừa e ngại lui ở hai bên, người đàn ông duy nhất không chịu ảnh hưởng đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn từ vị trí của anh có thể thấy bóng dáng cao ngất của đối phương.
Thấy anh, tổ chương trình như thấy cứu tinh, ánh mắt kích động hận không thể vồ lên: "Tra được gì, mau nói đi!"
Anh chàng bị thứ "nhiệt tình" mênh mông này dọa phải, phản xạ lùi về, cùng lúc đó, đặc trợ Đoạn cùng ngồi xem camera với anh cũng đi đến, lời nói ngắn gọn có lực: "Tam gia, tra được rồi, ở đường Bình Xương!"
Nhân viên công tác ngây ngẩn cả người, sao... nhanh thế? Rõ ràng vừa rồi cả hai người họ đều cùng xem với nhau, thế mà trong mấy phút mình chạy đến đây, đối phương đã tra ra tọa độ cụ thể rồi?
Đang nghĩ thì thấy người đàn ông đứng cạnh cửa sổ xoay người lại, thần sắc hắn lạnh lùng không chút độ ấm, khi đi về phía cửa cũng mang theo áp bách vô hình. Dưới uy thế đó, anh lùi sang cạnh theo bản năng, nghe thấy người đàn ông cất giọng khàn khàn: "Đi."
Đợi người đàn ông ra khỏi phòng, anh bỗng nghe được tiếng đồng loạt thở phào, mấy vị cán bộ cấp cao gần như xụi lơ xuống đất, đầu đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt kiểu sống sót sau tai nạn.
Đạo diễn Dương đỡ ghế ngồi xuống, vẫy tay với anh, nói giọng khô khốc:"Lại đây, nói cho tôi nghe cậu tra được cái gì."
....
"Giờ nghỉ trưa, cậu Việt đi cùng một fan hâm mộ đến góc phòng nói chuyện, chỗ đó là góc chết không có camera chiếu tới. Nhưng căn cứ vào hình ảnh những camera khác quay được thì có thể thấy hai gã đàn ông xen giữa đám đông lẩn vào. Chúng tôi tra xét hiện trường, phát hiện chỗ góc kia có dấu vết đánh nhau, kết luận cậu Việt đã xảy ra xung đột với chúng.
Sau đó, bọn chúng hẳn là thoát ra bằng cầu thang không có camera đằng sau, do thời gian phát hiện quá chậm, bọn chúng đã bắt người chạy trốn qua ngõ nhỏ. Tôi tra camera công cộng trên phố, phát hiện bọn chúng nhét người vào thùng xe bánh mì, đi theo lối nhỏ hướng tới đường Bình Xương. Ở đầu kia vắng vẻ hoang tàn, có một tòa nhà bỏ hoang, điểm đến của bọn chúng hẳn chính là chỗ đó."
Trên đường đi, đặc trợ Đoạn báo cáo hai năm rõ mười: "Hai gã đàn ông đó một cao một thấp, nhìn qua cũng không phải tay sai được huấn luyện của nhà nào, chúng bắt fans nữ kia còn dễ, nhưng muốn bắt cậu Việt thì khó, trừ khi có vũ khí như súng hoặc dùng fans nữ để uy hiếp cậu Việt nghe theo."
"Vệ sĩ tôi phái đi chết hết rồi à?" Giọng Phó Bồi Uyên bình thản, nhưng toát ra hơi lạnh nhè nhẹ.
Đặc trợ Đoạn cúi đầu không dám nhìn nét mặt hắn lúc này, chỉ nói: "Họ sơ suất ạ, vì bên trong đang quay chương trình nên họ lui về chờ ở cửa để không ảnh hưởng đến đoàn phim. Chuyện này cũng là trùng hợp, hai tên cướp kia trông cũng không phải kẻ chuyên nghiệp gì, còn đánh bậy đánh bạ vớ được cầu thang dùng cho việc phòng cháy không có camera, thế nên mới gây được khó khăn cho quá trình chúng ta điều tra."
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Lúc đó, vì phòng ngừa trường hợp vệ sĩ cấu kết với bọn cướp nên tôi đã lập tức khống chế hai vệ sĩ đó lại."
"Đợi đón Việt Từ về rồi xử lý bọn họ." Mắt Phó Bồi Uyên tối xuống, hắn hỏi: "Đã điều tra rõ thân phận hai tên cướp kia chưa?"
Đặc trợ Đoạn đáp: "Đã gửi ảnh chụp đi rồi ạ, sẽ có tin tức nhanh thôi, bọn chúng hẳn là nhất thời nghĩ ra việc này, hơn nữa có vẻ không phải làm vì tiền."
Nói xong, liếc trộm Tam gia, thấy người đã dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt trầm như nước, không rõ vui giận.
....
Trở lại thời gian mười phút trước.
Xe bánh mì cũ nát chạy xóc trái xóc phải trên mặt đường gồ ghề, tên lùn nắm chặt tay lái đến mức nổi gân xanh, không ngừng chảy mồ hôi lạnh, miệng liên tục lẩm bẩm: "Nhanh.... nhanh... Đừng để bị bắt..."
"Bình tĩnh cho tao!" Gã to con lạnh giọng quát: "Nhìn đường vào, muốn lật xe hay sao mà chạy nhanh thế!"
"Đại ca, em... em sợ..." Tiếng tên lùn nức nở: "Nhỡ may bị bắt được, chúng ta sẽ xong đời!"
Mặt mũi gã to con âm trầm chết chóc, chỉ có đôi mắt là đỏ ngầu như bị lửa cháy, gã nói: "Lát nữa mày giúp tao khiêng người lên tầng rồi đi đi, việc còn lại một mình tao làm được."
"Em là loại người không có nghĩa khí như vậy sao!" Tên lùn nghe thế tru lên: "Đại ca anh cho là lòng em không chảy máu à, anh đi đòi chính nghĩa cho Thanh Mai, em lại có thể làm một con rùa đen rụt đầu giấu bên đường sao, muốn chết thì cùng chết, dù sao em cũng chán sống!"
"Các anh rốt cục muốn làm gì?"
Thình lình có tiếng nghi vấn truyền đến từ phía sau, hai người quay đầu lại, không biết thanh niên bị trói gô đã bỏ mảnh vải bịt miệng xuống từ lúc nào, chỉ thấy cậu ta đã tự tìm cho mình một tư thế nằm nghiêng thoải mái, cặp mắt sáng trưng nhìn bọn họ tìm tòi nghiên cứu.
Việt Từ chuyển động cái cổ đau nhức, nhìn hai gã không giống bọn gϊếŧ người cướp của, ngược lại trông bi phẫn như thể sắp quên mình đánh bom liều chết, không khỏi giật giật khóe miệng.
"Câm miệng!"
Gã to con móc súng ra chĩa về phía anh, lạnh giọng đe dọa: "Đừng có xen mồm, còn nói vô nghĩa nữa tao sẽ gϊếŧ mày luôn!"
"Ôi... Đau quá."
Cô gái còn lại ở ghế sau tỉnh lại, mơ màng cọ vào đệm, tức khắc bị mùi thối hun cho phải tỉnh, cô hơi ngửa đầu nhíu mày, chỉ thấy một khuôn mặt đẹp trai phóng đại, không khỏi giật mình tỉnh hẳn, động thân một cái mới phát hiện mình bị trói chặt, nhất thời sợ tái mặt: "Chuyện gì thế này, các anh là ai, mau thả tôi ra!"
"Kêu cái gì mà kêu, còn kêu nữa tao gϊếŧ mày!"
Tiếng gã to con dọa cô nhảy dựng, Lạc Xu im miệng, nước mắt chảy tèm nhem, quay đầu nhìn Việt Từ cũng bị trói gô giống hệt mình, cắn môi hỏi: "Thế này là có chuyện gì?"
"Hai chúng mày đều bị bắt cóc." Gã to con cười lạnh trả lời, đảo mắt qua lại giữa hai người, thấy đứa con gái bị dọa đến thê thảm thì vui sướng không thôi, nói: "Cái thằng ẻo lả này còn rất bảo vệ mày đấy, lúc đầu còn định đánh em tao, nhưng tao nã súng chỉ thẳng vào mày, nó lập tức chẳng dám nhúc nhích, chỉ phải ngoan ngoãn đứng đó cho tao trói lại!"
Lạc Xu nhìn anh, thanh niên dường như không nhận thấy tình cảnh gian nan đến thế, còn nằm một cách vô cùng thoải mái, nét mặt vẫn luôn bình bình đạm đạm, chẳng hề thấy thất thố chút nào, thấy cô nhìn mình, còn trừng nhẹ mắt. Cô tức thời cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng nghĩ đến thân phận hai bên lại nhịn không được mạnh miệng: "Ai cần anh để ý, anh cho là tôi không biết anh suy tính gì sao, sớm hết hy vọng đi!"
Việt Từ thở dài: "Tôi chẳng qua là xem cô bé nhà cô có hố trong đầu, không nhịn được thương hại trẻ con ngốc nghếch, thật không có ý gì khác."
Chẳng nhẽ không phải ư, có thể coi trọng Phó Tấn, còn ăn dấm đến mức không nhận ra Đông Tây Nam Bắc, chỉ sợ chỉ số thông mình còn dừng ở lớp dưới; anh làm một người trưởng thành, nỡ lòng nào không quan tâm; có điều hai tên cướp này biểu hiện quá điên cuồng, anh không hề nghi ngờ rằng, nếu mình nhân cơ hội chạy đi gọi người tới, dưới trạng thái tinh thần không bình thường, hai tên này sẽ nổ súng luôn.
Lạc Xu bị anh nói cho không cãi được, hung hăng trừng anh: "Anh...!"
Gã to con không kiên nhẫn cắt ngang, khi đối mặt với Lạc Xu, ngữ khí chứa đầy ác ý: "Cãi cái gì mà cãi, lát nữa ném cả hai chúng mày từ mái nhà xuống thành một bãi nát nhừ, đến điện DIêm Vương rồi cãi tiếp!"
Lạc Xu tái mặt, kinh hoảng, theo bản năng nhìn Việt Từ, mang theo ý ỷ lại mà chính mình cũng chưa phát hiện.
"Anh có thói quen gì xấu thế, gϊếŧ người còn phải lên tận tầng cao nhất để ném, không ngại tốn sức à?" Việt Từ lười biếng hỏi, bề ngoài tỏ vẻ không thèm quan tâm, trong não lại nhanh chóng phân tích, anh híp mắt, nói: "Hay là, thứ các anh muốn không phải là gϊếŧ người, mà là dùng phương thức gϊếŧ người để thu hút sự chú ý?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tên lùn lái xe nhất thời sợ tới mức phanh lại, quay đầu nhìn anh thốt lên: "Làm sao mày biết?"
Lạc Xu sửng sốt, đúng là thế à?
Gã to con trầm mặt, giơ tay đánh thẳng vào đỉnh đầu tên kia: "Dừng xe làm gì, mày còn muốn tâm sự với nó về kế hoạch của chúng ta rồi mới đi tiếp à?"
Tên lùn lấy hai tay ôm đầu, vội giải thích: "Đến, đến nơi rồi!"
Trước mắt, rõ ràng là một tòa nhà bỏ hoang.
Gã to con nhìn bê tông cốt thép xung quanh, lại nhìn chỗ hoang vắng này, phun một hơi thở phào, xuống xe mở cửa sau, mỉm cười âm ngoan: "Đại minh tinh, đã tới sân khấu biểu diễn của mày rồi."
"Các anh muốn làm gì?" Lạc Xu cách cửa xe gần nhất, kích động không thôi, vừa cố hết sức cọ về phía Việt Từ, vừa vắt óc nghĩ cách đối phó: "Chỗ này hoang vắng như vậy, các anh có muốn thu hút sự chú ý thì cũng đâu có ai xem..."
Gã to con lấy ra một cái di động cũ nát: "Không vấn đề, bây giờ không phải đang thịnh hành cái gì mà phát trực tiếp trên mạng sao (ý gã là live stream), đợi tao chiếu lên rồi thì sợ gì không có ai đến?"
Phát sóng trực tiếp?
Lạc Xu suýt thì trừng rơi con ngươi, hai người này trông rất nhà quê, không ngờ nghĩ ra được cả ý tưởng này?
"Nãy các anh nói cái gì, đòi chính nghĩa cho Thanh Mai? Thanh Mai kia là vợ anh? Hay là em gái?" Việt Từ tỉnh táo phân tích: "Cô ấy đã xảy ra chuyện đúng không, hơn nữa xem ra còn là chuyện lớn, đến cảnh sát cũng không giải quyết được, nên các anh mới nghĩ đến việc dùng cách này để thu hút sự chú ý, khiến sự việc gây xôn xao dư luận, tìm cách đòi chính nghĩa cho cô Thanh Mai đó"
Tên lùn bị dọa sắp khóc: "Đại ca, em đã bảo là bắt cái cô minh tinh gọi Thư Thư gì ấy còn hơn mà, thằng này tinh quá, mới nói mấy câu đã phân tích được hết kế hoạch của chúng ta rồi!"
"Câm miệng!" Gã to con trừng mắt với hắn: "Mày sợ cái gì, nó có tinh hơn nữa thì cũng bị trói ở đây, bị đâm hay chém còn không phải do tao định đoạt!"
Nói xong nhìn về phía Việt Từ, tròng mắt điên cuồng có thêm tia máu: "Bọn có tiền chúng mày luôn thích tự cho mình là đúng, nghĩ mình thông minh thì giỏi lắm à, có thể tùy tiện đùa giỡn người khác?? Để hôm nay tao dạy cho mày biết, không cho mày nếm chút đau khổ thì thật có lỗi với công mày há mồm!"
Lạc Xu thấy gã làm động tác móc súng, trong mắt nhuốm sợ hãi: "Anh... anh muốn làm gì?"
"Đại... đại ca, anh bình tĩnh một chút, nổ súng ở đây sẽ gây động tĩnh lớn đó!"
"Sợ cái gì, chốc nữa chúng ta sẽ lên tầng, bây giờ tao cho nó một súng vào chân trước đã, để nó biết thân biết phận!"
Thái độ gã to con bắt đầu trở nên điên cuồng, gã cầm súng, kéo Lạc Xu ra, chỉ vào thân thể Việt Từ.
"Đại ca anh bình tĩnh đi mà..." Tên lùn sợ tới mức ôm chầm lấy gã: "Đại ca, không phải đã nói sẽ không gϊếŧ người sao, chúng ta chỉ dùng sự nổi tiếng của minh tinh để thu hút sự chú ý, làm chuyện to lên để giúp giải oan cho Thanh Mai thôi, nếu anh động thủ, dù chuyện của Thanh Mai có giải quyết được thì anh cũng sẽ phải chịu tội đấy!"
Gã to con không quan tâm, lấy tay kéo tên kia ra, thở hổn hển nhìn chòng chọc Việt Từ: "Tao nhìn nó lại nhớ tới cái thằng mặt trắng đã hại Thanh Mai, đều cùng một loại mặt hàng, gϊếŧ một thằng bớt một thằng!"
Nòng súng lạnh băng khiến người ta kinh sợ, cho dù không phải nhắm vào Lạc Xu, cô vẫn cứ sợ đến nhũn ra, thấy gã to con càng ngày càng gần mục tiêu, liên tục huơ súng về phía chân Việt Từ, thậm chí còn định dịch hướng lên trên, cô hoảng khóc nức nở, run rẩy hết cả người, nhưng ngay chớp mắt khi gã đàn ông chuẩn bị bóp cò súng, thân thể cô lại không khống chế được chạy về phía đó, giống như một viên đạn pháo loại nhỏ đánh văng gã ra ngoài, giọng hét căng thẳng đến nỗi bị phá ra: "Không được _____ anh đừng bắn anh ấy a a a a a!"
Sau đó cũng không biết là sợ Việt Từ trúng đạn hay là sợ bản thân to gan sẽ bị bọn cướp đánh chết, làm xong liền gào khóc.
Việt Từ chà chà dây thừng đã sắp bị tháo ra, nhìn bộ dạng Lạc Xu khóc lóc chật vật, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ.
Gã to con bị đẩy ngã bất ngờ, ngây ra nhìn cô gái nhỏ đang khóc đến va cả hai hàm răng vào nhau: "..."
"Đại, đại ca..." Tên lùn bị động tác hung hãn của cô gái dọa cho suýt đái ra quần, vội vã nâng gã to con dậy, nơm nớp lo sợ hỏi: "Làm sao bây giờ... Anh sẽ không cho cô bé này... " cũng một phát súng chứ?
Kỳ quái là, gã to con vừa nãy còn điên cuồng, giờ lại giống như bị dội một chậu nước lạnh, gã nhếch nhếch khóe miệng, lắc đầu: "Không bắn, khiêng chúng lên tầng đi."
Điên rồi, điên thật rồi... Cô gái này thoạt trông còn nhỏ hơn Thanh Mai, khi khóc lên còn thê thảm hơn Thanh Mai ngày đó, gã làm sao mà xuống tay được.
"Vậy... còn... còn phát trực tiếp?" Tên lùn hỏi nhỏ.
"Tất nhiên phải trực tiếp!" Gã to con trừng hắn,: "Mau mở di động lên, mày tải cái hộp kia về chưa (ý ổng nói cái app), bây giờ phát trực tiếp luôn!"
Việt Từ thật bất đắc dĩ: "Nếu tôi biết các anh định làm thế này, không bằng ban đầu phát trực tiếp ngay tại trường quay, ở bên ấy nhiều máy quay, nhiều quần chúng, chẳng cần anh phải lao lực, quần chúng sẽ giúp anh nổi tiếng, phí bao công sức để làm gì?"
Gã to con bị khinh bỉ chỉ số thông minh rống giận: "Mày câm miệng!"
Hai phút sau, trên một app livestream xuất hiện một phòng phát sóng mới, tên phòng đơn giản đến nỗi không nỡ nhìn thẳng: "Trực tiếp minh tinh nhảy lầu".