Việt Từ không phản ứng gì với kết quả đó. Đối với anh, dù là Tần Thư hay những người khác thì cũng giống nhau, đều không có cảm giác gì, bản thân anh vốn chỉ coi như đang nghỉ phép đi chơi, "Ăn" mới là quan trọng nhất.
Tần Thư thì rất vừa lòng với sự sắp xếp này, địa vị Việt Từ tuy không bằng Xa Dật, nhưng là tiểu thịt tươi "hot" nhất hiện nay, lượng fans ngày càng lớn mạnh tới mức người khác theo không kịp, đi đến đâu là "hot" đên đấy. Huống hồ dựa vào chuyện ngày hôm qua thì có thể thấy cậu ta là người dễ nói chuyện, hợp tác với người như vậy thì lo gì độ "hot" không tăng cao. Việt Từ tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, không uổng cô tốn bao công sức tham gia chương trình này.
Nghĩ thế, Tần Thư treo lên mặt một nụ cười ngọt ngào, ghé sát đầu vào xem tờ thẻ trên tay Việt Từ, hỏi với vẻ tò mò, thấp thỏm như cô nữ sinh: "Anh Việt, nhiệm vụ của chúng ta là gì?"
"Sự thỏa hiệp lớn nhất của Bình Thành trên phương diện ẩm thực." Việt Từ nói xong, đưa tờ giấy cho cô, không dấu vết tránh khỏi động tác thân mật của cô ả.
Tần Thư nghe thế thì không hiểu ra sao, cầm tờ giấy rồi mới nhận ra đấy là nội dung ghi trên đó, nhất thời càng thêm không hiểu gì: "Thỏa hiệp cái gì, cái này có nghĩa là gì thế?"
"Nhiệm vụ của hai người là gì vậy?" Hướng Nam Phương châu đầu vào hỏi, liếc qua tờ giấy trên tay Tần Thư xong cũng thấy không hiểu ra sao: "Thỏa hiệp? Phương diện này có nguồn gốc lịch sử gì à?"
Đan Tử Hành lộ vẻ thông cảm: "Tôi cứ nghĩ nhóm tôi đã rất phiền toái rồi, không ngờ nhóm các cậu còn khó hơn."
Hướng Nam Phương đề nghị: "Hay là hỏi Baidu?"
Tần Thư sửng sốt: "Được à?"
Mọi người sôi nổi nhìn nhau, mồm năm miệng mười thảo luận: "Baidu à, ý tưởng thật mới mẻ, sao tôi lại không nghĩ tới chứ, để tôi tra."
Tiếng đạo diễn từ xa truyền đến: "Không được, tịch thu di động của họ!"
Nhóm người đang mò di động: "..."
"Không khó như vậy đâu, trên mạng có sơ lược qua." Việt Từ thở dài, cảm thấy nhóm người này còn giống kẻ ba năm không lên mạng hơn cả anh: "Bình Thành mang văn hóa đất Thục, luôn không cay không vui, sự thỏa hiệp này đương nhiên có liên quan đến "cay"."
Mọi người biểu lộ mờ mịt.
Trong não Hướng Nam Phương có điện quang hỏa thạch lấp lóe, một suy nghĩ hiện ra, thốt lên: "Lẩu."
Việt Từ búng tay một cái ra vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, ý bảo anh ta đáp đúng rồi.
Còn... còn có thể như thế nữa ư?
Mọi người ngây mặt nhìn về phía tổ chương trình, chỉ thấy nhân viên công tác đưa lên chiếc thẻ nhiệm vụ thứ hai:
"Trên mạng dạo này đang lưu hành một mẩu chuyện ngắn:
Bạn đang ăn lẩu cùng người bạn người Bình Thành, khi cả hai có tranh chấp không dứt về vấn đề khẩu vị, đối phương nói: "Rồi! Rồi! Rồi! Cay vừa! Cay nhẹ! Cay nhẹ là sự thỏa hiệp lớn nhất!", thì đừng nên kích động, thật ra chúng ta có thể tiến thêm một bước mà gọi nồi uyên ương."
Nhiệm vụ lần này: Vào một quán bất kỳ trong một trăm quán lẩu tại Bình Thành, gọi một nồi uyên ương rồi ăn hết nồi ấy."
Tất cả hoàn toàn yên ắng, mọi người đều bị yêu cầu kỳ quặc này làm cho đứng im như trời trồng.
Đan Tử Hành lắp bắp: "Gọi nồi uyên ương... sẽ không bị đánh cho đấy chứ..."
Hướng Nam Phương lộ vẻ đồng cảm: "Nếu không giới hạn mức chi tiêu thì còn có thể tìm một nhà hàng cao cấp gọi nồi uyên ương, nói không chừng người ta nể mặt khách hàng là thượng đế mà đồng ý cho, nhưng ở Bình Thành, gần như cả trăm quán lẩu đều không có món nồi uyên ương trong menu.
Tần Thư cảm thấy trước mắt tối sầm, biểu tình tuyệt vọng, nghĩ mình đến tham gia chương trình này thật là một sai lầm! Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn, cô chỉ có thể thừa cơ hội này cọ xát ra nhiều đề tài nóng hổi để tăng độ hot bù lại!
"Anh Việt, làm sao bây giờ..." Tần Thư buồn rười rượi, định kéo áo Việt Từ: "Chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ được không đây..."
Hướng Nam Phương đứng phía sau nhìn động tác của cô ả không khỏi nheo mắt, động tác kia thoạt trông có vẻ ngây thơ, nhưng đối với người gặp lần đầu mà làm như thế không khỏi quá mức càn rỡ, có điều tổ chương trình cũng thích săm soi những kiểu tình huống thế này, hậu kỳ còn thuận thế tạo hiệu ứng màu hồng đặc biệt, biểu hiện rằng bọn họ tương tác "hữu tình".
"Cứ đi tìm xem sao." Việt Từ không để cô ả đụng vào người, tiến trước một bước: "Đi đường rồi nhìn xem, đừng vội nghĩ là vô ích."
Động tác Tần Thư cứng đờ, có chút xấu hổ ngừng lại, lặng lẽ tránh khỏi ống kính rồi bĩu môi, sau đó tiếp tục nũng nịu gọi yếu ớt: "Anh Việt chờ em với."
Đan Tử Hành cười nhạo một tiếng: "Tần Thư rất thích Việt Từ nhỉ." Rốt cục là thích hay là gì khác, cũng khó nói.
Hướng Nam Phương ho nhẹ một tiếng, tuy không ưa hành vi của cô nàng này lắm, nhưng là MC chương trình, anh vẫn phải làm hết trách nhiệm, đành uyển chuyển pha trò cứu vãn tình huống: "Các thiếu nữ đúng là thẳng thắn, ha ha, được rồi, nhóm các cậu thì đoán là gì?"
Ở bên kia, Tần Thư đi theo phía sau Việt Từ, mắt mở trừng trừng nhìn người này hết dạo sang trái lại dạo sang phải, nhấm chút quà vặt, nếm tí điểm tâm, nhàn nhã cứ như người đi chơi phố chứ chẳng phải đang quay chương trình. Khoảng cách giữa hai người vẫn luôn duy trì một bước xa, không chỉ không có tiếp xúc thân thể, ngay cả nói chuyện cũng chưa được hai câu, đến mức cô nổi giận trong lòng, sắc mặt từ ngọt ngào lúc đầu dần chuyển thành sắp không nhịn nổi.
Người quay phim chứng kiến từ đầu đến cuối, cũng cảm thấy xấu hổ thay cho cô.
"Anh Việt, trời sắp tối rồi, cứ đi tiếp như vậy thì nhiệm vụ sẽ phải thất bại đấy..." Tần Thư nhả ra một câu từ trong kẽ răng.
"Tôi biết." Việt Từ nói rồi nhìn đồng hồ: "Cũng vừa kịp, đi thôi."
"Lại đi đâu nữa?" Tần Thư khóc không ra nước mắt chạy theo, sớm biết thế không bằng chung nhóm với Xa Dật hoặc Đan Tử Hành, tuy rằng một tên đã kết hôn, một tên độc mồm độc miệng nhưng vẫn còn hơn cái thái độ này của Việt Từ, luôn giữ khoảng cách xa nửa thước, phòng cô như phòng cướp, một đại nam nhân sợ gì chuyện cọ đề tài chứ, đổi thành người khác, được con gái yêu thương nhung nhớ như vậy đã sớm cầu còn không được, bên cạnh đó còn có thể nhân cơ hội xào nấu ghép couple, đối với cả hai và cả tổ chương trình đều có lợi không phải sao?
Việt Từ sợ cái gì, sợ fans thấy có scandal sẽ bỏ đi hay là sợ kim chủ khó chịu? Tần Thư ác ý mà nghĩ.
Việt Từ không có hứng thú với suy tưởng của cô, dựa theo ký ức nhiều năm trước quẹo vào một con phố nhỏ cách đó không xa, dừng trước một quán lẩu không có gì nổi bật.
Cửa quán nhỏ hẹp, lượng khách lạnh lùng, trên tấm biển gỗ sơn đỏ ghi ba chữ: Phù Dung Viên.
Trong mắt Việt Từ hiện lên tia hoài niệm, anh vẫn nhớ rõ trước kia từng đến đây quay phim, liên tục đến cửa hàng này ăn lẩu suốt một tháng, nhoáng cái đã bốn năm trôi qua, trang trí nơi này vẫn như trước không đổi.
Lần này đến Bình Thành, nhớ nhất chính là quán lẩu này, vì thế anh đã cố ý tra trước trên mạng, xác định cửa hàng vẫn còn, không bị đóng cửa bởi tính tình chủ quán, mới cảm thấy mỹ mãn.
Việt Từ đi vào, Tần Thư theo sau nhìn cửa quán với vẻ ghét bỏ, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng to, cậu ta xác định cửa hàng này chắc chắn có cho gọi món uyên ương nên mới tiến thẳng đến phố này sao?
Suốt dọc đường không hề thấy cậu ta mở di động, vậy tra vào lúc nào, chẳng nhẽ đã xem trước kịch bản?
Tần Thư đang theo vào thì chợt nghe thấy Việt Từ hét to gọi món: "Chủ quán, cho một nồi uyên ương vào phòng riêng."
Hô tự tin thế, đúng là đã chuẩn bị từ trước, Tần Thư cười lạnh.
Đứng sau quầy là một người đàn ông râu rậm, nghe vậy thì không kiên nhẫn mắng: "Gọi uyên ương cái ct ấy, không có cái của đó, cút!"
Tần Thư: "..." ?????
Thực khách trong quán sôi nổi nhìn sang, thằng nhóc này từ đâu tới, lại đòi chạy đến Bình Thành gọi nồi uyên ương, còn đến Phù Dung Viên mà gọi nữa chứ, sợ chết không đủ sớm ư?
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người khiến Tần Thư cúi đầu xấu hổ, lặng lẽ lùi hai bước, tỏ vẻ mình không quen biết cái tên đang gọi nồi uyên ương này.
Việt Từ không phật lòng chút nào, gõ gõ ngón tay lên mặt quầy, mặt mày cười cười nói: "Bà xã ông cũng không ăn cay, ông cũng bảo bà ấy cút đi như vậy à?"
Râu rậm: "... Mày là ai?"
Các thực khách lộ vẻ kinh ngạc, bà chủ quán không ăn cay á, lần nào gặp bà ấy đón khách vào quán là đều thấy bà ấy quát to: "Có ăn đặc biệt cay không? Cay vừa? Cậu đúng là người Bình Thành à? Lừa người hả!"
Bà ấy không ăn cay? Hay là thằng nhóc này bịp người ta đấy?
Việt Từ biểu lộ bình tĩnh: "Là người đằng nhà vợ ông, mau lên, mang đến một nồi uyên ương, hay muốn vợ ông về nhà mẹ đẻ ở hai ngày hả?"
Ông chủ râu rậm nghi ngờ khó xác định, mãi lâu sau mới hung tợn đập mạnh bàn, các thực khách bị kích động run theo, thầm nghĩ đến rồi đấy, ông chủ sắp đích thân quăng người ra ngoài rồi, thằng nhóc này không biết trời cao đất rộng, chuẩn bị tròn mắt đi!
Râu rậm: "Phòng số bốn, tự cút lên!"
Các thực khách: ?????
Tần Thư: ?????
Tần Thư cứ thế nửa tỉnh nửa mơ theo anh vào phòng ăn, nhìn nhân viên phục vụ bưng nồi uyên ương lên, nhìn nhân viên quay phim quay hết sức chuyên chú, nhìn anh ăn với khí thế ngất trời...
Tần Thư đứng lên: "Anh Việt, em vào toilet." Cũng không cần biết đối phương có đáp lại không, cứ thế ra ngoài như mộng du.
Đứng giữa hành lang, hồi tưởng lại cả ngày nay, quả thực là đang nằm mơ mà, đã vậy còn là một cơn ác mộng không cách nào hình dung nổi, thật sự một lời khó nói hết.
Tần Thư quay đầu nhìn phòng ăn, hung hăng dậm chân, mắng: "Tên gay chết tiệt, có cái gì mà đắc ý, không phải chỉ là bán mông kiếm tiền thôi sao!"
Nói xong thì cảm thấy tâm tình thư sướng, quay đầu lại đối diện phải một đôi con ngươi sâu không lường được, sắc bén, lạnh như băng, giống như có kẻ cầm đao điêu luyện cắt hết tứ chi cô, khiến máu thịt chia lìa tứ tung.
Tần Thư chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, áp lực vô hình bao phủ cô. Sự sợ hãi tự nhiên sinh ra, khiến cô ả không khỏi sợ run người.
Chú thích:
- văn hóa đất Thục: Thục là tên gọi tắt của tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, ý nói văn hóa đất này là đất ăn cay, đất nổi tiếng với món lẩu.
- nồi uyên ương: trời ơi lúc đầu tớ cứ tưởng Việt Nam không có ai ngờ cũng có rồi nha. cái nồi này được gọi là nồi lẩu uyên ương vì nó được phân thành hai ngăn, một ngăn cay, một ngăn không cay, (đồng thời cũng có ý một đôi uyên ương khẩu vị khác nhau nhưng ăn chung một nồi chăng nhỉ?), mà Bình Thành chẳng có ai là không ăn cay nên không có nồi này, ai gọi nồi này sẽ bị coi thường như cách họ coi thường người không biết ăn ớt ấy.