"Tam gia."
Đặc trợ Đoạn đẩy cửa vào, thấy trong thư phòng còn một người khác nữa thì hơi sửng sốt: "Nhị gia về rồi ạ."
Hôm nay làm sao thế nhỉ, cứ như là có biến hóa long trời lở đất gì thì đều xảy ra hết vậy. Từ sau khi Tam gia cầm quyền, Nhị gia ra nước ngoài gần như mấy chục năm không về, thế mà năm nay lại về không dưới ba lượt, quả nhiên là không bình thường.
Anh ta thầm nghĩ, nhưng mặt ngoài không dám biểu lộ nửa phần, báo cáo với Phó Bồi Uyên: "Tam gia, đám dư nghiệt đó đã có hành động."
Phó Bồi Diệp nhướn mày, lấy làm lạ chậc chậc lưỡi: "Thật đúng là nhắc cái gì đến cái đó."
"Những tên đó vốn chỉ còn kéo hơi tàn sắp tuyệt diệt, nhưng mấy ngày trước, thư ký Quý Đường bên Tấn thiếu đột nhiên móc nối với bọn họ, sau đó bọn chúng hợp tác với lũ rắn độc ở Tuyên Thành bày kế hãm hại mẹ ruột cậu Việt, lừa bà ta chơi cờ bạc nợ một món kếch xù, nhiễm thêm thuốc phiện, hòng ép cậu Việt đi vào khuôn khổ." Đặc trợ Đoạn nói.
Phó Bồi Uyên nhíu mày: "Nó học được loại thủ đoạn dơ bẩn như thế từ lúc nào." Nói xong, ánh mắt hướng về phía Phó Bồi Diệp.
Phó Bồi Diệp vội vàng xua tay, rũ trách nhiệm không còn một mảnh: "Không liên quan đến tôi, lúc chú ném nó sang chỗ tôi học tập, tôi đều để cho cấp dưới mang theo kèm cặp, hơn nữa tôi cũng không thích làm ra loại chuyện công khai động đến pháp luật như thế này, ký ức về bài học năm ấy vẫn còn mới nguyên đây."
Nói xong sờ cằm, nghĩ nghĩ: "Có điều, cái loại thủ đoạn thiếu đạo đức này lại giống như thủ pháp của anh cả chú đấy, có lẽ hắn đã sớm móc nối với chị chú, hoặc cũng có lẽ hắn đã liên hệ với Phó Tấn trong thời gian nó ở nước Mỹ, cả hai đều có khả năng."
Một hơi dùng chữ "anh cả chú", ý ghét bỏ xem mặt đã hiểu.
Phó Bồi Uyên híp mắt, nói giọng lạnh lùng: "Anh tự đề nghị ra nước ngoài điều tra nơi hắn trốn đến, nhưng mười năm không thấy động tĩnh gì, còn để hắn chắp nối với Phó Tấn ngay dưới mí mắt, rốt cục là anh làm việc lười biếng hay là đã sớm làm phản, việc này tôi cần một lời giải thích đáng."
Giọng điệu nghiêm túc khiến Phó Bồi Diệp bỗng chột dạ trong lòng: "Tôi đi là để làm sản nghiệp Phó gia tại nước ngoài phát dương quang đại, thuận tiện điều tra nơi anh cả trốn, hơn nữa hắn hiện tại có gia tộc Knox làm chỗ dựa, có chỗ nào là chỗ tôi có thể đối phó được." Hắn thở dài, bắt đầu tiến vào con đường kể khổ: "Knox là khái niệm gì chứ, một trong những gia tộc Mafia lớn nhất ngoài nước, nếu anh cả cứ trốn ở đó không ra, tôi đây thật không có biện pháp nào."
Cũng không biết tại sao, trong bốn anh chị em bọn họ, anh cả âm độc ích kỷ, chị lớn luôn coi lợi ích là trên hết, nhưng bản thân hắn cũng không phải tay lương thiện, chẳng sợ kẻ nào. Duy độc chú út này, rõ ràng là em trai nhỏ nhất, thoạt trông im hơi lặng tiếng không nói một lời, xuống tay lại vô cùng tàn nhẫn, tâm cơ sâu nhất, khí thế cũng lão luyện nhất. Bình thường không sao, một khi hắn lên cơn tức giận, đừng nói ông anh này, ngay cả hai cụ lớn trên kia cũng phải nhượng bộ lui binh.
"Chuyện của anh để sau lại nói." Phó Bồi Uyên không tiếp tục dây dưa, giương mắt nhìn đặc trợ Đoạn: "Nói tiếp."
"Vâng." Đặc trợ Đoạn nhẹ thở ra, tiếp tục báo: "Mẹ ruột cậu Việt đã bị đưa vào trại cai nghiện, nhưng bản thân cậu ấy lại bị đám người kia phục kích trên đường về nhà. Bọn chúng vốn định đánh cậu ấy một trận để đe dọa, đồng thời gây chút tin tức cho cậu ấy phải sứt đầu mẻ trán. Ngờ đâu cậu ấy và Tư Minh Tu xuống xe, hai đánh mười, không hề rơi xuống hạ phong."
Nói tới đây, đặc trợ Đoạn không khỏi thầm thấy lạ, trong ấn tượng lần đầu anh nhìn thấy Việt Từ, đối phương là một thanh niên xinh đẹp nhỏ gầy, không nghĩ tới đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong: "Khi cảnh sát tới, toàn bộ bọn kia đã bị đánh úp xuống mặt đường, cậu Việt với Tư Minh Tu gần như chỉ bị một ít vết thương nhẹ, có hai tên côn đồ không bị thương nặng thấy sự không thành đã chạy mất, còn lại hầu hết đều bị đưa vào đồn cảnh sát."
"Bị thương?" Giọng Phó Bồi Uyên chợt lạnh xuống.
"Vâng." Đặc trợ Đoạn vội giải thích: "Là vết thương nhẹ. Trong lúc đánh nhau, cổ tay bị cứa vào."
"Mang người về đây." Phó Bồi Uyên ra lệnh, rồi lại phủ quyết mệnh lệnh đó: "Không, tôi tự qua đấy."
"Tam gia?" Đặc trợ Đoạn kinh ngạc, không nghĩ Tam gia phản ứng lớn như thế.
Phó Bồi Diệp vốn dĩ nghe một đoạn đã sắp buồn ngủ, nhưng lời Phó Bồi Uyên nói khiến hắn tức khắc tỉnh táo lại, vẻ mặt như thể phát hiện châu lục mới, nhìn em út của mình: "Cậu Việt này là người nào, khiến chú coi trọng như thế? Tình nhân nhỏ? Có phải không chú ba, chú độc thân ba mươi năm, rốt cục nghĩ thông rồi?"
Sau đó cũng không quan tâm Phó Bồi Uyên phản ứng lạnh lùng đến mức nào, cứ tự lải nhải theo ý mình: "Đã nói với mẹ tôi chưa, bà cụ mà biết thì chẳng phải là vui đến chết. Chắc chắn bà chưa biết rồi, bằng không đã sớm khoe khoang cho cả giới này hay "Tam gia sắp cưới vợ!" Nói xong chợt khựng lại, đột nhiên phản ứng kịp.:
"Không đúng, là nam mà? Bà cụ kia vui không nổi, càng tắc thở thì có."
Đặc trợ Đoạn cúi đầu không nói, thầm nghĩ biết làm sao được, ngày cậu Việt gửi hoa hồng tới, sau khi biết là nam, mặt cụ bà khó coi khỏi phải bàn, quả thực chính là: "Vừa mới mừng rỡ vì nhìn thấy khúc quanh thì lập tức phát hiện đó là đường chuyển hướng vực sâu."
Phó Bồi Uyên mặc áo bành tô, lãnh đạm nhìn hắn một cái: "Anh nói nhiều lắm."
Phó Bồi Diệp dựa vào tháp, gân cổ kêu lên: "Ai bảo, tôi còn có việc chính chưa nói tới đâu. Vì tình nhân nhỏ của chú, ngay cả chính sự cũng không làm à?"
Phó Bồi Uyên vừa bước chân đến cửa thì chợt dừng lại, quay đầu nói: "Đó cũng là chính sự, quan trọng hơn anh."
....
Một ngày hai lần vào cục cảnh sát, Việt Từ về đến nhà thì đã khuya. Địa chỉ này vẫn là căn hộ lúc trước nguyên thân ở, cách xa trung tâm thành phố, thuộc loại tiểu khu hạng trung hạng kém, nhưng giá thuê lại rẻ, nguyên thân lúc đó ký luôn hợp đồng ba năm liền. Sau khi anh tới có trang hoàng lại bên trong một chút chứ chưa đổi chỗ ở, bây giờ ngẫm lại thấy quả thực không ổn.
Sinh ra ý nghĩ như vậy, ngoại trừ do nguyên nhân bị phục kích ở cửa tiểu khu, thì phần lớn còn vì cảnh tượng đang ở trước mắt này. Việt Từ nhìn khóa cửa bị phá tung, nghĩ thầm.
Anh mở cửa, đèn trần tỏa sáng ấm áp, phòng khách không lớn lắm lúc này có mấy tay vệ sĩ áo đen đứng đó, đặc trợ Đoạn đã từng gặp mặt cùng một bác sĩ áo trắng đứng ở hai bên sô pha. Phó Bồi Uyên đang ngồi trên chiếc ghế sa lông do anh tuyển chọn kỹ lưỡng mua về, đầy hưng trí mở xem quyển tạp chí anh đọc dở để trên bàn. Thấy anh mở cửa, người đàn ông nhìn qua, cất giọng trầm thấp: "Lại đây."
Việt Từ buồn cười nhìn thái độ hắn tự nhiên như thể đang ngồi ở nhà mình, vươn tay nghịch nghịch tay nắm cửa: "Chịu rồi, lại còn làm ra cả việc phá cửa chuồn vào nhà, nhớ tôi vậy ư?"
Nói xong, đi tới bên cạnh hắn, mặt đầy cưng chiều: "Nhớ tôi thì cứ gọi điện nói cho tôi biết, tôi có thể từ chối anh được hay sao."
"Cậu Việt." Thanh niên mặc áo blouse trắng mở hòm thuốc trên bàn trà: "Tôi đến đây để bôi thuốc cho cậu."
Quả nhiên là biết.
Việt Từ sờ sờ cổ tay, miệng vết thương đã chậm rãi kết vảy: "Chút vết thương nhỏ ấy, không cần phải làm to chuyện như thế chứ."
Phó Bồi Uyên không nói, cặp mắt phượng sâu không thấy đáy nặng nề nhìn anh, mang theo áp lực vô hình.
Dưới ánh mắt đó, Việt Từ đầu hàng trước tiên, dù sao đối phương là có ý tốt, tối khuya còn chạy tới đây chỉ vì chút chuyện nhỏ này, dù rằng phá khóa không phải việc đường đường chính chính, nhưng mỹ nhân thì luôn có đặc quyền, không phải sao?
Anh hơi bất đắc dĩ đưa tay ra cho bác sĩ, lại quay sang Phó Bồi Uyên trấn an: "Được rồi được rồi, theo ý anh vậy được chưa."
Bác sĩ đang vén cổ tay áo cho anh run lên một cái, bản thân làm bác sĩ tư nhân cho Phó gia ba năm, đây là lần đầu anh ta nghe thấy có người dám dùng loại giọng điệu dỗ bé gái này để nói với Tam gia.
Đã vậy ngay sau đó, khi anh ta đang định sát trùng vết thương, Tam gia đột nhiên cử động. Hắn vươn tay cầm lấy bông và thuốc sát trùng, thản nhiên nói: "Để tôi làm."
Bác sĩ chấn động, vội buông tay lui sang một bên.
Động tác của Phó Bồi Uyên rất tao nhã, cổ tay trắng nõn của Việt Từ bị dùng lực nắm chặt, cảm xúc như tơ lụa khiến người ta thích không buông tay. Nhịp mạch đập vững vàng nhảy nhót ngay dưới bàn tay hắn, khiến hắn nhất thời có loại cảm giác đã giam chắc người trong lòng bàn tay. Hắn hơi rũ mắt, bông thấm cồn nhẹ nhàng lướt qua vết máu thật dài, hơi hơi ấn xuống.
Đợi miệng vết thương đang dần kết vảy được thấm cồn, cảm giác có chút đau ngứa kéo đến, Việt Từ nhìn động tác của hắn, nhỏ giọng bật cười: "Đây là coi tôi thành búp bê thủy tinh dễ vỡ sao, hửm?"
Phó Bồi Uyên nhìn nụ cười không chút để ý của anh, đáy mắt tối sầm lại, nếu đúng là búp bê thủy tinh dễ vỡ, vậy thanh niên trước mắt đã sớm bị hắn nắm chặt ở trong tay, khóa lại trong tủ kính của hắn, suốt đời suốt kiếp chỉ có thể cận kề bên hắn, cho hắn ngắm nhìn.
"Gia chủ, đã bắt được người."
Tiếng đặc trợ Đoạn vang lên, cùng lúc đó, vệ sĩ xách hai tên côn đồ đã bị trói thành cái bánh chưng ném trên sàn nhà, phát ra tiếng "bịch" nặng nề. Hai tên kia kinh hoảng, lui thành một cục lạnh run.
Việt Từ hứng thú xem qua, đúng là hai tên cuối cùng trốn thoát trong đám côn đồ bị anh đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra lúc chiều.
Phó Bồi Uyên lạnh lùng nhìn lướt qua, cúi đầu, ngón cái nhẹ nhàng chạm qua vết thương trên cổ tay Việt Từ, ra lệnh: "Phế bỏ tay phải, đưa đến cục cảnh sát."
"Vâng."
Có người tiến lên, dứt khoát, tàn nhẫn bẻ gãy tay phải hai tên kia, tiếng xương bị bẻ gãy cùng tiếng tên côn đồ kêu thảm vang vọng khắp phòng khách. Rất nhanh, chúng bị vệ sĩ đưa đi, trong phòng chợt không còn tiếng động.
Không khí yên tĩnh đến hít thở không thông, bác sĩ lần đầu chứng kiến tình huống này trắng bệch mặt, anh liếc trộm phản ứng của Việt Từ, thầm nghĩ thế này cũng không phải chỉ là giúp người báo thù, mà còn là một loại ra uy mạnh mẽ.
Thần sắc Phó Bồi Uyên thản nhiên, ngón cái nhẹ nhàng ma sát cổ tay, miệng vết thương bị nước sát trùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ rỉ ra vài giọt máu, hắn cúi đầu, đặt môi trên miệng vết thương, mút hết giọt máu, cảm giác ngứa ngáy tê dại truyền từ miệng vết thương đến trái tim Việt Từ. Động tác người đàn ông tràn đầy tình sắc, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Cáo con, đừng để tôi thấy cậu chảy máu lần nữa."
Tiếng nói khàn khàn mang đậm ý cảnh cáo, cùng khí tức nguy hiểm sắp không áp chế được, giống như ngay sau đó sẽ trở nên mất lý trí, nuốt luôn người vào bụng.
Thời điểm Việt Từ cảm thấy tê ngứa truyền đến trái tim, nhịn không được hút một hơi. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm môi người đàn ông: sắc môi nhạt màu nhiễm lên một tia hồng hồng, khuôn mặt thanh đạm nhất thời biến thành yêu nghiệt mê người, làm anh miệng khô lưỡi khô, một dòng máu nóng nảy lên bụng.
Anh cười nhẹ, lật tay nắm chặt tay đối phương, tiến sát lại người đối phương, cất giọng nhỏ chỉ hai người có thể nghe rõ: "Ngoan một chút, đừng ở chỗ này quyến rũ tôi." Nếu không phải không hợp thời cơ, anh nhất định không kiềm được mà làm luôn người kia tại chỗ này.
Việt Từ đứng đậy duỗi duỗi thắt lưng: "Bây giờ tôi đi tắm một cái, anh ngủ lại hay về nhà đều được, nhớ rõ phải sửa cửa."
Đang định đi vào phòng ngủ, cánh tay lại bị người giữ chặt, giọng nói bình thản của Phó Bồi Uyên vang lên: "Miệng vết thương còn chưa băng bó, hơn nữa hôm nay không thích hợp cho cậu tắm rửa, ngồi xuống."
Việt Từ cúi đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm hỏi lại: "Vậy anh giúp tôi tắm thì tốt rồi?"
Cánh tay giữ chặt anh hơi cứng đờ, lập tức, người đàn ông mang ánh mắt có tính xâm lược nhìn qua, màu đen trong mắt sâu hơn, dày đặc như dã thú sắp cắn nuốt con mồi. Việt Từ trêu ghẹo người xong, nhếch khóe môi, lắc lắc cổ tay bị thương, ý bảo mình là một bệnh nhân, sau đó rút tay ra như không có việc gì, về phòng đi ngủ.
Phó Bồi Uyên nhìn bóng lưng anh, mây đen vần vũ trong mắt dần dần tan rã, hắn nhắm mắt, hô hấp khôi phục lại bình thường. Cũng không phải bởi cái lý do "bệnh nhân" kia, cho dù hắn rất muốn ăn luôn con cáo con kia ở trong này, nhưng bây giờ còn chưa đến thời cơ, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Trước khi Việt Từ bước vào phòng, Phó Bồi Uyên cất tiếng nói: "An ninh nơi ở của cậu quá kém, không an toàn, tôi có nhà riêng ở trụ sở Thành Lâm, cậu thu dọn quần áo qua đấy đi."
Trụ sở Thanh Lâm, một cái tên nghe qua cũng không xuất chúng, nhưng là khu dân cư của toàn quan to quyền quý khắp thủ đô, an ninh nghiêm cẩn đến mức một con muỗi cũng không chui lọt, đó là địa giới mà người có tiền cũng chưa chắc mua nổi, là khu vực giàu có thuộc cấp bậc khó lòng với tới.
Địa giới như thế, Phó Bồi Uyên lại tùy tay xuất ra một căn hộ cho anh, có thể tưởng tượng bối cảnh gia đình sâu đến bậc nào.
Việt Từ không hề có cảm giác thụ sủng nhược kinh, anh quay đầu, hừ cười: "Anh đây là đang mời tôi sống chung?"
Một câu lớn mật dữ dội, bác sĩ ở bên trợn mắt há hốc mồm, hành vi với hai tên côn đồ vừa rồi không chỉ không làm cậu ta sợ hãi, ngược lại còn khiến cậu ta càng thêm làm càn, lần đầu tiên anh ta thấy có người dùng giọng điệu này nói chuyện với Tam gia.
Rõ ràng là có ý tốt sắp xếp cho cậu ta sống ở nơi an toàn, cậu ta lại vặn những lời đó trở thành lời mời ái muội.
Thế nhưng, Phó Bồi Uyên lại nhìn anh một cái thật sâu, cười cười vẻ ý vị sâu xa: "Cậu có thể cho là như thế."