Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày sau, tại đoàn phim Sở Minh Đế.

Ngày nắng chang chang, nhóm diễn viên quay phim ngoài trời nóng đổ mồ hôi, đạo diễn lên tiếng hô "Qua" khiến mọi người thở phào, vội lẻn đến dưới tàng cây cho râm mát.

Việt Từ nhận lấy khăn mặt xoa mồ hôi trán, bỏ qua ống trụ mà Trần Viên đưa cho, chui vào xe bảo mẫu to uềnh uống hẳn một hơi nước khoáng mới bớt cái cảm giác nóng đang quanh quẩn trong lục phủ ngũ tạng.

Tư Minh Tu đang ngồi bắt chéo chân trong xe, hiếm thấy đeo một chiếc kính gọng vàng, tay cầm một tác phẩm nổi tiếng lật xem, bộ dáng thanh thản không hề hợp với không khí bận rộn khủng khiếp của đoàn phim. Việt Từ nhìn anh ta hỏi: "Tra được chưa?"

"Không tra được." Tư Minh Tu đẩy kính mắt, nét mặt nghiêm túc: "Lý lịch Thục Lan Hội rất sâu, gần như toàn bộ gia tộc lớn ở thủ đô đều ở trong đó. Có thể làm được đến mức ấy hẳn là có móc nối với phía trên, sức tôi căn bản không tra được.

Còn cái tên Phó Bồi Uyên này dường như bị ai đó cật lực che giấu, không chỉ tra được bất cứ thông tin nào, còn gặp phải sự ngăn cản khi điều tra, thậm chí là cảnh cáo, vậy nên cuối cùng chỉ đành tay không mà về."

Việt Từ cái có cái không gật đầu, kết quả đó cũng không đáng ngạc nhiên lắm, đến anh còn thậm chí chưa từng nghe thấy tên ngài Phó, chứng tỏ chỉ có hai khả năng, một là hắn không thuộc giới này, hai là hắn trong giới này không dùng tên đó.

Cái thứ nhất cũng không phải không thể xảy ra, hơn nữa nếu liên tưởng đến Thục Lan Hội, Phó Bồi Uyên rất có thể mang bối cảnh màu đỏ, họ Phó trong quân đội tương đối nhiều.

Tư Minh Tu lại nghĩ đến khả năng thứ hai, hỏi: "Dữ liệu cậu cung cấp rất giống với Phó Tam gia, có khi nào Phó Bồi Uyên là tên thật của hắn, cậu xác định chắc chắn hai người họ không phải là một sao?"

Phó gia đời này coi như đều công khai hết tên tuổi, nhưng ba anh em đời trước lại hoàn toàn dùng tên khác để chỉ. Phó Tam gia đến tột cùng tên là gì, đừng nói người ngoài, ngay cả con cháu Phó gia cũng không phải người nào cũng biết.

Việt Từ lắc đầu không đáp, nhưng cực kỳ khẳng định: tuyệt đối không phải.

Phó Tam gia rõ ràng là một ông già ra vẻ lớn tuổi nhưng chẳng có gì thú vị. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, người kia mới đầu hai mươi, sắc mặt âm trầm tăm tối, giọng thì khàn như đàn ông trung niên ba bảy, ba tám tuổi, tướng mạo cũng coi như đẹp đẽ, nhưng lại ăn diện thành điệu bộ của một tên trai thẳng cực thẳng, quả thực là ô nhiễm tầm mắt.

Nếu Phó Bồi Uyên chính là Phó Tam gia, vậy sao anh lại bỏ qua vào lần gặp đầu tiên ấy chứ. Không nói tới chuyện đòi người ta báo ơn, nhưng lúc ấy tất nhiên sẽ coi đó là cớ để hẹn người đi chơi cùng, mỹ nhân như thế chỉ nhìn thôi cũng rất đẹp mắt.

Thấy anh khẳng định như vậy, Tư Minh Tu không dây dưa tiếp đề tài này, hỏi: "Những bài viết bôi xấu cậu trên mạng đều đã bị xóa, phần lớn các trang web tham gia bỏ đá xuống giếng đều bị niêm phong không báo trước, việc này liệu có phải do hắn làm hay không?"

Việt Từ hơi trầm ngâm rồi nói: "Không biết, việc này tôi sẽ hỏi xem. Thân phận Phó Bồi Uyên anh không cần lo nữa, để tôi bảo người khác điều tra."

Người khác là ai?

Tư Minh Tu đau đầu chết với kỹ năng câu tam đáp tứ của anh, đang định nói gì thì chợt nghe Trần Viên nãy giờ vẫn ngồi yên làm người câm kêu lên một tiếng.

"Nhãn hàng thời trang nam GT tuyên bố đại sứ hình tượng chính thức, sao lại không phải anh Việt?"

Tuyên bố chính thức?

Việt Từ và Tư Minh Tu liếc nhau đầy nghi hoặc, mới mấy ngày trước GT còn chủ động tìm người đại diện nói muốn ký hợp đồng với Việt Từ, hai bên đều đã định ngày gặp mặt rồi ký, sao lại đột ngột thay đổi như vậy?

Tư Minh Tu động động lông mày, trầm giọng nói: "Tôi không nhận được tin báo GT quyết định thay đổi người."

Nói xong, cầm lấy di động trong tay Trần Viên, quả thật là tin tuyên bố trên website chính thức của người ta, mặt trên viết rõ ràng: Khâu Ấn.

Dưới weibo còn có người nhắc tới Việt Từ:

"Mấy hôm trước không phải nói đã xác định chọn Việt Từ sao, sao đột nhiên đổi thành Khâu Ấn?"

"Chắc là Việt Từ tung tin để giữ fans rồi, gần đây không có tác phẩm mới được công chiếu, sợ fans đi mất nên làm ra chuyện này thu độ hot."

"Phải nói là không chòi được đến, loại thương hiệu lớn như GT làm gì có chuyện mời dạng minh tinh chỉ có lưu lượng mà không có sản phẩm nào trong tay như Việt Từ."

"Antifans của Việt biến sang chỗ khác đi, tận dụng từng tí một để nói có hạ tiện không hả, không cần biết là giữa chừng đổi người hay ngay từ đầu đã chỉ là lời đồn thì đều chúc GT và Khâu Ấn hợp tác thật vui vẻ, lâu bền, đừng để anttifans của nhà tôi gây ảnh hưởng, cảm ơn."

"Fans Việt chúc hay lắm!"

"Người qua đường nói một câu: lần đầu gặp fan hâm mộ có tố chất như vậy..."

Nói chung, tuy việc này đánh tới bất ngờ không kịp phòng, nhưng fandom đã phát triển lớn mạnh của Việt Từ đã khống chế được dư luận ngay tại thời điểm đầu, không chỉ tránh cho sự tình rơi vào hướng mắng hội đồng Việt Từ, mà còn tạo ra một chiến dịch nhỏ đẹp đẽ.

Việt Từ vuốt xem, trên mặt toát ra ý cười kiêu ngạo.

Tư Minh Tu nhìn cái tên được tuyên bố, hơi suy nghĩ rồi nói: "Là nghệ sĩ dưới trướng Phong Hoa."

Nói xong thì lấy di động bấm số người phụ trách GT.

Điện thoại đầu kia giải thích được hai câu đã không kiên nhẫn cúp điện thoại, Tư Minh Tu không đổi sắc mặt, giọng nói lại trở nên lạnh xuống: "Giọng điệu thân thiện trước kia của người phụ trách GT đã đổi thành lãnh đạm khó chịu, còn nói là ngoại hình cậu không thích hợp nên giữa chừng mới quyết định thay đổi người."

"Không thích hợp cái quái gì, nếu không thích hợp sao lúc đầu còn muốn hợp tác với anh Việt, chuyện này chắc chẳn có quỷ!" Trần Viên tức giận nói quàng, nhưng cũng có lý, đến một cô gái không hay động não còn có thể nhìn ra thì những người khác sao lại không hiểu chứ?

Tư Minh Tu nói: "GT ở Trung Quốc có hợp tác với một công ty con của tập đoàn Phó Thị, chắc hẳn Phong Hoa thông qua tầng quan hệ đó để nhúng tay vào lấy hợp đồng này. Người phụ trách GT chiếm được lợi riêng nên không thèm để ý đến phía chúng ta nữa."

Đúng lúc này, di động của anh ta lại vang lên, Tư Minh Tu liếc màn hình: "Là bí thư tâm phúc của Phó gia."

Anh nhận điện, bấm nút phát loa ngoài, tiếng nói đầu dây bên kia được khuếch đại: "Ngài Ti, tôi là Quý Đường, Phó tổng nghe nói hợp đồng quảng cáo của cậu Việt không hiểu sao bị hủy thì rất kinh ngạc, muốn mời cậu Việt cùng gặp nhau ăn bữa cơm. Một hợp đồng đại sứ hình tượng bị hủy thì vẫn có thể bù lại một cái khác, không phải sao?"

Ý là, hoàn toàn không thừa nhận do bọn họ cố ý hủy.

Tư Minh Tu cũng không lạ gì loại mưu mẹo này, vả một cái tát rồi lại cho quả táo khô, trước đây Việt Từ chính là bị loại mưu mẹo này dỗ vào tay, không đầu óc mà cứ chạy như điên tự đưa lên cửa, đã vậy còn cho rằng đối phương rất chung tình với mình, hoàn toàn không biết mình chỉ là một cái dĩa trong bàn ăn của người ta.

Anh cười lạnh, mắng lại luôn không thèm nể mặt: "Đã công khai cướp hợp đồng của người khác thì đừng giả vờ vô tội, Phong Hoa định trở mặt cùng với Hoa Thanh sao?"

Hiện tại anh coi Việt Từ là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, sẽ không có chuyện mặc cho đầu lợn Phó Tấn lại tới ủn rau cải trắng của mình.

"Chỉ một minh tinh nhỏ, không đến mức." Quý Đường chậm rãi nói, không hề kinh hoảng, thậm chí còn đẩy vẻ ngạo mạn: "Huống chi, Phó tổng luôn có ý muốn hàn gắn lại hiểu lầm lúc trước với Việt Từ, anh hẳn nên vui mừng với đúng."

Nếu Phó tổng hòa hảo với Việt Từ thì sau đó sẽ không nhằm vào cậu ấy nữa. Khôi phục quan hệ trước đây, đối với Việt Từ hay Hoa Thanh thì đều là chuyện tốt.

"Không cần." Tư Minh Tu không tranh luận tiếp với gã, nói xong liền cúp điện thoại.

Trần Viên khó thở, nghiến răng nghiến lợi mắng to: "Phong Hoa rõ ràng là chơi đểu mà không biết xấu hổ, cướp hợp đồng mà cũng nói như đúng rồi vậy. Gã nghĩ gã là ai chứ? Phong Hoa không phải chỉ là một công ty giải trí thôi sao, gã cùng lắm cũng chỉ là Tổng Giám đốc, thế mà cứ như mình ở ngôi hoàng đế vậy, ai cũng phải quỳ gã!"

"Dù thực sự có ngôi hoàng đế thì cũng không phải thứ gã có thể kế thừa." Tư Minh Tu cũng tức giận, khó được theo gót Trần Viên nói xa nói gần: "Chủ nhân tập đoàn Phó thị quả thực có thể xưng là ngôi hoàng đế của giới tài chính, nhưng Phó Tấn chẳng qua cũng chỉ là một trong những người có khả năng được chọn làm người thừa kế, ai cười cuối cùng còn chưa biết được. Chỉ cần Phó Tam gia không đổ bệnh, trong vòng ba mươi năm long ỷ này chưa chắc đã đến lượt người mới."

"Có chuyện gì vậy?" Đột nhiên có giọng nói thanh lãnh vang lên.

Mọi người ngẩng đầu thì thấy Phương Trung Quy mở cửa xe chui vào.

"Nghệ sĩ của Phong Hoa cướp mất hợp đồng quảng cáo của anh Việt." Trần Viên bực tức, không phục mà nói: "Đó là hợp đồng làm đại sứ hình tượng cho thời trang nam GT, vốn dĩ sẽ ký hợp đồng với anh Việt, giờ tự dưng lại bị Khâu Ấn cướp đi rồi!"

Ánh mắt Phương Trung Quy hơi lóe lên, thấy Việt Từ trước sau vẫn không tức giận gì.

"Khi còn trong tay Phó nhị ca, Phong Hoa không như vậy đâu, hiếm khi xảy ra chuyện cướp đoạt hợp đồng của người khác. Thế nhưng từ khi Phó Tấn trở lại thì thường không từ thủ đoạn, toàn bộ bầu không khí mù mịt chướng khí, càng ngày càng có khuynh hướng trở thành u ác tính trong giới." Nói xong, anh cười cười trấn an Việt Từ: "Có điều cũng chẳng sao, hợp đồng tốt có rất nhiều."

Rồi quay đầu bảo Tiểu Dương: "Đi sàng chọn một vài mối hợp tác có tính quốc dân, danh tiếng cao về đây. Những loại quảng cáo dễ thông đồng với Phong Hoa làm bậy, tùy tiện lật lọng như GT thì đừng liên hệ."

Tiểu Dương vội đồng ý, dựa vào nhân mạch của Phương gia, mấy mối hợp tác này đúng là mặc anh thích chọn thế nào thì chọn. Có điều trước đây anh rất ít tiếp xúc với diễn viên, chưa từng làm người giật dây, bắc cầu cho ai khác, lần này đúng là lần đầu tiên.

Tư Minh Tu không nói nhưng mí mắt lại nhảy dựng, nhạy bén nhận ra lời lẽ của Phương Trung Quy có vấn đề, nghĩa đen nghĩa trắng đều mang ý chèn ép Phó Tấn. Mà lúc nói xấu Phó Tấn, trong giọng nói còn toát ra chút ý vị vui sướng khi người gặp họa, tựa như là không thể chờ nổi mà mong Việt Từ sinh phản cảm với Phó Tấn.

Việt Từ bất đắc dĩ lắc đầu, biểu hiện cực bình tĩnh: "Không cần thiết, một cái đại sứ hình tượng mà thôi, có thì nhận không có cũng không đáng tiếc, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì đáng để tranh đoạt."

Đích xác không phải thứ gì tốt, anh thực lòng không quá coi trọng cái quảng cáo này, cùng lắm là cảm thấy xem thường loại thủ đoạn ấu trĩ ấy của Phó Tấn.

"Vậy cũng không được." Phương Trung Quy nói nghiêm túc: "Làm sao tôi chịu đựng được để loại người này bò lên đầu cậu diễu võ giương oai."

....

Tại Tập đoàn Phó thị.

"Tam gia, hai ngày trước, Tấn thiếu liên hệ với một công ty con của chúng ta, lợi dụng quan hệ giữa công ty con với GT để đạt thành hợp tác, hủy bỏ hợp đồng quảng cáo mà cậu Việt sắp ký." Vào lúc báo cáo công việc, cấp dưới báo lên chuyện trọng điểm này.

Phó Bồi Uyên đang phê duyệt hồ sơ thì chợt ngừng tay, nhàn nhạt nói: "Suốt ngày không làm chính sự cho tốt, chỉ lo làm mấy chiêu số nhỏ nhặt này. Bên hội đồng quản trị còn dám khen nó có tiến bộ, bản lĩnh trợn mắt nói dối thực ra mới đứng số một."

Cấp dưới im như thóc đứng một bên.

"Đi xem công trạng của Phong Hoa, nếu tháng này không đạt được chỉ tiêu do tổng bộ đề ra thì sẽ cắt nguồn cung ứng tài chính."

"Vâng." Cấp dưới vâng lời, nghĩ thầm Tấn thiếu thật không có chí tiến thủ, thời điểm này chính là đang chọc vào họng súng.

Phó Bồi Uyên liếc nhìn tập hồ sơ dày cộp, day day trán, hơi hoãn sắc mặt: "Quảng cáo đó không nhận cũng thế thôi, chẳng phải thứ giá trị gì. Bộ phim Việt Từ đang quay không phải sắp đóng máy à, gửi cho cậu ấy món quà lần trước tôi bảo cậu chuẩn bị đi."

Cấp dưới giật giật lỗ tai, mặt mũi khiếp sợ. Hắn biết Tam gia coi trọng minh tinh này nhưng không nghĩ tới mức dù bận trăm công ngàn việc mà Tam gia vẫn không quên lịch trình của người ta. Sự coi trọng này đến các thiếu gia dòng chính còn chưa từng nhận được.

Cậu Việt Từ này đúng là lợi hại.

Chú thích:

... báo ơn: cả cụm này là ý nói về việc kiếp trước, Phó Bồi Uyên từng được Kỳ Dịch Niên giúp đỡ một lần, mấy chương trước cũng có lần Dương Đào từng nhắc tới "Sếp có ân với Phó Tam gia...". Mình ghi chú lại lại sợ bạn nào quên không hiểu.

Câu tam đáp tứ: ý là tán tỉnh hết người này đến người khác, ý anh Tu mắng anh Từ xà nẹo xà nẹo, ai vừa mắt cũng đáp chân vào, giờ nhờ người khác điều tra thì chắc là bọn họ. Nhưng anh yên tâm, Việt Từ nhờ người khác cơ. ;))

Truyện Chữ Hay