Màn
– Bệ hạ… ngài…ngài… đây là…
Tại ngự thư phòng của hoàng đế Kỳ Nam, Hàn Thừa Triết hài lòng nhìn dáng vẻ của Đỗ Quân Như. Nàng run run cầm mảnh giấy trên tay hắn vừa trao, mắt trợn tròn, môi mấp máy, thần sắc tái mét.
– Công chúa cầm cho chắc…- Hắn nhếch khóe môi cười nhạt rồi ung dung đặt ngọc tỷ vào hộp gấm, nói thêm- trẫm không có hạ chỉ lần thứ hai đâu!
– Bệ hạ…- Nuốt nuốt khan, Đỗ Quân Như nhích lại gần hắn, nhỏ giọng- Ngài đùa ta à?
– Trẫm có sao?- Nhướng mày hỏi lại, hắn trưng ra bộ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn- Nếu nàng không thích trẫm sẽ thu hồi….
– Ách… Vội vàng giấu mảnh giấy ra sau lưng, nàng hốt hoảng lùi lại, tay còn lại xua lia lịa, miệng liếng thắng- Không cần! Thế thì không cần! Ha… ha ha!
– Ổ? Thật không cần?
– Không cần! Không cần!
– Vậy… nàng không ý kiến?
– Phải! Phải!- Gật đầu như giã tỏi.
– Là chung thân đại sự của nàng, thật không sao?
– Hừ!- Mỗ nữ rốt cuộc phát hỏa, rút bạch phiến ra chỉa vào mặt đối phương, gào lên- Không ý kiến thì không ý kiến! Lạ lắm sao? Ai cản ta, ta chém kẻ đó! Ta thích Thành vương như thế, ngươi đã biết còn hỏi! Muốn chết à!!!
Hàn Thừa Triết rốt cuộc gỡ bỏ dáng vẻ nghiêm chỉnh của mình, không thể tiếp tuc nhịn được nữa, phá lên cười ha hả. Công chúa này quả thật thẳng tính vô cùng, độ bạo lực cũng không nhẹ. Không uổng công hắn tác hợp cho nàng và Lý Giang Thành. Ha ha, từ nay có nàng ta quản giáo bảo đảm Lý Giang Thành kia sẽ không có cơ hội làm phiền hắn và kiều thê, để coi kẻ kia từ nay về sau xoay sở thế nào!
Đoạn, hắn gật gù tỏ ý đã hiểu rồi phất phất tay, nói:
– Tốt! Không ý kiến thì nàng có thể lui!
Đỗ Quân Như hừ lạnh. Thật chẳng biết hoàng đế có âm mưu gì, tuy hắn một bộ dáng thư sinh trói gà không chặt nhưng lại khiến nàng toát mồ hôi lạnh. Thường nói vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo, nàng mới thèm vào thánh chỉ của hắn, tự dựa vào bản lĩnh của bản thân chẳng tốt sao? Họ Mạc kia là cái gì khuê nữ nhu mì đoan trang, cái gì hiền lương thục đức, chả lẽ nàng lại không làm được!? Nàng sẽ dùng bản lĩnh chứng minh cho hắn thấy, không cần hắn phí sức tốn mực, nàng vẫn đủ khả năng lay đổ Thành vương.
Nói, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, một khi đã suy tính thì không nên bỏ lỡ. Nàng liền nhanh chóng cáo từ, bụng bảo dạ phải cấp cấp mua ngay một bộ “Chín mươi chín điều thục nữ cần biết”, ngày đêm nghiên cứu mới mong biến thân thành thục nữ.
Cùng lúc đó ở phía đối diện, một gã thái giám tất tả chạy vào, sượt qua tà áo Đỗ Quân Như, gấp gáp đến không kịp hành lễ với nàng mà đi liền một mạch vào thư phòng. Hắn cẩn trọng chờ nàng dời gót đi xa rồi cúi khom người thi lễ với Hàn Thừa Triết:
– Tâu bệ hạ, Thành vương gia xin cầu kiến!
– Ổ?- Hàn Thừa Triết nhướng mày, không ngờ vừa mới nhắc người kia liền có mặt, phải chi nhắc ái hậu của hắn được như nhắc Thành vương thì tốt rồi. Hắn gõ gõ những ngón tay trên bàn theo một tiết tấu đều đều, không mặn không nhạt hỏi- Ngươi xác thực? Kẻ đó chưa lúc nào giữ quy củ, hắn mà cầu kiến trẫm sao?
– Ách..- Viên thái giám lau lau mồ hôi, thành thật đáp- Kì thực… Thành vương đang lao như tên bắn tới đây, chúng thần.. chúng thần vô năng cản lại…
– Được rồi…- Hắn nhếch môi mỏng cười khẽ rồi phất phất tay, lãnh đạm đáp- Trẫm đã biết! Ngươi lui đi!
Liền đó, “rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị đạp tung một cách thô bạo.
Lý Giang Thành xuất hiện nhanh như lôi điện, chẳng cần hành chút lễ nghi, đập một phong thư lên bàn, hất cằm kiêu ngạo nói:
– Bệ hạ, chớ cản ta! Ta muốn từ chức!
…
Lúc Mai Dạ Thảo nghe cung nữ loan tin thì cước bộ của Hàn Thừa Triết đã dừng ở cửa. Nàng lau sơ gương mặt lấm lem nhọ nồi của mình rồi ôm dĩa bánh bao còn bốc khói nghi ngút, nở nụ cười tươi rói, hồ hởi đi về phía phu quân nhà mình.
– Bệ hạ, tới đúng lúc lắm, mau thử xem bánh bao ta làm có ngon như của Thanh Tâm Trà Thất không?
– Trẫm không tới để ăn!- Hắn lạnh lùng đáp. Nàng chân trước mới hứa sẽ không trồng cây ở vườn thượng quyển, chân sau đã chạy đến trù phòng nấu bếp. Hừ, còn đâu phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, đây là không nể mặt phu quân hắn nha.
– Hả? Ngài giận à?- Chớp chớp mắt lộ ra vẻ ngây thơ, nàng cố nghĩ nghĩ- Là kẻ nào to gan khiến ngài giận thế? Hiếm có a!
– Hừ!- Hắn siết chặt nắm tay, chỉ vào mặt nàng- Thì chính là…
Ba chữ “nàng chứ ai” chưa thốt ra đã tắt ngóm. Mùi bánh thơm lừng dậy lên sực nức mũi, từng làn hơi nước mỏng tan bốc lên từ dĩa bánh vờn quanh hắn và nàng, đôi mắt nàng sáng long lanh, môi đào căng mọng mím lại, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Nàng là đang hồi hộp chờ mong hắn bình phẩm bánh nàng làm.
Thế cho nên… đám cung nữ thái giám lại một phen mắt tròn mắt dẹt nhìn hoàng đế của mình, hắn mới vừa giận xanh mặt đã trở nên mặt đỏ tai hồng, thật sự còn nhanh hơn lật sách. Hắn cầm bánh bao vừa to tròn vừa trắng trẻo do hoàng hậu đích thân làm cắn một miếng rõ to, rồi trợn mắt nuốt xuống, hắn ôn nhu đáp:
– Ừm… bánh rất ngon!
– Thật chứ?- Háo hức, đôi mắt to tròn lại càng sáng long lanh.
– Ừm…- Trả lời không cần suy nghĩ luôn.
– Thế…- Mai Dạ Thảo nhướng mày, lém lỉnh hỏi- bệ hạ nói xem, tại sao vừa rồi ngài tức giận?
– Cái đó… cái đó…
– Hả?- Người dựa sát vào hắn, nàng nhíu mi- Sẽ không do ta đi?
Ách…
Một giọt mồ hôi lăn qua thái dương của Hàn Thừa Triết, hắn lập tức lắc đầu. Đùa sao, phu thê nhà hắn mới vừa tiểu biệt thắng tân hôn, hắn không muốn vọng động khiến nàng bỏ đi nữa đâu! Thế là, hắn ngoài thâm trầm, trong lòng không ngừng mặc niệm a mặc niệm cho Lý Giang Thành. Rồi chụp lấy bả vai nàng, nhìn sâu vào mắt nàng, hắn lộ vẻ áy náy đáp khẽ:
– Trẫm sở dĩ khẩn trương là vì… Thành ca muốn từ quan… Huynh ấy muốn đưa Mạc Yên Đình rong ruổi giang hồ…
Choang.
Dĩa bánh trên tay Mai Dạ Thảo rơi xuống, cứ thế oanh liệt hy sinh.
Chớp mắt, nàng túm lấy ngực áo hắn, khẩn trương hỏi lại:
– Thật sao?
– Dĩ nhiên!- Gật gật đầu, mang theo bảy phần bất đắc dĩ, ba phần tiếc nuối, hắn rút phong thư từ chức chìa ra trước mặt nàng- Nàng xem, đây là thư…
– Cái gì?- Giật phăng phong thư, đọc liền một mạch, mỗ hoàng hậu nghiến răng lườm phu quân mình, chậm rãi phun từng chữ-Ngài… đồng… ý…rồi?
Đạo lý xưa nay, nhận thư tức là đồng ý, không nhận tức là không đồng ý. Cái này thành luật bất thành văn rồi.
– Ừm…- Hắn thành thật bổ sung thêm- Trẫm còn cấp cho hắn chút ngân lượng làm lộ phí nữa…
– Óa a a …- Hoàng hậu nào đó nắm hai bên cổ áo hoàng đế giật ra, cơ hồ muốn xé rách- Tại sao? Tại sao? Tại sao a?
– Ờ thì…- Hắn sờ cằm nghĩ nghĩ cố tìm từ dễ hiểu – Nàng cứ coi đó là chi phí để thành thân đi… Hắn a, nếu trẫm không cấp cho, chắc chắn sẽ không chịu cưới thê tử đâu! Nàng an tâm đi, hắn đời này sẽ không thoát khỏi tay trẫm. Trẫm mới rồi hạ chiếu….
Thế nhưng, soạt một cái, hắn bị đẩy sang một phía, hoàng hậu chẳng nói chẳng rằng cứ thế lao đi như ánh chớp.
Nàng mới rảnh ở đó nghe hắn huyên thuyên! Đại sự đã không ổn, kế hoạch hủy hôn sắp phá sản, nghĩa huynh sắp không còn, không thông báo cho tổ chức gấp chính là tội nhân thiên cổ!
Bên này, Hàn Thừa Triết siết nắm tay thành đấm, quét đôi mắt lạnh nhìn khắp một lượt từng sinh vật có mặt tại đương trường. Đến khi không gian lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cơ hồ cũng là một âm thanh không đáng có, hắn mới nhếch khóe môi tà ác, lạnh lùng ra lệnh:
– Người đâu! Truyền Vương thần y!
—–
Lời của Fall Moon: đã có màn dĩ nhiên sẽ còn màn nha~~~