Mọi nỗi lo âu và nghi ngờ của Rebecca đã trở lại vào buổi sáng hôm sau. Cô nghĩ ngợi không biết sống hai lòng như thế này - vừa là một người con gái đoan trang, thùy mị - vừa có thể lẳng lơ, đa tình sẽ có kết quả ra sao nữa. Cô nghĩ rằng cô không phải là một người hoàn mỹ như những người phụ nữ khác. Chắc chắn đó là di sản của người cha vô lương tâm của cô đã để lại cho cô.
Ông Pontious vào bàn dùng bữa ăn sáng với cả nhà, và rõ ràng là giữa ông và Rebecca có sự lúng túng không được tự nhiên. Ông vội vã lên đường sau khi thanh toán chi phí cho một đêm ngủ trọ. Lucas bỏ ra nơi làm việc của anh bên ngoài chuồng ngựa. Bọn trẻ thì lội bộ một cách hùng hồn qua một lớp tuyết dày với sách vở trong tay.
Rebecca đã làm xong chiếc áo đầm nhung đỏ, ngoại trừ ráp thêm những đường viền cuối cùng. Khoảng trưa, Ginny Dylan đến nhà để thử đồ lần chót. Cô ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp. Với mái tóc đen huyền và đôi mắt xanh biếc, trong chiếc áo đầm rực rỡ đó, cô ta quả thật là một bức ảnh tuyệt trần.
Ngay lúc Rebecca vừa gắn cây kim gút ở đường viền nơi áo của Ginny thì cánh cửa sau vụt mở và Lucas bước vào trong bếp cùng với làn gió lạnh thổi nhẹ. Thật vô lý nhưng Rebecca cảm thấy lo sợ rằng anh chỉ cần nhìn con bé Ginny xinh đẹp kia là sẽ quên ngay những gì xảy ra đêm qua.
Anh chào hỏi người khách với cái gật đầu thân ái. Sau đó anh máng áo lạnh và nón lên tường, đi đến lò rót một ít cà phê và thơ thẩn bỏ vào phòng khách. Rebecca xấu hổ khi cô cảm thấy nhẹ nhỏm. Lucas có vẻ như không hề chú ý đến người đẹp của Cornucopia.
Ginny luôn luôn có tài quyến rũ đàn ông ở mọi lứa tuổi. Và cô tỏ ra có chút hờn dỗi khi hớp một miếng trà và chờ đợi Rebecca may xong đường viền cho cái áo. Khi công việc đã hoàn thành và nhìn đẹp mắt, Ginny trả tiền công cho Rebecca như đã giao hẹn và ra về. Cô ta trở lại thị trấn trong chiếc xe ngựa nhỏ bốn bánh hoàng tráng.
Có lẽ Rebecca sẽ tiếc nuối chiếc áo đầm rực rỡ đó đến một hay hai giờ nếu như đầu óc của cô không bị chi phối bởi tấm ảnh nguyền rủa mà ông Pontious đã cho cô xem vào đêm hôm trước. Cô nhìn chằm chằm vào số tiền Ginny mới vừa trả cho cô. Trước đó cô đã định cộng nó vào trong số tiền tiết kiệm của mình. Và bây giờ thì cô biết cô phải dùng nó để trả tiền xe ngựa cho chuyến đi Spokane. Cơ hội duy nhất của cô để tìm sự bình yên trong tâm hồn và hạnh phúc thật sự nằm trong việc tìm cho ra Duke Jones và thuyết phục hắn ta hủy bỏ những phim ảnh có giữ hình của cô. Cô sẽ không thể tìm ra hết được tất cả những hình copy mà hắn ta đã rửa ra từ film, và cô chỉ còn có thể hy vọng là hình copy đó không nhiều lắm. Nhưng một khi những tấm films gốc được hủy diệt thì cơ hội những bức ảnh đó xuất hiện tại Cornucopia sẽ ít hơn nhiều.
Tim cô như muốn thoát ra khỏi lồng ngực khi cô quay qua và nhìn thấy Lucas đang tựa vào cánh cửa bằng gỗ ngay phòng khách, hai tay anh khoanh lại. Trông anh có vẻ như suy đoán, có chút gì đó hơi lo lắng, và lời lẽ của anh thốt ra thật bất ngờ.
- Đáng lẽ ra em mặc cái áo đầm nhung lúc nãy mới xứng hơn là may chúng cho những người đàn bà khác.
Rebecca không dám nhận những lời tốt đẹp này từ Lucas, nhất là trong lúc cô đang giấu anh một bí mật. Cô cố nở một nụ cười gượng gạo và nhét số tiền vào trong túi của cái tạp đề trước khi bỏ đi để chuẩn bị cho buổi ăn trưa.
- Em mà mặc chiếc áo như thế trông buồn cười lắm. - Cô bảo. - Ngố và nhà quê lắm đấy.
Giữa lúc Rebecca không đề phòng, Lucas bước đến sau lưng cô, dịu dàng đặt tay lên hai vai cô, xoay cô lại để nhìn anh.
- Không đâu. - Giọng anh cộc lốc. - Em cũng phải nhìn bản thân mình trong gương cả ngàn lần rồi mà, Becky. Làm sao em có thể không nhận ra rằng mình xinh đẹp chứ?
Một nỗi đau ngọt ngào phủ khắp hồn Rebecca. Cô muốn thoát ra khỏi người anh nhưng anh đã giữ chặt cô thật nhanh.
- Lucas à, em xin anh mà... - Cô thì thầm. Cô đoán biết anh sẽ nói gì với cô, và tận đáy lòng cô, cô mong mỏi muốn được nghe những lời lẽ ấy. Nhưng mà cùng một lúc, cô lại khiếp sợ chúng.
- Đã đến lúc chúng ta cần phải làm mọi việc cho đúng rồi đấy. - Anh nói vẻ nhất định. - Chúng ta nên kết hôn. Là kết hôn thật sự ấy.
Nước mắt chực trào trên mi Rebecca. Nhưng cô cố ngăn chúng lại. Lucas không tuyên bố những lời văn hoa nên thơ để nói lên nỗi lòng của anh, nhưng mặc dù vậy, cô vẫn biết anh quan tâm cho cô theo cách riêng của anh. Nếu như anh không phải là một người dễ xiêu lòng thì anh đã tống cổ cô và hai đứa nhỏ ra khỏi nhà anh ngay ngày đầu tiên sau khi anh trở về rồi.
- Anh không hiểu đâu mà. - Cô ấp úng. - Em không phải... Em có một quá khứ.
Lucas nở một nụ cười méo xệch nhưng lại trông đáng yêu đến nhói lòng.
- Ai cũng có một quá khứ mà. - Anh đáp. - Thế em đã làm gì hả Becky? Đã từng có một cuộc xung đột à? Đánh cướp xe ngựa ư?
Cuộc sống đã dạy cho Rebecca trở nên thực tế hơn. Dù cô có muốn làm cho Lucas thấy rằng thật ra cô chụp ảnh trước ống kính của người lạ - nói chung là những gì cô làm - chỉ là một phút yếu lòng, nhưng cô biết rõ ràng hơn thế. Đàn ông trên thế gian này muôn đời vẫn là những kẽ độc tài.
- Đó không phải là chuyện anh cần phải biết, Lucas Kiley ạ. - Cô nói một cách bướng bỉnh. - Bây giờ, nếu anh không ngại, em muốn soạn cơm trưa lên bàn trước khi đến giờ phải ăn cơm tối.
Vẫn còn đang bối rối, Lucas thả cô ra, nhưng rõ ràng là anh chưa chịu buông tha vấn đề một cách dễ dàng.
- Anh biết em không có chồng hoặc là một người tình nào dấu giếm ở đâu đó cả. Rõ ràng anh là người đầu tiên ở chung với em. - Có lẽ anh đã nhìn thấy làn da cô ửng đỏ phía sau gáy, mặc dù anh không nói gì về việc đó cả. - Hãy nói cho anh biết đi Becky. Có phải em đang trốn chạy pháp luật hay không?
- Không. - Cô đáp, vừa quậy cái nồi chứa đầy đậu mà cô nấu khi nãy. Sau đó cô chuyển sang cắt lát bánh mì được làm bằng bột bắp. - Em chưa làm một điều gì trái pháp luật cả.
Cô nghe thấy mấy cái chân của một chiếc ghế trong nhà bếp tạo nên tiếng kêu kèn kẹt dưới sàn nhà khi anh kéo nó ra sau để ngồi, và rồi anh thở dài.
- Ba của em đang ở trong tù. - Anh đoán, giọng anh có vẻ mệt mỏi nhưng không có một chút gì bực mình. - Hoặc có thể là một trong mấy chỗ mà người ta nhốt những người điên.
Rebecca cắn môi dưới của mình thật lâu như thể đang chống lại sự thúc giục để nói với anh rằng đúng thế, việc đó đại loại là như lời anh nói. Cô đã nói láo nhiều rồi từ khi bước chân đến Cornucopia, vì thế mà một lời xác nhận không đúng sự thật nữa sẽ làm cô nghẹn nơi cổ họng mất thôi.
- Ba của em có lẽ vào một trong những nơi ấy, nếu như ông ấy đã không tự uống rượu cho đến chết trước.
Cô múc từng muỗng đậu cho vào tô, chồng vài miếng bánh mì lên cái dĩa và bưng những món ăn nhẹ đó sang bàn ăn. Cô thận trọng không dám nhìn vào mắt Lucas. Cô sợ nếu như cô nhìn vào đấy, hồn cô sẽ rơi ra khỏi xác và không bao giờ còn là của riêng cô nữa.
- Em cần phải đi đến Spokane. - Cô nói gọn. - Annabelle và Susan sẽ ở lại với Mary tại cửa hàng bách hóa.
Lucas chụp lấy khuỷu tay cô. Hành động đó không có gì đáng sợ mặc dù có lẽ cô không thể nào thoát được sự kiềm kẹp của anh.
- Đã sắp đến Giáng Sinh rồi. - Anh bảo. - Làm sao em có thể đi xa vào lúc này được chứ?
Đau khổ tràn ngập trong lòng Rebecca. Trong khi những người phụ nữ khác đang chuẩn bị cho ngày lễ này đến giờ phút cuối cùng, nướng ngỗng quay và ôm trong lòng những bí mật đẹp đẽ thì cô lại phải chen lấn cùng người ta trên cái ghế ngồi thô cứng của một chiếc xe ngựa nào đó. Cô sẽ đi tìm gã Duke Jones, năn nỉ hắn ta tiêu diệt đi những tấm hình mà có thể phá hủy cuộc đời của cô.
- Em cần phải đi. - Cô thản nhiên trả lời Lucas.
- Vậy thì anh sẽ đi với em.
- Không! - Cô hét lớn, làm cho bản thân cô và cả Lucas phải giật mình. - Đừng, đây là một việc mà em phải đi làm cho cá nhân em.
- Thế em có trở lại nữa không?
Rebecca không dám đối diện nhìn anh.
- Có chứ. - Cô trả lời nhưng bỏ quên chi tiết rằng nếu như cuộc bàn thảo giữa cô và gã Jones kia không thành công thì viễn tượng có lẽ rà cô sẽ trở lại Cornucopia chỉ đủ để rước hai cô em gái từ nơi Mary Daniels mà thôi.
Buổi chiều đó cô soạn hành lý. Khi bọn trẻ trở về từ trường học, ngay lập tức cô đưa cho tụi nó một cái túi da thật lớn, đựng sẵn tất cả những gì bọn chúng cần cho một vài ngày. Hai cô bé nhìn cô vẻ hoang mang, đau khổ. Có lẽ chúng đang nhớ lại những ngày khốn khổ trước đây khi ở chung với người cha, và cuối cùng ông ấy cũng bỏ rơi bọn chúng cho một người khác nuôi nấng. Dù vậy, bọn trẻ vẫn không hỏi một lời.
Lucas chở cả ba người họ vào thị trấn với chiếc xe ngựa của anh và im lặng đến nghẹt thở suốt chuyến đi, và Rebecca ngồi cứng đơ như gỗ trên chỗ ngồi cạnh bên anh, để mắt trên con lộ. Đến nơi cửa hàng bách hóa, anh xách hành lý của họ xuống đặt trên con đường nhỏ bằng gỗ và sau đó bỏ đi cùng với cái sờ nhẹ nơi vành nón của anh là vỏn vẹn thay câu chào tạm biệt.
- Chúng ta đi đâu giờ hả? - Annabelle hỏi trong tuyệt vọng.
- Tụi em sẽ ở lại đây tại Cornucopia, chỉ tạm trong thời gian ngắn thôi. - Rebecca trả lời. - Chị có công việc phải làm tại Spokane.
- Nhưng mà sắp sửa đến Giáng Sinh rồi! - Susan than thở. - Nếu như chị không về kịp để tham dự thì sao chứ?
Rebecca thở dài khi cô đẩy cánh cửa của căn tiệm. Một tiếng leng keng vui nhộn vang lên từ chiếc chuông treo trên đầu.
- Nếu đúng vậy thì đó cũng đâu phải là lần đầu tiên. - Cô trả lời với một chút cáu kỉnh. Sự thật thì, bản thân Rebecca cũng chờ đợi đến ngày lễ này, lý do chính là vì Lucas. Mặc dù theo lệ hàng năm thì sẽ có vài món quà. Cô đã có ý định sẽ nấu một bữa ăn đặc biệt và trang trí phòng khách với hình những thiên thần cắt bằng giấy và những xâu chuỗi được kết bằng hột bắp rang.
Nụ cười rạng rỡ của Mary chợt tắt khi bà nhìn thấy túi xách to lớn Rebecca mang theo.
- Chuyện gì đang xảy ra thế này? - Bà hỏi với giọng hết sức lịch sự.
- Em sẽ rất biết ơn nếu như bọn trẻ có thể ở lại đây với chị một hoặc hai ngày. - Rebecca nói một cách thận trọng, cố gắng để không bật khóc. - Em hứa rằng tụi nó sẽ giúp ích được cho chị khi chúng nó không cần đến trường.
Annabelle và Susan nhìn nhau nhưng cả hai đều không ai lên tiếng.
- Và trong thời gian này thì em sẽ đi đâu, có thể cho chị biết không? - Marry điều tra, bước vòng qua khỏi cái quầy thu ngân để đứng đối diện với Rebecca. Bà chủ tiệm cầm tay cô bạn nhỏ của mình và dẫn cô ra phía sau, giữa hàng giày bốt, những cái cuốc và những thùng đựng bột với cái buồng kho chính. - Rồi, hãy bắt đầu nói chuyện đi, Rebecca Kiley.
Rebecca không kiềm chế được những giọt nước mắt của mình và rồi với một giọng thì thào, cô bắt đầu thổ lộ câu chuyện của mình một cách hối hả. Cô kể cho Mary nghe việc cô đã gặp gỡ Lucas như thế nào ở Chicago. Khi họ ở cùng một nhà trọ và cô đã thầm yêu anh ngay từ lúc ấy mặc dù cô vẫn chưa cảm nhận ra điều đó. Cô tự thú rằng mình đã dọn đến Cornucopia vì tin rằng anh đã chết, và giả vờ đóng vai vợ của anh để cô và hai đứa bé có thể có một cuộc sống đàng hoàng.
Mary mỉm cười khi Rebecca kể đến đoạn Lucas trở về một cách bất ngờ để phát hiện ra mình có một người vợ và một gia đình hoàn mỹ, nhưng bà không nói gì để phải làm gián đoạn câu chuyện.
Nụ cười của bà dần dần chuyển sang cái nhìn thương cảm khi Rebecca giải thích cô đã kiếm tiền bằng cách nào để có thể đi đến đây và dọn đến nông trại của Lucas.
- Đêm qua. - Rebecca kết thúc câu chuyện. - Ông Pontious đã ở trọ lại căn phòng trống bên ngoài. Chị Mary à, ông ấy có một trong những tấm hình ghê gớm ấy, và ông ta nói rằng chính ổng đã mua nó ở Spokane từ gã Duke Jones.
Mary thở dài và ôm chằm lấy cô bạn nhỏ thật nhanh trước khi buông tiếng hỏi:
- Em nghĩ em sẽ đạt được điều gì sau khi đương đầu với cái gã ấy hả Rebecca? Hắn rõ ràng là một người không biết sợ là gì, nếu không thì hắn đã không làm những việc tồi bại như thế ngay từ lúc đầu rồi.
- Em vẫn phải thử. - Rebecca đáp. Cô đứng thẳng người trong cái phòng kho chật hẹp. - Em yêu anh Lucas nhưng nếu như anh ấy mà thấy được một trong những tấm ảnh đó, anh ấy sẽ xem thường em mất thôi.
- Chưa chắc đâu. - Mary trả lời dù không khẳng định cho lắm. - Nói cho cậu ấy biết sự thật và hy vọng cậu ta thông cảm cho em không phải là việc tốt hơn sao? Em đâu phải là người đầu tiên dọn đến nơi này với một hoặc hai bí mật chôn vùi trong quá khứ đâu. Sao chứ, rất nhiều người ở đây toàn là dọn đến nơi này để làm lại cuộc đời vì một lý do nào đó không đấy.
Rebecca chỉ biết lắc đầu. Lucas là một người đàn ông tốt và đàng hoàng, và là một người đầy niềm kiêu hãnh. Anh ấy sẽ không thể nào có thể chịu đựng nổi khi biết được thân thể cô được tung ra trên ảnh để cho bất cứ người đàn ông nào cũng có thể nhìn thấy với cái giá mười xu.
Cô và hai đứa nhỏ ngủ đêm lại ở căn phòng trống nhà Mary. Hai cô bé ngủ say sưa chỉ riêng mình Rebecca là không tài nào ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe ngựa đi ngang qua thị trấn và khi đến chuyến đi hướng về Spokane, Rebecca đã lên xe. Cô mừng thầm vì mình là người hành khách duy nhất bởi vì cô đang trong hoàn cảnh không thể nào trò chuyện với một ai dù cho đó là lời xã giao lịch sự.
Chuyến đi thật dài và vô cùng mệt mỏi. Rebecca có thể thấy làn khói từ hơi thở của cô và hai bàn chân cô đã tê dại đến độ cô không tài nào nhúc nhích được những ngón chân mình.
Đến khi cô đặt chân tại Spokane thì màn đêm đã buông xuống và cái thành phố nhỏ này có vẻ ồn ào và điêu tàn đối với Rebecca bởi vì bây giờ cô đã trở nên quen thuộc với lối sống ở Cornucopia. Với vẻ cương quyết, cô sửa lại chiếc nón rộng vành của mình cho ngay ngắn, nhất túi xách tay lên từ trên chiếc xe ngựa và bước ra xe một cách thật duyên dáng.
Vì ngại ngùng để hỏi đường đi đến quán rượu mà ông Pontious đã nhắc qua, cô chỉ còn biết đi theo những tiếng đàn dương cầm ai đàn sai nhịp, tiếng súng, và tiếng reo cười cho đến khi cô nhìn thấy một hàng quán xá có vẻ đồi trụy.
Khi cô đứng bên đường đi nhỏ phía trước quán rượu Rusty Spur, nhìn chiếu qua hai cánh cửa đang bật mở thì những bông tuyết trắng đã bắt đầu rơi chung quanh cô, trắng tinh toàn thân như một con thiên nga. Rebecca hít một hơi thật sâu, thẳng lại đôi vai mảnh khảnh của mình và tiếp tục bước đi một cách dũng cảm vào "hang cọp" đang mịt mù khói thuốc, nơi mà cô hy vọng có thể tìm thấy Duke Jones.