"Ca, ta vừa mơ một giấc mơ rất quái lạ...." Orihime tóm lấy tay áo hắn, giật nhẹ.
Madara cúi đầu hỏi:
"Mơ thấy gì? Ác mộng sao?"
"Không phải..." Nàng lắc đầu: "Ta mơ thấy có người gọi ta... Hắn..gọi ta trở về..."
"Hắn đang gọi..."
"" Nàng khó hiểu: "Ý hắn là gì?"
Nụ cười trên mặt Uchiha Madara tắt ngúm. Hắn ngồi xổm xuống xoa đầu nàng.
"Orihime, có nhớ ta từng dạy ngươi điều gì không?"
【Ảo giác ẩn trong thực thể. Thực thể lại ẩn trong ảo giác. Sự dối trá náu mình trong sự thật. Sự thật lại náu mình trong sự dối trá.】
"Ảo giác ẩn trong thực thể. Thực thể lại ẩn trong ảo giác. Sự dối trá náu mình trong sự thật. Sự thật lại náu mình trong sự dối trá. Là cái này sao?"
"Đúng vậy." Hắn bật cười: "Orihime, ngươi là Uchiha Orihime, em gái đáng kiêu ngạo của ta."
"Ca..."
"Nghĩ xem, ngươi muốn gì?" Giọng nói của hắn trầm thấp mà xa xôi: "Ta muốn ngươi ở lại mãi mãi."
"Nhưng cũng muốn ngươi hạnh phúc mãi mãi."
"Hơn nữa..." Hắn bật cười: "Uchiha, ở bất kì phương trời nào, cũng là vương giả."
Tỉnh lại đi, Shina.
Thân hình hắn phiêu miểu, bỗng dưng, bị biển hoa tuyết kia che lấp.
Ngươi đang ở đâu?
——Có ai đó đang gọi, ngươi nghe thấy không?
Orihime, ngươi đang ở đâu?
——Xem, họ đang tìm ngươi kìa.
Đừng đi mà!
Ngươi...
Ta yêu ngươi.
Ai đó, ai đó đang nằm trong vũng máu...
Không!!!
Lúc ấy, có người lao lên, che chắn trước thân nàng, cũng văng lên một bãi máu tanh nồng.
Ngươi là của ta.
Hôm ấy, ai đã bịt mắt nàng, thì thào như thế?
【Ngươi, đã nhận ra chưa, Uchiha Orihime? 】
...Ta...
Thực xin lỗi...
Uchiha Orihime——Không, Shina, mở mắt, yên lặng rơi lệ.
"Mọi người..."
Giống như cơn mộng ảo, ba người kia xuất hiện trước mặt nàng, vươn tay:
"Ở lại bên cạnh chúng ta mãi mãi được không?"
"Thực xin lỗi." Shina lùi về sau, liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
"Orihime..." Toneri thất vọng cụp mắt.
"Ori..." Itama đau đớn buông thõng tay.
Uchiha Madara không nói lời nào, chỉ là nhếch miệng lên cười.
"Ta..." Nước mắt liên tục rơi xuống, làm sao cũng không ngừng được. Shina gào khóc một lúc, cuối cùng quyết đoán xoay người lại, càng chạy càng xa.
"Vì bọn họ... ta phải trở về."
Phải trở về!
Trở về!
Trở về!
"Giỏi lắm, Orihime."
"Không hổ là em gái của ta..."
"Chúc ngươi hạnh phúc. Ta..luôn ở bên cạnh ngươi."
"Trái tim ta luôn vì ngươi mà đập, đừng vì chuyện lúc trước mà hận thù bọn họ."
"Sống, là phải biết cách sinh tồn."
Những người kia, đã nói như thế, sau đó, tan biến đi trong những cánh hoa thê lương.
.
.
.
"Machi, như thế nào?" Kuroro gập cuốn sách trên tay lại, nhíu mày hỏi.
Machi không đáp, nàng chỉ gật đầu một cái.
"Machi, Kuroro, các ngươi..đang nói cái gì vậy?" Uvogin khó hiểu không thôi.
"Chẳng lẽ..." Feitan nhớ đến cái gì, bỗng dưng biến sắc: "Này, người kia không phải Orihime đúng không?"
Shalnark tán thưởng nhìn hắn một cái: "Không nghĩ tới ngươi cũng đoán ra."
Feitan nhớ đến phản ứng lúc nãy của mình, xanh mặt hừ một tiếng.
"Ha ha." Kuroro cười khẽ: "Chắc lại là tên khốn kia."
"Năm đó để hắn còn sống quả là..." Machi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
"Ta sẽ làm thịt hắn!"
Orihime tựa người vào lan can cửa, cười như không cười.
Không nghĩ tới... Đám người này còn rất có đầu óc đấy...
Bởi vì không có hơi thở và nhịp tim, trong lúc chẳng ai hay biết, Omokage đã xuyên qua nội tâm của bọn họ, nhìn thấu tất cả.