Abel không nỡ để thủy ngư xinh đẹp của mình bị tổn hại. "Hai người trông giống nhau, không vấn đề gì đâu. Nếu anh làm mồi nhử, khi họ tiếp cận thì cũng là lúc anh có thể tấn công họ. Không phải rất tiện lợi sao?"
Uriah nghe vậy thì nghẹn lời, cảm giác trong lòng trào dâng một nỗi đắng cay, tựa như những bong bóng khí đang sôi trào, khiến đôi mắt hắn cay xè.
Hắn không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt thủy ngư đáng chết đó. Với khuôn mặt bướng bỉnh, hắn nói: "Tôi đi thì tôi đi!"
Nói rồi, hắn quay người lao thẳng về phía biển, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa làn nước xanh thẳm.
Mỗi khi nghĩ về thái độ của Abel dành cho mình, Uriah lại thấy lòng mình trĩu nặng. Từ khi thủy ngư đó xuất hiện, Abel đã chẳng còn vuốt ve chiếc đuôi của hắn, cũng không còn muốn nghe hắn hát nữa.
Abel chỉ vuốt ve chiếc đuôi của thủy ngư chết tiệt đó, chỉ nghe nó hát...
Nghĩ đến đây, Uriah càng thêm phẫn nộ, lòng đầy lửa ghen tuông, đến mức muốn xé nát đối phương thành trăm mảnh.
Nhưng tiếc thay, vì có Abel bảo vệ, hắn không dám ra tay.
Không thể làm gì nó, chẳng lẽ ta không thể ra tay với đồng loại của nó sao? Uriah nở một nụ cười tàn nhẫn, vung mạnh đuôi tìm kiếm dưới đáy biển.
Tiếc là thú nhâny ngư quá giỏi ẩn nấp. Uriah lượn lờ dưới đáy biển rất lâu nhưng không tìm thấy, cuối cùng đành quyết định quay lại.
Khi đến gần hòn đảo nhỏ, cơn giận trong lòng Uriah đã tan biến, thay vào đó là sự hối hận và dằn vặt.
Hắn không nên nói chuyện với Abel theo cách đó...
Hắn lắc lư chiếc đuôi cá, muốn tiến tới gần, nhưng lại không đủ can đảm. Hắn sợ Abel sẽ nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm và đuổi hắn đi, chỉ giữ lại thủy ngư đáng ghét kia.
Uriah vò đầu bứt tóc, không biết phải làm thế nào. Hắn vươn cổ muốn nhìn xem Abel đang làm gì, nhưng tiếc là trời đã tối, Abel đã vào lều, hắn chẳng nhìn thấy gì.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Uriah cũng quyết định bơi lên bờ. Hắn không ở lại trong rãnh kênh mà bò lên đất liền, co ro ngồi ngoài lều của Abel, khẽ hít hà mùi hương ngọt ngào từ bên trong thoảng ra. Cứ thế, hắn ngồi lặng lẽ suốt đêm, không dám nhắm mắt. Càng nghĩ, hắn càng sợ, lo rằng mình đã quá nóng nảy, Abel chắc chắn sẽ không thích hắn nữa, sẽ không cần hắn nữa.
Khác với Uriah, Abel có một đêm ngủ ngon. Cậu không có thói quen nằm ườn trên giường, nên sáng sớm đã dậy và bước ra khỏi lều chuẩn bị rửa mặt. Vừa bước ra, cậu suýt bị vấp ngã. Cậu chưa kịp mở lời, thì từ dưới chân đã vang lên một giọng nói nghẹn ngào:
"Xin lỗi..."
Uriah vươn tay ôm lấy chân Abel, khuôn mặt đầy hối hận: "Xin lỗi, tôi biết mình sai rồi, đừng đuổi tôi đi..."Abel không hiểu Uriah đang phát điên vì chuyện gì, cậu thử kéo chân ra nhưng không được, "Buông ra."
"Không, tôi không buông, trừ khi em tha thứ cho tôi." Uriah nói giọng cứng cỏi, nhưng lại run rẩy, có phần yếu ớt.
"Tha thứ cho anh về chuyện gì?" Abel vẫn không hiểu Uriah đang nói về điều gì.
Uriah lúng túng, không biết phải mở lời thế nào: "Tôi... Tôi hôm qua... Tôi..."
"Không muốn nói thì cút ra." Abel bắt đầu mất kiên nhẫn. Bị quấy rầy từ sáng sớm như thế này khiến cậu cảm thấy rất bực bội.
Sau cả đêm đấu tranh tâm lý, Uriah vẫn không dám nói ra. Hắn sợ nếu nói ra, Abel sẽ lập tức đuổi hắn đi. Hắn vội buông tay, ấp úng nói: "Xin lỗi, tôi... tôi đi làm đồ ăn đây."
Nói xong, hắn vội vàng bò đi, không đợi Abel đáp lời.
Abel thở dài, cậu nhận ra rằng, nhân ngư này đầu óc không được sáng suốt, ngày ngày chẳng biết đang nghĩ gì.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một con vật nuôi, không thể đòi hỏi quá nhiều từ hắn.
Cuối cùng, quyết định được đưa ra: Uriah sẽ là mồi nhử. Tuy nhiên, trước khi thực hiện, Abel còn phải đối mặt với một vấn đề lớn.
Haisina đã báo cho Abel và Uriah biết rằng, vào thời điểm này mỗi năm, hành tinh này sẽ bước vào mùa lũ. Khi đó, nước biển dâng cao, mọi đất liền sẽ bị nhấn chìm, chỉ còn lại một biển nước mênh mông.
Lúc này Uriah mới nhận ra lý do tại sao trên hòn đảo nhỏ mà họ đang trú ngụ không có cây cối trưởng thành nào, chỉ có những bụi cây thấp lè tè.
Uriah bơi quanh đảo một vòng, quả nhiên phát hiện nước biển đã âm thầm dâng lên một chút, một phần đất liền đã bị chìm dưới nước.
Uriah bắt đầu lo lắng. Nếu mực nước cứ tiếp tục dâng cao như thế này, chẳng mấy chốc hòn đảo sẽ bị nhấn chìm hoàn toàn, lúc đó Abel sẽ ra sao?
"Trên hành tinh này có nơi nào cao hơn không?"
"Tôi... không biết." Đồng loại của họ suốt ngày trốn dưới đáy biển, rất ít khi ra ngoài. Haisina cũng không đi nhiều nơi, nên không biết địa hình của hành tinh này.
Uriah nghĩ đến việc tự mình tìm kiếm, nhưng trước đó hắn đã bơi rất xa mà không thấy gì. Nếu tiếp tục bơi ra xa hơn, chuyến đi sẽ tốn rất nhiều thời gian. Nếu không tìm thấy đất liền, chẳng khác nào uổng phí thời gian.
Mọi thứ cần gấp rút, Uriah không dám chần chừ. Hắn vội vã ra khơi tìm kiếm đội thợ săn nô lệ, còn kéo theo cả Haisina, phòng khi thiết bị dò tìm chỉ phát hiện được thủy ngư, hoàn toàn tậm tịt với nhân ngư.
Lần này Abel không phản đối, lúc này không phải là lúc để bận tâm đến những chuyện khác, mạng sống của mình mới là quan trọng nhất, mọi thứ khác đều phải xếp sau.
Từ nhỏ, những trùng cái xung quanh Abel luôn dạy cậu rằng, bất kể gặp chuyện gì, đều phải đặt mình lên trên hết, những thứ khác có thể hy sinh. Abel cũng tin như vậy.
Thời gian trôi qua từng ngày, vẫn không thấy bóng dáng đội thợ săn nô lệ, trong khi diện tích hòn đảo ngày càng thu hẹp. Abel đã phải chuyển đến sống ở giữa đảo, và nước biển đã dâng đến ngay trước lều của cậu.
Uriah vô cùng lo lắng. Trong chiếc vòng tay không gian của hắn cũng không có thuyền bè hay bất cứ thứ gì có thể dùng để di chuyển trên mặt nước. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Uriah đành phải dùng kỹ năng thủ công tệ hại của mình, tận dụng những vật liệu có sẵn trong vòng tay để lắp ráp thành một chiếc bè đơn sơ. Chiếc bè này thô sơ đến mức di chuyển cũng khó khăn, và không thể chịu nổi bất kỳ cú va đập nào.
Khi Abel vừa ngồi lên chiếc bè đó, Uriah đã phát hiện ra tung tích của đội thợ săn nô lệ. Hắn không thể chờ đợi thêm mà vội vàng lao về phía họ.
Abel ngồi trên chiếc bè đơn sơ chờ đợi, mãi đến gần trưa thì cậu thấy một chiếc phi thuyền từ phía chân trời bay tới. Vỏ ngoài của phi thuyền có những vết tích của cuộc giao chiến, dường như còn bị hư hỏng đôi chút, khiến cho việc bay lượn không ổn định, lắc lư chao đảo.
Khi phi thuyền đến gần Abel, cửa khoang mở ra, để lộ thân hình của Uriah.
Lúc này, Uriah trông thật thê thảm, khắp người nhuốm đầy máu, trên thân cá và phần bụng hắn có những vết thương sâu thấy cả xương, cho thấy trận chiến vừa rồi không hề dễ dàng.
Ngay khi Abel bước lên phi thuyền, cậu phát hiện còn một người nữa bên trong. Người này rất giống với con nhân thú mà Abel đã thấy trước đó ở phòng huấn luyện thực chiến của trường quân sự Puhton, với đôi tai thú ba góc trên đầu và một cái đuôi lông.
"Nhân thú?"
Người thú nhân cũng nhìn thấy Abel và thốt lên: "Trùng tộc?!"
Trên mặt hắn lập tức hiện rõ sự tức giận và thù hận. Dù chỉ là những kẻ buôn bán nô lệ rẻ tiền, nhưng chúng vẫn trung thành với chủng tộc của mình. Trùng tộc đã khai chiến với nhân thú trước, và không biết bao nhiêu nhân thú đã chết dưới tay chúng.
Uriah nhanh chóng chắn trước Abel, vươn tay với móng vuốt sắc nhọn, "Muốn chết sao?"
Uriah không giữ lại mạng sống của nhân thú vì lòng từ bi, mà vì cả hắn và Abel đều không biết cách lái phi thuyền. Hơn nữa, hiện tại họ không biết mình đang ở đâu và làm thế nào để trở về trùng tộc. Cần phải có một người quen thuộc địa hình dẫn đường.
Đây chỉ là một nhân thú cấp thấp, không phải đối thủ của Uriah.
"Abel, chúng ta vào trong thôi."
Abel quay đầu nhìn Haisina, người đang nằm cạnh bè và nhìn cậu với vẻ mong chờ. Cậu muốn mang nó đi, cậu thích cái đuôi của nó.
Bây giờ có cơ hội để từ bỏ thủy ngư chết tiệt này, Uriah không muốn bỏ lỡ, vội vàng nói: "Nó không có khả năng thu nhỏ, chúng ta không thể mang theo, không có chỗ để nuôi."
Dù không thể giết chết nó, nhưng kết quả này cũng không tồi. Abel chỉ cần một con cá bên cạnh là đủ.
Abel cũng đồng ý, "Lần sau ta sẽ đến đón ngươi."
Lúc đó, sẽ để trùng tộc chiếm lấy hành tinh này, tất cả thủy ngư đẹp nhất sẽ thuộc về cậu, tùy tiện bắt vài con về nuôi cũng được.
Haisina không nỡ nhìn phi thuyền rời xa cho đến khi không còn thấy dấu vết của nó, mới quay đầu lặn xuống đáy biển.
Hành tinh này toàn nước, phi thuyền mẹ đậu ở ngoài không gian. Phi thuyền trực tiếp bay lên không gian và vào bên trong phi thuyền mẹ.
Trên phi thuyền không có thú nhân khác, hành tinh này không có chủng tộc mạnh mẽ, chỉ có người cá, vì vậy thú nhân đến đây không nhiều và tất cả đều đi xuống phi thuyền, dẫn đến việc tất cả bị Uriah tiêu diệt.
Lên phi thuyền, mở bản đồ ra, một trùng một cá mới nhận ra hố đen đã ném họ xa như thế nào. Họ đã ra xa khỏi lãnh thổ của ba đế quốc lớn, nhưng không khó để trở về trùng tộc, vì nơi này gần khu vực chiến đấu giữa trùng tộc và nhân thú, chỉ cần đi phi thuyền trong ba ngày là tới.
Vì vậy, Abel và Uriah quyết định trực tiếp đến tiền tuyến chiến đấu, tìm kiếm trùng cái đóng quân ở đó để thuận lợi trở về.
Dù Abel không muốn bị phát hiện danh tính, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ sự phục tùng của trùng cái. Cậu vẫn phải trở về.
Thú nhân cúi đầu ngoan ngoãn vào buồng lái và điều khiển phi thuyền một cách trung thực. Uriah rất tự tin vào sức mạnh của mình, không sợ nó có âm mưu mờ ám gì.
Hắn dùng tay chống cơ thể đi vòng quanh phi thuyền, không tìm thấy bể cá nhỏ, chỉ có bể cá lớn cho người cá. Vì vậy, Uriah đành phải dùng hộp nhựa mà Abel đã ăn đồ ăn vặt, rửa sạch, đổ nước vào rồi đặt cạnh Abel, chuẩn bị nhảy vào.
Abel vội vàng ngăn lại,lấy ra thiết bị điều trị nhỏ mà Alfred đã dùng để chữa chân cho anh, ra hiệu cho Uriah vào đó.
Uriah thấy vậy, cảm giác tủi thân ứ đọng bao lâu đã không còn. Hắn mừng rỡ, điều này chứng tỏ Abel quan tâm đến anh!
Thiết bị điều trị nhỏ có tác dụng tương tự như khoang điều trị, Uriah nhanh chóng được chữa lành.
Khi vết thương của Uriah đã phục hồi, hắn không muốn giữ nguyên hình nữa, liền nhảy vào hộp và để Abel ôm.
Abel không phản đối, giờ hắn vẫn là thú cưng của cậu, cần phải chăm sóc.
Mấy ngày nay, Uriah vì lo lắng cho Abel và thần kinh luôn căng thẳng, lại trải qua một trận chiến ác liệt dẫn đến kiệt sức. Khi được Abel ôm trong lòng, tâm trạng của Uriah mới thả lỏng, hắn yên tâm nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ sâu.