Trước khi Abel kịp phản ứng, khoang cứu sinh đã bị hút vào bên trong. Trong khoảnh khắc, nó bị xé toạc bởi lực hút khủng khiếp, tan thành từng mảnh, rồi biến mất trong dòng năng lượng hỗn loạn bên trong hố đen.
Abel cảm giác như mình bị nhét vào một chiếc máy giặt khổng lồ, quay cuồng trong tấm khiên năng lượng. Đầu cậu đập mạnh vào thành khiên, ngất đi ngay lập tức.
Uriah giật mình, không ngờ Abel yếu đến vậy. Hắn vội vàng nhảy ra khỏi tay Abel, trở lại hình dạng nguyên bản, ôm chặt lấy cậu vào lòng.
Lúc này, tấm khiên năng lượng đã trở về trạng thái ban đầu, là loại khiên bảo vệ cá nhân, không gian bên trong vừa đủ chứa một người. Nhưng khi thêm vào một sinh vật dài ba mét như Uriah, không gian trở nên chật chội đến ngột ngạt.
Uriah ép chặt Abel vào lòng, cố không để lại chút khoảng trống nào. Không gian quá nhỏ, khiến hắn phải cuộn đuôi lại, đầu đuôi gần chạm đến đỉnh đầu. Uriah cảm giác như đuôi mình sắp gãy.
Năng lượng trong hố đen hỗn loạn, thời gian dường như bị xáo trộn. Uriah không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết một trùng một cá bị hất văng ra khỏi hố đen, rơi tự do từ trên cao xuống đất. Hắn lập tức lật ngược cơ thể để Abel nằm phía trên, vừa kịp trở tay thì cả hai đập mạnh xuống mặt đất.
Tấm khiên năng lượng dày dặn bao quanh họ giờ chỉ còn lại một lớp mỏng manh, đầy vết nứt. Uriah nhẹ nhàng chạm vào, tấm khiên tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, biến mất trong chớp mắt.
Uriah cảm thấy bản thân thật may mắn khi vẫn còn sống sót sau khi bị hút vào hố đen, hơn nữa còn không hề hấn gì.
Uriah nhìn quanh, phát hiện họ đang ở trên một hòn đảo hoang nhỏ, cây cối thưa thớt, không có lấy một cây gỗ hoàn chỉnh, chỉ có vài bụi cây thấp lè tè. Hắn đưa mắt nhìn ra xa, xung quanh chỉ toàn là biển cả mênh mông, không có dấu hiệu của bất kỳ vùng đất nào khác.
Uriah lo lắng cúi xuống nhìn Abel trong lòng, thấy cậu vẫn chưa tỉnh, hắn lấy chiếc vòng nén không gian từ túi áo của Abel. Uriah nhớ rất rõ những gì Alfred đã chuẩn bị cho Abel, vì vậy hắn biết trong đó có những gì.
Hắn lấy ra một chiếc lều gấp, nhẹ nhàng ấn nút, cái hộp nhỏ lập tức mở ra, biến thành một chiếc lều.
Sau khi dựng lều xong, Uriah đặt Abel sang một bên, khó nhọc trườn vào trong, lấy ra một chiếc giường gấp, trải chăn đệm, rồi lại vất vả bò ra ngoài, một tay ôm Abel, tay kia cố gắng kéo cậu vào lều.
Cuối cùng, khi đã đặt Abel nằm yên trên giường, bụng của Uriah đã bị đá nhọn cào rách, máu rỉ ra từ lớp vảy.
Đuôi của hắn trong nước là vũ khí lợi hại, với lớp vảy có độ phòng thủ đáng kinh ngạc, nhưng khi lên cạn, khả năng phòng vệ bị giảm đi đáng kể.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Uriah đeo lại chiếc vòng nén không gian vào cổ tay Abel. Hắn biết rằng nơi này không có dấu hiệu của sự sống, giờ Abel chỉ có thể dựa vào những vật dụng trong vòng để sinh tồn.
Sau đó, hắn ngập ngừng một chút, khuôn mặt dần đỏ lên, hắn từ từ cúi xuống gần trán Abel, nhẹ nhàng thè lưỡi ra.
Nhưng trước khi kịp chạm vào, Abel đã mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt—con cá mình nuôi đang nằm cạnh giường, miệng thè lưỡi, cổ vươn dài.Abel ngay lập tức đẩy Uriah ra, "...Cá nhỏ? Ngươi đang làm gì vậy?"
Uriah vội vàng giải thích, "Đầu của em bị thương, nước bọt của nhân ngư có tác dụng chữa lành, tôi định giúp em trị thương." Uriah đã ở bên Abel một thời gian dài, nghe nhiều, tập nói chuyện nên giờ đây hắn nói lưu loát, không còn chậm rãi từng chữ như trước.
Abel thực sự cảm thấy đầu mình choáng váng, đưa tay sờ lên trán, quả nhiên có một vết sưng, đau nhói.
"Ư..."
Uriah hoảng hốt, "Tôi... tôi chữa cho em, rất nhanh sẽ hết đau thôi."
Abel liếc nhìn hắn, lấy ra khoang chữa trị từ chiếc vòng nén không gian, nằm vào bên trong. Cậu không thích dùng thiết bị chữa trị nhỏ, nên không hài lòng.
Khi bước ra từ khoang chữa trị, Abel quan sát một vòng trong lều, hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Chúng ta bị hút vào hố đen, rồi rơi xuống đây."
"Thật là xui xẻo." Mới đến thế giới này được hai tháng mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Uriah im lặng.
Abel bước ra khỏi lều, quan sát xung quanh, "Vậy đây là đâu?"
Uriah trườn theo, "Tôi cũng không biết, để tôi đi tìm hiểu, em ở lại đây chờ tôi."
Nói xong, hắn định bò về phía biển, nhưng nghĩ đến việc để Abel ở lại một mình, hắn không an tâm.
"Trong vòng nén không gian của em có khiên năng lượng, em hãy kích hoạt để bảo vệ bản thân. Còn có một khẩu súng tín hiệu, em hãy cầm theo. Nếu gặp nguy hiểm, em hãy bắn tín hiệu, tôi sẽ quay lại ngay."
Ở nơi xa lạ này, Abel cũng không muốn mạo hiểm với tính mạng, nên gật đầu đồng ý.
Khi thấy Abel đã kích hoạt khiên năng lượng và cầm súng tín hiệu, Uriah mới yên tâm quay người trườn xuống biển. Hắn cẩn thận bơi quanh đảo một vòng, không phát hiện điều gì khả nghi, cũng không thấy dấu hiệu sinh vật sống nào trên đảo, Uriah mới an tâm hơn, chọn một hướng và tiếp tục bơi.
Trong nước, tốc độ bơi của nhân ngư rất nhanh. Uriah lo lắng cho Abel ở lại một mình nên dồn hết sức lực mà bơi. Nhưng dù hắn đã bơi rất xa, ngoài những sinh vật biển quen thuộc, hắn vẫn không thấy dấu hiệu của sinh vật nào khác, cũng chẳng tìm được vùng đất liền nào cả.
Uriah đã thay đổi hướng đi nhiều lần, nhưng kết quả vẫn như vậy. Khi hắn ngẩng đầu lên, thấy trời đã ngả màu, hắn vẫy đuôi, quyết định quay về.
Khi trở lại, Abel đang loay hoay với chiếc quang não của mình. Quang não nhìn bề ngoài vẫn ổn, nhưng khi bật lên, chỉ có một mảnh vụn vỡ, không có phản ứng gì. Có lẽ nó đã bị hỏng bởi từ trường đặc biệt trong hố đen.
Thấy Uriah trở lại, Abel hỏi, "Có phát hiện gì không? Anh biết đây là đâu chưa?"
(Editor: Mình thay đổi xưng h của Uriah, từ ta – người sang tôi – anh, vì trước Abel chỉ coi Uriah là pet, dù bây giờ vẫn coi như là pet nhưng vẫn dựa dẫm vào Uriah)
Uriah bò đến bên cạnh Abel, mặt đầy thất vọng, "Tôi không tìm ra đây là đâu, không gặp sinh sống nào khác, cũng không thấy đất liền."
Uriah cảm thấy mình thật vô dụng, đến việc nhỏ như vậy mà cũng không làm nổi.
Abel nhìn quanh một lần nữa, "Vậy là chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi?"
Uriah liếc nhìn Abel, rồi cúi đầu gật nhẹ.
Nhìn Uriah di chuyển khó khăn, lại nhìn đôi tay trắng mịn của mình, lần đầu tiên Abel cảm nhận được sự khắc nghiệt của cuộc sống.
Thấy vậy, Uriah vội nói, "Tôi... tôi sẽ nuôi em mà..." Khuôn mặt hắn lộ vẻ ngại ngùng, hai má ửng hồng.
Trong mắt Abel, Uriah vẫn chỉ là một con thú cưng, nên cậu không tin vào lời hắn, "Anh vẫn nên biến nhỏ lại đi. Thức ăn cho cá tôi mang theo không nhiều, với kích thước của anh, ăn vài bữa là hết sạch thôi."
Uriah trừng mắt, không giấu nổi vẻ sửng sốt, "Em không tin tôi sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn ngỏ ý muốn nuôi ai đó, vậy mà đối phương lại không tin hắn!
Nhân ngư vốn sống cô độc, nếu một khi đã nói: "Tôi nuôi em" với ai, đó chính là lời khẳng định sức mạnh và nguyện ước kết đôi. Nhưng lúc này, lời nói của Abel lại như đang nghi ngờ năng lực của Uriah, cho rằng hắn không đủ khả năng chăm sóc bạn đời.
Trước việc Uriah đã trở về hình dạng nguyên bản,Abel cũng không còn đủ kiên nhẫn như trước, chỉ liếc hắn một cái lạnh lùng.
Uriah lúc này cũng chẳng còn buồn bã, hắn hừ lạnh, thoáng chút giận dỗi, "Hừ, em cứ chờ đấy." Nói xong, hắn vùng vẫy đôi tay, rồi lao mình xuống biển, cái đuôi vẫy một cái, biến mất tăm trong tích tắc.
Abel không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau, Uriah đã trở lại, tay hắn nắm chặt một con cá, vẻ mặt đắc ý, giơ lên khoe, "Em thấy chưa! Tôi đã nói tôi nuôi em mà."
Abel nhìn hắn, bình thản nói, "...Cá sống thì tôi ăn kiểu gì?"
Uriah sững người. Đúng rồi, hắn có thể ăn cá sống, nhưng Abel thì không.
Uriah chưa nhận ra rằng giờ đây hắn đã thoát khỏi Puhton, rời xa tộc trùng, không còn lý do gì phải tiếp tục theo chân Abel hay lo lắng chăm sóc cậu nữa.
Suy nghĩ một lát, Uriah ném con cá trở lại biển, rồi lặn xuống nước. Một lúc sau, hắn lại nổi lên, tay cầm một con tôm lớn bằng cánh tay, "Đây là tôm cực vảy, có thể ăn sống."
(Editor: Mình cũng không hiểu tôm cực vảy là cái gì, chém theo tổng công QT thôi:(()
Thịt tôm cực vảy vô cùng mềm mại, ngọt ngào, là một món ngon hiếm có. Trước đây, Uriah đã rất ưa thích món tôm này, nhưng loài tôm này lại hiếm, giỏi ẩn nấp và bơi rất nhanh, ngay cả với Uriah, muốn bắt được nó cũng phải mất nhiều công sức.
Ở hành tinh này, dường như không có kẻ săn mồi, nên số lượng tôm cực vảy khá dồi dào, dễ bắt hơn đôi chút.
Nơi biển Uriah từng sống, loài tôm này hầu như đã tuyệt chủng.
Trên bờ, có một tảng đá nhô ra, chỉ một đoạn ngắn lộ trên mặt nước. Abel bước lên tảng đá, Uriah cũng vẫy đuôi, bơi lại gần. Hắn cẩn thận xử lý con tôm, rồi đưa cho Abel.
Abel nhận lấy, cắn thử một miếng nhỏ. Cậu nhận thấy hương vị rất ngon, nên tiếp tục ăn.
Thấy vậy, Uriah vui mừng khôn xiết, phấn khích nói, "Dưới biển còn rất nhiều, để tôi bắt thêm cho em." Nói xong, hắn định lặn xuống nước.
"Khoan đã, chẳng lẽ tôi phải ăn sống mãi sao?"
Uriah khựng lại, cũng nhận ra tình trạng này không ổn. Hắn đã chứng kiến cách Abel sống trước đây, chẳng lẽ bây giờ, ở bên hắn, cuộc sống của cậu lại tệ hơn?
Uriah không thể chấp nhận việc mình kém cỏi hơn lũ trùng cái đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Hắn tuyên bố, "Tôi sẽ nấu cho em."
Abel nhìn hắn, ánh mắt thoáng chút ngờ vực, nhưng cũng không phản đối. Cậu lấy chiếc vòng nén không gian của Alfred, bỏ ra một ít đồ ăn vặt, rồi cất vào vòng của mình. Sau đó, cậu đưa chiếc vòng chứa đầy vật dụng cần thiết cho Uriah.