Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con đường trở về thuyền tương đối dễ dàng, dù sao thì chúng tôi cũng đã đi qua một lần rồi.
Nhưng trải qua chuyện vừa nãy, tôi cùng Bạch Khai đều có chút cẩn thận.
Thời thời khắc khắc đều phải đề phòng phía trước có mai phục, thành ra tốc độ cũng không nhanh.
Chờ đến lúc hai người chúng tôi trông thấy con thuyền đã là mười phút sau.
Thuyền vẫn lẻ loi ngừng trên bờ biển, phía trên ngay cả một điểm sáng cũng không có.
Quả thật khiến cho người ta không thể thoải mái.
Hiện tại cũng không có gì cần chuẩn bị.
Tôi và Bạch Khai đốt vài điếu thuốc nghỉ ngơi bên dưới, sau đó Bạch Khai dẫn đầu đi lên thuyền.
Bật lửa của tôi một lần nữa phát huy công dụng.
Tôi cũng không tự mình cầm nữa, dứt khoát giao cho Bạch Khai phụ trách.
Y liền cầm bật lửa một bên chiếu sáng khắp nơi, một bên dẫn theo tôi tiến sâu vào khoang thuyền âm u.
Nghĩ đến việc đi một hồi rồi vẫn phải trở về khoang thuyền kia, tôi kỳ thật rất khó chịu.
Nhưng dù sao ngoài thuyền ra cũng không còn nơi nào để dung thân, tôi chỉ đành nhịn.
Đi một lúc đến khi cửa khoang thuyền đã xuất hiện phía trước, Bạch Khai bỗng nhiên dừng lại.
Tôi cho rằng y đang đánh giá bên trong có nguy hiểm gì hay không, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy y cử động, tôi mới đành giơ tay đẩy y một chút.
Bạch Khai ngạc nhiên hả một tiếng, nói: "Không đúng, thứ này từ chỗ nào tới chứ?"
Bạch Khai ngồi xổm xuống, lại nói: "Sau khi chúng ta rời đi, ở đây lại có người đến."
Tôi không khỏi nâng cao cảnh giác ngồi xổm xuống, nương theo ánh đèn trong tay Bạch Khai, chỉ thấy con ma nơ canh lúc trước cùng tôi vật lộn vốn nằm trong khoang thuyền, lúc này lại dựa trên bức tường bên ngoài, chẳng biết là do ai mang ra.
Bạch Khai thở dài một tiếng, nói: "Anh chờ một chút, tôi vào trước xem có chuyện gì đã", sau đó bước qua hình nhân trực tiếp tiến vào trong.
Lúc đầu tôi còn có thể nhìn thấy ánh đèn phát ra từ bật lửa của y, nhưng một lúc sau khi nhìn lại chỉ còn là một mảnh ánh sáng mông lung.
Tôi đứng bên ngoài cũng có chút lo lắng.
Thứ nhất là sợ Bạch Khai bên trong xảy ra chuyện gì, thứ hai là tôi cũng sợ hình nhân giả bên cạnh đột nhiên sống lại thì toi.
Vốn tôi là một người chẳng biết đánh nhau, lại còn mang một thân đầy thương tích thế này nhất định là không có phần thắng.
Bạch Khai ở bên trong đã một lúc lâu mà vẫn chưa trở ra.
Lúc đầu khi tôi không yên tâm gọi y hai tiếng, y còn có thể cực mất kiên nhẫn mà đáp lại.
Sau đó dứt khoát không để ý đến tôi nữa, chỉ có ánh đèn lúc sáng lúc tối -- Bạch Khai cũng sợ bật lửa sẽ làm bỏng tay mình.
Ngây ngốc ở bên ngoài một lúc lâu, tôi cũng dần bình tĩnh trở lại.
Cái gì mà thuyền tà môn tôi đều trải qua, còn sợ quái gì chứ.
Xem chừng Bạch Khai vẫn chưa có ý định trở ra, tôi dứt khoát hướng theo ánh đèn mà lên khoang thuyền.
Bên ngoài chưa có dấu hiệu gì của hừng đông, xung quanh tối đen không có lấy một nguồn sáng.
Tôi dựa vào lan can nhổ một ngụm, nơi đây lại an tĩnh đến mức nghe rõ mồn một tiếng nước miếng rơi xuống mặt nước.
Bất tri bất giác tôi đã đi đến một đầu khoang thuyền, bên này không có cửa khoang, chỉ có một cái cửa sổ.
Trên cửa có gắn một tấm kính pha lê nhưng thực sự rất cũ, lại lâu không có ai lau chùi, nhìn qua giống như lát gạch mosaic vậy.
Kính pha lê:
Nghệ thuật mosaic:
Tôi dùng tay áo lau sạch lớp pha lê, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ hơn một chút, thấy được Bạch Khai vẻ mặt nghiêm túc đánh lửa quan sát xung quanh.
Tôi sợ hù dọa đến y nên không lên tiếng, dù sao nơi này cũng không thích hợp cho tôi vui đùa.
Bạch Khai hiển nhiên không chú ý tới tôi, giống như rất nhập thần vậy.
Y quay người có vẻ định ra ngoài, tôi vừa định qua đó cùng y gặp mặt, thoáng chốc đột nhiên cả kinh.
Tôi lại dùng tay áo lau sạch lớp kính một lần nữa, bởi vì hình như tôi thấy có thứ gì đó sau lưng Bạch Khai.
Đợi cho tôi tập trung nhìn vào, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
Mẹ nó, là người!
Bất quá tôi không nhìn rõ diện mạo người này.
Hắn ẩn mình trong bóng tối sau lưng Bạch Khai, ngụy trang rất tự nhiên.
Tôi vội vàng đập mạnh lên mặt kính pha lê, muốn nhắc nhở y.
Mẹ nó tên Bạch Khai này đúng là quá sơ suất, ở trong phòng đi đi lại lại nãy giờ mà có người ở sau lưng cũng không biết!?
Tôi hét lên: " Mẹ nó đằng sau anh kìa Bạch Khai! Phía sau anh kìa!"
Tôi dồn hết sức lực lên tay, mặt kính bị tôi đập đến rung trời.
Bạch Khai giật mình lập tức quay đầu lại, cầm bật lửa hướng về phía tôi.
Tôi lại càng dùng sức hơn, bởi vì tôi thấy bóng người kia ngay lúc Bạch Khai quay lưng lại liền xuất hiện phía sau y!
"Mẹ nó làm gì kêu như thấy quỷ thế hả?" Bạch Khai hếch hếch cằm về phía tôi, lại đột nhiên cả kinh nói: "Đù má, thiếu tâm nhãn! Sau lưng anh có cái quỷ gì kìa!"
Tôi vừa nghe lập tức cảm thấy cổ một trận gió lạnh.
Theo bản năng quay đầu lại, không thấy gì cả.
Bạch Khai chạy nhanh ra khỏi khoang thuyền, vừa chạy vừa nói: "Đệt! Trên thuyền nhất định có thứ gì đó rồi.
Đừng đứng đó nữa.
Thứ đó bị nhốt ở đây lâu như vậy nhất định muốn bám vào lưng chúng ta mà thoát ra ngoài! Bị nó dính lên người rồi thì không gỡ được đâu!"
Bạch Khai vừa dứt lời, tôi bên này đã phản xạ có điều kiện chạy ra ngoài.
Boong tàu cũng không dài, tôi không đủ chỗ chạy cũng không rảnh lo nhiều, trực tiếp chạy vòng quanh boong.
Một cuộc chạy như điên vừa kết thúc chưa bao lâu, lần này lại phải tiếp tục chạy.
Tôi có cảm giác chân mình đã muốn rớt ra, nhưng tôi vẫn phải cố sức mình chạy về phía trước.
Hướng chạy của Bạch Khai khác tôi, thời điểm tôi ở đầu thuyền lộn trở về, y lại đang hướng về phía tôi mà chạy.
Y ngăn tôi lại, la lên: "Như vậy không ổn.
Anh qua đây đứng dựa lưng với tôi! Nhất định không thể để bị thượng thân!"
Nói xong Bạch Khai một ngụm cắn vào đầu ngón tay tôi, tôi còn chưa kịp kêu to, y lại chuyển qua ngón khác tiếp tục cắn.
"Cho mượn tí máu, tôi sợ đau!" Y vừa nói vừa cắn một phát, máu từ đầu ngón tay tôi liền chảy ra không ít.
Y bôi một ít lên tay, rồi lại bôi hết lên mặt chính mình!
Tôi vội vàng làm theo.
Bạch Khai mượn cớ cũng thật là tàn nhẫn.
Vạt áo trên bụng tôi đã đọng thành một vũng máu.
Tôi thầm than, mẹ nó chứ sao lại trở thành đầu ngón tay bị thương rồi!
Tôi dựa lưng sát vào người Bạch Khai, hai người chúng tôi giống hệt như nhân vật Hollywood trong phân đoạn đấu súng vậy.
Chỉ là dưới tình huống này hình dung tôi thực sự không cảm thấy mình giống anh hùng gì cho lắm, ngược lại càng cảm thấy mình giống một tên vì miếng ăn mà sẵn sàng liều mạng hơn (?).
Như vậy lăn lộn một lúc, bóng đen vừa nãy có thể thấy giờ lại chẳng thấy đâu nữa.
Bốn bề tối đen như mực, Bạch Khai lại lần nữa đánh sáng bật lửa.
Tôi hỏi: "Thứ kia giờ đang ở đâu? Anh con mẹ nó chứ rõ ràng là người trong nghề mà, mau nghĩ ra biện pháp đi!"
Bạch Khai lắc đầu nói: " Giấy phán quan bảo mệnh của tôi đều đốt hết mẹ rồi, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ?"
Tôi vội nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể giữ tư thế này mà ra ngoài được!"
Bạch Khai tức giận nói: "Anh còn muốn chạy đi đâu? Anh có mỗi vé tàu, không lên tàu thì còn có thể làm gì chứ?"
Y bỗng nhiên nghiêm túc lại, nói: "Không được, tôi không yên tâm về anh.
Chúng ta phải vào lại trong khoang thuyền thôi."
Tôi cạn lời luôn.
Mẹ nó biết trong khoang thuyền có quỷ thì làm ơn đừng vào được không hả?
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi thì Bạch Khai bên kia đã bắt đầu hành động.
Tôi không dám rời lưng khỏi người y nên cũng đành đi theo.
Đi như thế này rất giống hồi còn nhỏ chơi kẹp bong bóng trong mấy buổi liên hoan, rất thử thách tính kiên trì nhẫn nại và sự khéo léo.
Bạch Khai bên kia dường như không có ý định chờ tôi, tôi chỉ có thể liều mạng mà bám sát vào y.
Lúc vào được khoang thuyền, Bạch Khai nói: "Lát nữa chúng ta phải vào tủ quần áo mà trốn thôi.
Hiện tại đó chính là nơi an toàn nhất."
Tôi tức giận nói: "Sao không chạy đi cho nhanh!"
Tôi vừa dứt lời lại nghe Bạch Khai nói: "Tôi dựa! Không vào trong khoang được mẹ nó rồi.
Những thứ kia đều là do tủ quần áo dẫn tới đây!"
Lúc này tôi đang đưa lưng về phía khoang thuyền, căn bản không thể nhìn thấy tình trạng bên trong.
Cố gắng liếc mắt mới có thể nhìn thấy có rất nhiều bóng đen đang tới tới lui lui bên trong.
Không biết có phải là tôi căng mắt quá mức thành ra nhìn lầm hay không.
Tôi thầm nghĩ lần này rốt cuộc cũng ướt giày bên bờ sông rồi sao?
Thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày: Hoàn cảnh bị ảnh hưởng bởi thói quen hay thói hư tật xấu nào đó.
Lúc này tôi cũng không còn sợ hãi nữa.
Rất nhiều lần gặp phải nguy hiểm, tôi theo bản năng đều là trốn tránh và tự bảo vệ mình.
Nhưng khi nguy hiểm ấy không có cách nào tránh khỏi nữa, tôi đều sẽ một mặt thoải mái đối đầu.
Có lẽ nhiều lần nhìn thấy tiêu vong ở ngay trước mặt nhưng lại an toàn trở ra, tôi hiểu rằng chính mình chỉ là đổi một hình thức tồn tại khác mà thôi, cũng không chết được (?).
Bạch Khai còn đang mải suy nghĩ biện pháp, tôi dứt khoát đưa tay cho y, nói: "Cần máu nữa à? Muốn lấy thì cứ lấy đi! Anh đây nhìn là hiểu chú rồi!"
Bạch Khai nói, ông cho ngươi làm đệm lưng, ngươi mà cũng xứng nói lời đó hả!? (?) Hứ! Thiếu tâm nhãn anh nghe đây, lát nữa đi vào trong, anh phải chuẩn bị kĩ, tôi đem anh đẩy ngã tủ quần áo! Nhớ kỹ! Đến lúc đó tiền của tôi thì phải chuyển cho tôi!" (?)
Bạch Khai nói xong tự nhiên nhéo tôi một cái, mang theo tôi trực tiếp hướng vào trong.
Tôi kêu lên, mẹ nó anh đang muốn hi sinh vì nghĩa đấy à!?
"Anh mẹ nó nghĩ kỹ lại đi, chúng ta đâu có nợ ai!" Tôi tức giận nói, thân dùng sức dựa vào phía sau.
Thời điểm tôi đang tranh cãi muốn thất bại với Bạch Khai, bỗng nhiên có cảm giác phía sau có thứ gì bay tới, dừng lại ngay trong khoang.
Tiếp đó là một mảng thanh âm bùm bùm rung trời lở đất, là pháo!?
Bạch Khai nói: "Có cơ hội rồi! Vào mau!"
Hết quyển chương : Trên thuyền..