Đèn pin trên tay chúng tôi cùng hướng về phía người nọ, hắn một mặt vẫn vô biểu tình, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Tôi nhịn không được tự mình vào mật đạo xem xét, quả nhiên giống như lời Bạch Khai nói.
Bên trong chỉ là một căn phòng hẹp dài, trừ bỏ mấy chồng gạch vỡ vụn ra thì cũng không còn gì nữa.
Tôi quan sát một chút, nơi này quả thật rất thích hợp để giấu tủ quần áo, chỉ cần bày biện chỉnh tề nhất định có thể giấu rất nhiều.
Tôi càng thêm cảm thấy khó hiểu.
Lần đầu tiên tôi đến nhà Tần Nhất Hằng đã là chuyện rất lâu về trước.
Khi đó phòng cho khách của nhà hắn đã mang hình dạng như thế này.
Có thể thấy rằng mật đạo này đã được xây từ rất lâu về trước.
Chẳng lẽ Tần Nhất Hằng từ lâu đã đi tìm những cái tủ đó, sau đó giấu trong nhà sao? Nếu tôi không nghĩ nhầm, hắn che giấu sự thật so với tôi tưởng còn nhiều hơn.
Bạch Khai hiển nhiên cũng ngoài ý muốn, khó hiểu hỏi: " Làm sao cậu biết bên trong tường có mật đạo? Cậu làm thợ hồ à?"
Người nọ cũng không tức giận, chỉ chậm rãi nói: "Đồ vật trong tường phải mang ra lập tức, lát nữa các anh có việc gì cần làm thì cứ làm, đừng làm phiền tôi."
Tôi vừa nghe liền thầm kêu không ổn, đèn pin của Bạch Khai nháy mắt liền chiếu về phía mật đạo.
Tôi chặn lại nói: "Bạch Khai! Trong tường có gì à? Sao tôi không thấy gì hết?" Lại thấy người nọ một bước tiến đến trước động, hai ba cái đem dây kết lại một cái võng phong trước cửa động.
Tiếp đó hắn duỗi tay qua khe hở của dây, không biết bắt được cái gì, toàn thân hắn bên ngoài vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Tôi nghe thấy Bạch Khai xì một tiếng khinh miệt, còn chưa kịp quay lại xem y ra làm sao đã bị y một tay túm cổ lôi đi.
Tôi tức giận nói: "Mẹ nó anh có thể thông báo trước một tiếng không hả? Suýt chút nữa thì hù chết tôi rồi a!"
Bạch Khai nói: "Mẹ kiếp tôi đang cứu anh đó.
Anh mở to hai con mắt ra mà nhìn đi, cậu ta đang dẫn linh kìa!"
Bạch Khai vừa nói xong liền thấy người nọ nhanh chóng rút tay ra.
Tôi một ngụm khí cũng không dám thở, trừng lớn mắt quan sát sợ người kia lôi ra thứ quỷ quái gì.
Thế nhưng trong tay hắn vẫn trống không, trong tay cũng không có vết thương gì, chỉ là giống đang cầm cái gì đó, giơ giơ giữa không trung.
Tôi nghe thấy Bạch Khai cảm thán một câu, ngọa tào!
Tôi cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Bởi vì tôi phát hiện ra tay người nọ không phải không có gì mà là giống như bị người nắm, động tác muốn dẫn hắn đi.
Tôi theo bản năng liền ngừng lại hô hấp, sợ mình nhìn sót cái gì, đèn pin vẫn luôn cố gắng chiếu đến tay người nọ.
Bạch Khai bỗng nhiên duỗi tay chộp lấy đèn pin của tôi tắt đi.
Sau đó đèn pin của y cũng tắt ngúm.
Vốn dĩ tôi đối với bóng tối cũng không quá sợ hãi gì, nhưng trước mắt tôi còn khá lo lắng hành động của người kia.
Tim không khỏi đập nhanh hơn.
Hành động của Bạch Khai rõ ràng là vì không muốn tôi quấy rầy đến người kia, nhất thời tôi có câu hỏi cũng không dám mở miệng nữa, đành ngơ ngác hướng về phía người nọ dù chẳng nhìn thấy gì cả.
Một lát sau, có lẽ là một phút, cũng có thể là năm phút.
Dưới hoàn cảnh như vậy, tôi đối với thời gian dường như đã chết lặng.
Tôi có thể cảm giác người nọ bắt đầu tiến về phía trước.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân chậm rãi của hắn, còn có thanh âm đạp lên những đống gạch vỡ cạnh tường.
Người nọ hình như cố gắng bước chậm lại, đi rất nhàn nhã, chậm rãi lướt qua chúng tôi ra khỏi phòng.
Lúc này Bạch Khai thì thầm nói:" Đi theo tôi, ngàn vạn lần phải theo sát." Người cũng rón rén đi ra ngoài.
Tôi không quen lắm với loại theo dõi này.
Trong bóng tối bốn bề, đôi mắt đã trở nên vô dụng.
Tôi hận không thể dán luôn tai mình xuống giày, sợ nghe không được tiếng bước chân của bọn họ nữa.
May mà Bạch Khai đi cũng không nhanh, tôi đi theo dù hơi cố sức nhưng sau cùng vẫn không bị rớt lại.
Thời điểm đi ngang qua phòng khách tôi còn đang suy nghĩ, có phải hay không trong nhà Tần Nhất Hằng không chỉ có một mật đạo.
Người nọ là đang dùng cách gì đó tìm các mật đạo còn lại.
Nhưng mà đi một lúc nữa tôi lại phát hiện mình sai rồi.
Bởi vì hắn đã mang chúng tôi ra khỏi nhà Tần Nhất Hằng, lại dọc theo chân tường bên ngoài mà đi.
Đi đường bên ngoài dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy rằng vẫn là một mảnh đen ngòm làm người khó chịu, nhưng ít ra còn có thể dựa tường mà đi, không đến mức như rắn mất đầu.
Bạch Khai thực ra còn rất nghĩa khí, y cứ đi một lát nhất định sẽ cố tình đứng lại đợi tôi vài giây.
Chúng tôi cứ đi như vậy thêm vài phút nữa, phía trước truyền lại tiếng mở cửa.
Tôi thầm đoán, dựa theo quãng đường đi vừa rồi hẳn trước mắt là nhà Vạn Cẩm Vinh.
Nhưng người nọ trở lại nhà của ông lão để làm gì chứ?
Đang nghĩ ngợi lan man, Bạch Khai bỗng quay lại tát vào mặt tôi một cái.
Tôi còn chưa kịp bật ra tiếng nào, y đã vội vã lấy tay bưng kín miệng tôi lại, ở bên tai tôi trấn an nói:" Tôi không cố ý đâu, lỡ tay thôi! Đừng kêu, đừng kêu!"
Tuy rằng tôi rất tức giận, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nổi giận.
Chỉ đành gật gật đầu, coi như ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bạch Khai lại nói:" Lát nữa vào rất có thể sẽ có đánh nhau (?).
Anh nhanh nhẹn, nếu có cơ hội lập tức đi xem chưởng văn (?), hiểu chưa?"
Tôi gật đầu, y thuận tay vỗ vỗ đầu tôi rồi kéo cửa ra, đi vào.
Một lần nữa bước vào nhà ông lão Vạn Cẩm Vinh, tôi so với lúc trước lại có điểm khẩn trương hơn.
Bạch Khai nói đúng, nơi tối lửa tắt đèn thế này thì dễ gì mà không có đánh nhau.
Trước không nói đến có đánh lại được hay không, chỉ riêng việc xem người nọ chưởng văn đã là một khó khăn rồi.
Nhà họ Vạn tôi không quá quen thuộc, mỗi một bước đều cẩn thận sờ soạng, sợ đụng phải thứ gì.
Bạch Khai có vẻ như cũng rất cẩn thận tiến về phía trước, dù sao người nọ chỉ ở trong nhà mà thôi, không cần quá cảnh giác.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của người nọ thẳng hướng đến phòng ngủ, đi còn rất thoải mái như ngựa quen đường cũ vậy.
Tôi nhịn không được bèn hỏi Bạch Khai, người nọ rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Bạch Khai thở dài một tiếng nói: "Mẹ nó, làm sao mà tôi biết được.
Tôi nói là tới kiếm lão gia thu tiền nhà đấy, anh tin không?"
Tôi còn định hỏi tiếp trong tay người nọ là cái gì, lại nghe thấy phòng trong rầm một tiếng, có thứ gì đó rơi đầy đất.
Tôi thầm kêu không ổn, mẹ nó vừa nghe liền biết bàn cờ bị làm đổ! Hắn ta đến đây để hủy nó!
Tôi định xông vào, lại nghĩ dù sao cờ đổ cũng đã đổ rồi.
Thế là cũng bình tĩnh lại.
Có vẻ như Bạch Khai chẳng định vào nữa.
Y dứt khoát tìm một góc trong phòng khách ngồi xổm xuống.
Cờ trong phòng lăn vài vòng rồi dừng lại, người nọ cũng chưa làm ra hành động gì, căn nhà lại chìm vào im lặng.
Sau một lúc lâu mới lại có tiếng động truyền tới, kẽo kẹt thê lương, thập phần chói tai.
Tôi vội vàng tìm kiếm trong ký ức xem trong gian phòng ấy có thứ gì lại có thể phát ra âm thanh như vậy.
Nghĩ một chút tôi thực sự tìm ra nguồn gốc của âm thanh.
Người nọ chắc chắn đang dịch giường!
Nhà lão Vạn có một cái giường cao chân, không giống như loại giường gỗ chúng ta hay dùng.
Khung giường bằng thép vừa cứng vừa nặng, xê dịch có chút khó khăn.
Bốn cái chân giường cọ vào sàn nhà, hẳn sẽ sinh ra loại âm thanh như vậy.
Tôi thắc mắc, người nọ dịch giường để làm gì? Chẳng lẽ huyền cơ thật sự ở dưới giường? Người nọ định cho bức tường cạnh giường nổ tung sao? Nơi này cũng có mật đạo?
Lúc này Bạch Khai đã nhịn không nổi nữa bắt đầu đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tôi chỉ đợi có vậy liền lập tức bám theo sau.
Tiếng kèn kẹt trong phòng vẫn chưa dừng.
Chúng tôi cũng chẳng lo nhẹ chân nữa, vài bước liền tiếng vào phòng.
Bên trong như cũ không thể thấy gì, chỉ có thể dựa vào tiếng động mà phán đóan ra vị trí của người nọ.
Sau khi dời giường, hắn di chuyển đến nơi khác, hẳn là đứng trên giường vì có tiếng kẽo kẹt phát ra, sau đó là sột soạt thanh âm.
Tiếng động ấy phát ra từ chỗ rất cao, giống như là ở trên trần phòng ngủ.
Bàn tay đang nắm chặt đèn pin đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi rất muốn bật đèn lên xem người nọ đang làm cái quỷ gì, nhưng lại nghĩ lỡ đâu vừa bật đèn lại trông thấy thứ gì dọa người, thôi thì cứ đen đen tối tối cho lành.
Tôi len lén hướng đầu qua bên phòng ngủ xem xét, lại bị Bạch Khai nhanh chóng kéo lại.
Y lấy tay nhéo cánh tay tôi một cái, tựa như đang nhắc nhở tôi điều gì.
Tiếp theo lại túm tôi trở về phòng khách.
" Tiểu Khuyết, tôi biết người nọ đang làm gì rồi! Cậu ta đang chuẩn bị tự tử! Chuẩn bị thắt cổ tự tử đó!" Bạch Khai nặng nề nói, chúng ta chưa thể đi vào được.
Quá nguy hiểm.
Tôi khó hiểu hỏi:" Đang yên đang lành sao lại đi tự sát? Vừa nãy hắn nói đừng quấy rầy hắn chính là ý tứ này? Chúng ta gây trở ngại việc hắn chết?"
Bạch Khai nói:" Không phải, người kia đang dẫn linh.
Cậu ta chỉ đang lặp lại việc làm trước khi chết của người trong căn phòng này mà thôi."
Tác giả:
Hai ngày không gặp, đại gia có nhớ ta hông?
Editor: Chốt lịch thứ nhé.
Hết quyển chương : Dẫn linh..