Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta: thuthanhthien.
Mới đầu tôi cũng không nhớ gặp căn phòng này ở đâu.
Vào nghề lâu như vậy, phòng lớn phòng bé gì đều đã gặp qua.
Mà căn phòng trước mắt này, bố cục cũng rất bình thường, chưa chắc là tôi chưa thấy qua, vậy nên tôi cũng không dám lập tức kết luận mà ở trong đầu tìm tòi một chút.
Bạch Khai đối với căn phòng này có vẻ rất kinh ngạc, nhịn không được ai một tiếng.
Y cũng chẳng ngại ngần gì, tìm được sô pha liền ngồi xuống.
Người kia trái lại rất cảnh giác, bay thẳng vào trong, xem tư thế có vẻ là muốn xác nhận có nguy hiểm hay không.
Cậu ta bước qua chỗ ngoặt trong hành lang, nháy mắt biến mất.
Phòng bên trong cũng đã sáng đèn lên.
Càng nhìn tôi lại càng cảm thấy nơi này quen thuộc đến kì lạ, khẳng định không phải chỉ tùy tiện lướt qua một lần.
Tôi đi vào bên trong, thấy người kia đang ngồi xổm trên mặt đất, xem xét gầm giường.
Ở giữa phòng có một cái giường cao, bây giờ rất ít gặp được nhà nào dùng.
Cũng không biết cậu ta ở dưới ấy phát hiện cái gì, xem còn rất cẩn trọng.
Tôi cũng không quấy rầy cậu ta, quay đi đánh gió căn phòng.
Tôi bỗng nhiên hít ngược một hơi, bởi vì trên bức tường đối diện có một kệ sách đầy, vô cùng chỉnh trang.
Tôi rốt cuộc cũng đã nhớ đây là đâu rồi! Là nhà của Vạn Cẩm Vinh!
Lúc trước tôi cùng người giả mạo Lưu thọt kia chính là ở chỗ này xem xét cờ tướng, lúc ấy tôi đã trốn dưới gầm giường.
Khó trách vừa rồi nhất thời nghĩ không ra, đều là chuyện quá lâu về trước rồi.
Tôi thầm nghĩ, ở đây cũng có cả phòng của Vạn Cẩm Vinh, chẳng lẽ ông lão cũng quen biết Tần Nhất Hằng?
Nếu không, dựa theo suy luận của Bạch Khai mà nói, thứ Tần Nhất Hằng mang đi sao có thể ở trên người Vạn Cẩm Vinh được? Nghĩ kỹ lại, tôi có chút minh bạch.
Đây là ngôi nhà cuối cùng mà chúng tôi mua tới.
Chẳng lẽ mấy người xây nơi này xem như dựa theo danh nghĩa của tôi sao? Giải thích như vậy có lẽ hợp lý nhất.
Lúc ấy mua nhà của Vạn Cẩm Vinh xong rồi tôi cũng không nóng lòng xử lý, sau dần dà có chút xem nhẹ sự tồn tại của căn phòng này, có lẽ toàn bộ bài trí vẫn giữ nguyên như ban đầu.
Tôi tiến vài bước đến cạnh cửa sổ, muốn xác nhận một sự việc: cái bàn cờ kia còn ở đây hay không.
Quả nhiên, bàn cờ vẫn còn đặt tại vị trí của nó.
Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn một chút, trong lòng lại cả kinh.
Bàn cờ này không giống như tôi nhớ!
Đầu tiên, lúc trước tôi từ nơi này cầm đi một quân mã.
Nhưng trên bàn quân mã có đầy đủ cả, một quân cũng không thiếu.
Tiếp theo, rõ ràng bất đồng là bên quân đỏ đem tướng đổi vị trí với tướng bên quân đen, tướng đỏ chạy tới giữa một đống cờ đen, tướng đen lại chạy tới giữa một đống cờ đỏ.
Việc này nhất định không phải do vô tình mà làm, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là nguyên trạng của bàn cờ? Cái mà tôi nhìn thấy có lẽ nào đã bị Lưu thọt giả kia phá hư?
Nhưng rốt cuộc đây là muốn biểu đạt cái gì chứ?
Tôi gãi gãi đầu, gãi mãi mà vẫn chưa ra manh mối nào cả.
Lúc này bỗng nhiên lại nghe thấy người nọ nói thầm một câu, không biết từ khi nào cậu ta đã đứng ngay bên cạnh tôi.
Tôi lắp bắp kinh hãi.
Không phải là do bị cậu ta đột nhiên lên tiếng doạ sợ, mà là do tôi nghe rõ câu cậu ta nói: "Giữa các anh có quỷ".
Tôi vội chặn lại hỏi: "Anh nói cái gì? Cái gì mà giữa chúng tôi có quỷ chứ?"
Người nọ chậm rãi giơ tay chỉ vào bàn cờ, nói: " Rất rõ ràng, nhưng bây giờ cũng đã cân bằng rồi.
Giữa quỷ cũng có người".
Nói xong cậu ta liền đi ra ngoài.
Xem ra tiếp tục truy vấn hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tôi nhìn theo bóng lưng người nọ, thầm nghĩ người này biết so với tôi tưởng tượng còn nhiều hơn, mẹ nó còn hơn cả tôi ấy chứ!
Tôi nán lại một hồi, tỉ mỉ nhìn bàn cờ, cố gắng nhớ vị trí của chúng.
Chắp vá trí nhớ một chút, hi vọng đến lúc cần xài sẽ không xảy ra sai lầm.
Thời buổi bây giờ di động chẳng lúc nào rời tay, bỗng nhiên yêu cầu não phải nhớ nhiều cũng là một hồi thử thách.
Tôi ôn tập ba lần mới an tâm một chút.
Thời điểm sắp đi ra ngoài, tôi nhớ tới người nọ vừa nãy vẫn luôn xem dưới giường.
Tôi cũng ngồi xổm xuống liếc một cái, rỗng tuếch.
Nói có cũng chỉ có mấy tờ báo cũ với một đống bụi thật dày.
Nghĩ lại, hồi trước tôi quyết định đến nơi này còn tưởng sẽ được lợi một đống tiền cơ.
Haizz, thật con mẹ nó, thu vào tay căn nhà kia làm cái khỉ gì để giờ phải đến cái nơi không biết nguy hiểm thế nào để mà thám hiểm chứ!
Trở lại phòng khách đã thấy Bạch Khai đang hút thuốc, vẻ mặt nhàn rỗi.
Tôi cũng ngồi xuống đốt một cây, hỏi y, chúng ta có tiếp tục đi không? Anh đã có phát hiện gì chưa?
Bạch Khai phun một vòng khói, đem lời tôi nói nói lại với người kia.
Cậu ta gật gật đầu.
Y quay lại tôi, nói: " Tiểu Khuyết, bây giờ đội trưởng không phải là tôi đâu.
Tôi chỉ là một chiến sĩ vô cùng bình thường trực ở ban hậu cần (bếp núc) mà thôi.
Anh không cần phải làm cho giống một con heo đâu, bằng không tôi sẽ nhịn không được đập anh một trận đấy!"
Tôi cả giận nói: "Anh có thù oán gì với tôi hả?"Bạch Khai xua xua, đi lẹ đi! Con mẹ nó, trung ngôn nghịch nhĩ a!
(Trung ngôn nghịch nhĩ: lời nói ngay thẳng khó nghe, bắt nguồn từ điển tích của Lưu Bang, trong Sử ký Tư Mã Thiên, giai đoạn thứ về Trương Lương – mb.dkn.av.
Ý tứ là bạn Bạch hổng có nói giỡn ấy mà).
Chúng tôi lại theo người nọ ra ngoài, một lần nữa từ trong ánh sáng bước vào bóng tối.
Chưa đợi cho mắt thích ứng đã tìm được thêm một cánh cửa.
Thật ra là hai cái - cửa hai cánh.
Hai cánh cửa này cách nhà Vạn Cẩm Vinh rất gần, tôi cùng Bạch Khai đều rất ngoài ý muốn.
Thời gian đã bắt đầu không theo quy luật nữa.
Tôi nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: đây có thể là nhà ai? Rất phục cổ.
Bạch Khai cũng nói: Là rất phục cổ, tôi nghĩ không chừng người nhà kia xây WC ở bên ngoài đấy.
Đang nói, người nọ đã đem cửa mở ra.
Ngay tức khắc, một tràng âm thanh kẽo kẹt vô cùng quen thuộc xuất hiện.
Tôi kêu lên, không đúng! Cậu tránh ra một bên đi! Lấy đèn pin trong tay chiếu vào, mẹ nó đúng như tôi đoán.
Bên trong hai cánh cửa này vốn không khỏi một căn phòng, mà là một không gian còn không lớn bằng một cái WC!
Mẹ kiếp! Tủ quần áo! Một cái tủ quần áo khảm trên tường!
Tôi kêu, Bạch Khai anh mau xem! Đây là tủ quần áo, tủ quần áo!
Bạch Khai mất kiên nhẫn nói: T ôi biết tôi biết.
Có cái gì cứ phải chuyện bé xé ra to chứ? Phục chế mấy căn phòng kia so với cái tủ này chẳng phải còn khó hơn nhiều sao?
Tôi nghe xong thấy cũng đúng.
Những căn phòng kia toàn bộ đều có thể phục chế, so ra làm cái tủ này thực sự là dễ quá chừng.
Chỉ có điều tôi nghĩ mãi vẫn không ra.
Tủ quần áo này được phục chế cũng là dùng để luyện tập xử lý chúng tôi như thế nào sao? Mẹ nó chỗ này bé như vậy có thể khai triển chiến thuật gì à?
Đứng chổng ngược phi đao? Hay là đứng tấn nổ súng?
Tôi không yên tâm lấy tay sờ sờ, bất ngờ quá cũng không biết tủ này là hàng dỏm hay thật.
Tủ đã bắt đầu ẩm vì đặt gần nước, xem chừng không dùng được bao lâu nữa cũng sẽ mốc meo hư thối.
Tôi vẫn chưa yên nói: "Bạch Khai, anh nói xem cái này rốt cuộc là thật hay giả?"
"Không biết, không thì anh vào xem thử xem? Anh dám Không?" Bạch Khai lấy ngón tay gõ gõ vào cửa tủ, lại nói: " Tủ quần áo này trông có vẻ giống thật hơn giả, anh thấy thế nào?"
Người y hỏi hiển nhiên không phải tôi.
Người nọ không đáp,lấy tay trên sờ một tí dưới sờ một chút tủ, không lên tiếng.
Sau đó vô cùng thuần phục chui vào tủ quần áo, thuận tay đóng cửa lại.
Tôi cùng Bạch Khai đều sửng sốt.
Y duỗi tay ngăn cản tôi: "Đừng nhúc nhích.
Đây có thể là nhà của người này".
Da đầu lập tức có chút tê dại, mẹ nó người này thật là từ trong tủ quần áo lao ra? Chẳng lẽ cậu ta thực sự ở trong tủ?
Nếu dựa theo phân tích ban đầu, tất cả nhà ở đây đều có liên quan đến Tần Nhất Hằng.
Lời nói của Bạch Khai tôi vẫn luôn nhớ kỹ.
Nhưng tôi lại là một người hiện đại, cũng không phải cái gì mà mà fan nào cũng tàn tiểu thuyết kiếm hiệp, làm sao có thể tin được chuyện người này có thể ở lại trong tủ quần áo chứ?! Làm sao mà ngủ được?
Thanh âm của tôi đã có chút run rẩy, nói: "Anh rốt cuộc có quen người này không vậy? Mẹ nó không phải anh cùng cậu ta rất quen thuộc sao? Như thế nào há mồm ngậm mồm đều là có khả năng giống như đại khái là có lẽ hả? Mẹ nó anh là phát ngôn viên à?"
Y lấy đèn pin chiếu lên mặt mình, mặt tỏ vẻ ông đây không cao hứng tí nào: "Ai nói cho anh tôi với cậu ta rất quen thuộc thế? Tôi chỉ là tùy theo tình huống lựa chọn một cộng sự đáng tin nhất mà thôi, mẹ nó chẳng lẽ muốn anh dẫn đường à?"
Hai người đang nói, người nọ đã mở cửa đi ra.
Một bên lắc đầu một bên tiếp tục đi về phía trước.
Tôi cùng Bạch Khai quơ quơ ánh đèn trên mặt đất, xem như trao đổi một chút, cũng đi theo.
Lần này một đoạn đường dài đều không gặp cánh cửa nào, tôi suy đoán có lẽ nơi này phòng cũng đến thế là cùng.
Kho hàng dù gì cũng vẫn là kho hàng, không thể có chuyện đi không đầu không đuôi được.
Nói không chừng cứ đi đến cuối đường sẽ có cửa ra.
Tôi nghĩ nghĩ, hiện tại có chút vấn đề cần thiết phải hỏi.
Tuy rằng trông người nọ không có vẻ muốn trả lời lắm, nhưng ít nhất cũng cũng phải có chút phản ứng đi, như vậy tôi còn có thể phân tích chút ít manh mối.
Vì thế tôi hỏi: "Cái kia, vị này, vừa rồi bên trong tủ quần áo nhìn thấy cái gì sao?"
Người nọ không hé răng một lời.
Tôi lúng túng nói: Cũng không phải.
Tôi chỉ muốn biết một chút tủ quần áo có giống phòng hay không mà thôi.
Tôi rất tò mò làm sao mà ngủ được.
Anh thấy sao?
Người nọ vẫn im như thóc.
Tôi càng ngày càng mất tự nhiên, " Lát nữa liệu có thể thấy phòng của anh không? Hoan nghênh tham quan chứ?"
"Nhà tôi so với mỗi căn nhà ở đây lớn hơn rất nhiều, mặt khác, anh sớm đã tham quan qua".
Người nọ bỗng nhiên nói.
Editor có lời muốn nói:
Tôi rất muốn quỳ lạy với trí tưởng tượng của bạn nhỏ Giang Thước.
Giơ ngón cái!
À, tiếp tục phần tuyển tập fanart đáng yêu nhé.
Tui thắc mắc tại sao lại không tìm thấy Giang Thước, bị lép vế chăng?
(Một quả cam xanh: Pokémon không có nguyên mẫu quắc quắc!!!)
Nhìn làn da là biết vị nào rồi ha!
Còn một bức của lão Vạn nữa, nhưng để đến lúc thích hợp nhé.
Mọi người sẽ phải bất ngờ cho xem.
Link: Tui không tìm được link, dường như nó đã biến mất không chút tăm hơi.
P/S: Các beta của tui đều xách dép bỏ đi.
Bỗng nhiên rất muốn viết một truyện, đặt tên là "Tất cả thư kí đều quá vô tâm! Người đâu, An tổng lại ngất rồi"
Hết quyển chương : Trở về phòng cũ..