Thời điểm lễ khởi công kết thúc, Vương Nghi Hoan lại bị mấy người quản lý kéo đi chào hỏi. Lý Huỳnh Lam không thích mấy loại xã giao kiểu này, vì thế cuối cùng cũng đồng ý cùng Vạn Hà trước hết vào trong xe chờ.
Tân khách xung quanh đều đã rời đi, bãi đỗ xe thưa thớt dần, Lý Huỳnh Lam nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi phía sau nhưng không ngủ, còn Vạn Hà bên cạnh cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên, chỉ sợ Lý Huỳnh Lam cảm lạnh, lại hé một chút cửa thông gió.
Chỉ thấy bên ngoài truyền tới một tiếng quát “Xuân Tú, cô đứng đấy cho anh! Anh bảo cô đứng lại cô có nghe thấy không? Cô dám chạy… Có nghe thấy không?”’
“Em không chạy thì chẳng lẽ đứng đó nghe anh à, thối lắm, tới tới lui lui lảm nhảm suốt ngày, có biết rất phiền không?” Giọng nữ bùng nổ.
“Anh phiền cô, anh con mẹ nó là vì ai, cô đã lớn như thế rồi lại còn suốt ngày lởn vởn trước mặt người ta còn muốn mất mặt nữa hả? Nếu muốn dính thì cũng phải tìm người mà dính, đám ngổi xổm đấy mà cũng muốn à, cô cho Vương gia nhiều thể diện lắm đấy!”
“Trước khi quản em anh coi lại bản thân đi, trong nhà có chị dâu rồi bên ngoài còn nuôi yêu tinh, anh xem anh còn thích ngắm gái đẹp, em sao lại không được, em không biết xấu hổ cũng kệ, em thích Cao Khôn, em thích Cao Khôn!!! Anh làm gì được?”
Âm thanh chua ngoa như thế lại khiến Lý Huỳnh Lam vội vàng mở mắt.
Vạn Hà cũng không khỏi hướng đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một nam một nữ tiến về, người phía sau mặc tây trang, thân hình mập mạp đầu đầy mồ hôi, Vạn Hà mới gặp qua thì phải, hình như là một quản lý công trình, mà người nữ phía trước, dáng người vừa nhìn đã biết người nhà, hai người kích động đến hoa chân múa tay, nói chuyện đến mức thịt mỡ toàn thân rung nẩy, to giọng đi về phía này, có vẻ không chú ý tới trong xe còn có hai người ngồi.
“Con mẹ nó câm miệng cho tôi, con nha đầu chết tiệt kia!” Nam mập nóng nảy “Cả ngày Cao Khôn Cao Khôn, thằng đó đẹp trai cô cũng thích, vậy giết người cô cũng thích?”
Vương Xuân Tú không khỏi sửng sốt, mà Lý Huỳnh Lam bên trong xe cũng sửng sốt.
“Anh, anh nói bậy bạ gì thế, định gạt em sao, mấy người phía trên đều nói là Khôn ca đánh…”
“Người ta giấu thôi!” Vương quản lý trách móc “Bọn họ nói thế mà cô cũng tin, chẳng qua đám đó thấy gia đình chúng ta có điều kiện, thấy anh cô bất phàm, nói cho cô biết, thằng nhóc Cao Khôn kia ra tù chưa được bao lâu, trước còn bị giam sáu năm! Đánh nhau? Cho dù đánh, mạng nhà người ta cũng không nhờ tay nó! Nếu lúc đó bị giam, cô tự tính đi, nó còn chưa được mười tám đâu!”
Viên mỡ trên mặt Vương Xuân Tú chậm tối dần, nhưng miệng vẫn còn cố cãi “Kia, hồi đó anh ấy còn nhỏ, sao biết được…”
“Nhỏ cái gì! Anh thấy cô bị quỷ ám rồi! Vì sao nói chuột nuôi đào động cô có biết không? Loại đó là loại hư hỏng từ trong căn cốt rồi, khi bé còn hư thế, già rồi cũng chả cứu dược, nó trước kia đánh người khác, về sau khi cô kết hôn biết đâu nó lại đánh cả cô lẫn tôi, cho cô mang thằng đó về, cô bảo tôi sau này còn làm ở đây thế nào?”
Vương quản lý nói đến nỗi Vương Xuân Tú á khẩu không trả lời được, ngay lúc hai người còn đang cứng ngắc trầm mặc, tiếng còi xe chói tai đột nhiên vang lên, đèn nháy liên tục, khiến hai người sợ tới mức thiếu điều thì chạy, đơ thật lâu không biết làm gì.
Vương quản lý vốn định mắng to, nhưng vừa quay đầu lại thấy xe kia với biển số, nên vội ngậm miệng lại, hôm nay có nhiều người không thể trêu chọc được, mới vừa rồi sao không phát hiện chỗ này có người vậy, mặc dù đèn nháy không nhìn thấy người bên trong, nhưng Vương quản lý phản ứng nhanh chóng, vừa cúi đầu khom lưng vừa kéo Vương Xuân Tú vẫn còn đang giật mình rời khỏi.
Vạn Hà cảm thấy tâm tình bản thân dạo này rất hay lên xuống, chắc là lây tâm trạng Lý Huỳnh Lam, rõ ràng vừa rồi còn đang ngủ ngon, ai mà biết bỗng nhiên lại nhảy dựng lên lao đến mà bấm còi điên cuồng, dọa cho đối phương bỏ chạy, cũng khiến Vạn Hà nhảy dựng, nhìn sang sắc mặt tái nhợt như than chì của Lý Huỳnh Lam, hai tay vẫn cầm lái, cả người giống như đang cứng ngắt.
“Huỳnh Lam?” Vạn Hà khẩn trương.
Lý Huỳnh Lam giật bả vai, đầu đau như búa bổ, trực tiếp nằm úp sấp lên tay lái.
…
Buổi tối, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Huỳnh Lam ra mở, là Trác Diệu.
“Cháu không ăn cơm chiều à?” Trác Diệu hỏi.
Lý Huỳnh Lam nói “Hơi cảm nắng”
Trác Diệu bảo “Gọi bác sĩ đến xem”
Lý Huỳnh Lam cầm lấy thuốc trên đầu giường, quơ tay, ý bảo không cần.
“Mấy hôm trước cháu đến dự tiệc ở Cố Nhân Phường, gặp đạo diễn Trần và chủ biên Tiền” Cậu đưa thuốc vào miệng rồi nuốt, uống một ngụm nước.
Trác Diệu nhìn cậu “Trợ lý cháu nói với tôi rồi, cháu cảm thấy có thể diễn thì diễn.” Đối với công việc của Lý Huỳnh Lam, Trác Diệu nhất thanh nhị sở, nên cũng hiểu rõ tâm tư Vạn Hà.
“Cháu có thể” Lý Huỳnh Lam nói “Cháu sẽ làm tốt”
Trác Diệu không nói lời nào, gật đậu, tỏ vẻ nếu cậu kiên quyết như vậy, y sẽ đôn đốc.
“Vậy đi ngủ sớm chút, bữa khuya có cháo.” Trác Diệu nói chuyện luôn luôn lời ít ý nhiều, điểm này hai người rất giống nhau, thế nên thân thiết cũng là bình thường.
Lý Huỳnh Lam cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Trác Diệu, vừa lúc y sắp sửa xuống lầu, cậu bỗng nhiên hỏi “Vì sao gạt cháu?”
Trác Diệu dừng bước.
Lý Huỳnh Lam lại hỏi “Vì sao?”
Trác Diệu quay đầu “Cháu biết.” Ngữ khí của y là khẳng định.
Lý Huỳnh Lam bỏ cốc nước xuống, vuốt ve vỉ thuốc trong tay “Các người nói anh ấy chết, kết quả anh còn sống… Cái người nói anh chỉ ở trường thiếu niên hai năm, sau đó anh ở tù sáu năm!” Vỉ thuốc bằng nhựa bị Lý Huỳnh Lam nhiều lần giày vò, phát ra tiếng lạch cạch ma sát rất chói tay, gân xanh trên tay Lý Huỳnh Lam ngày càng đậm “Vì sao gạt tôi…”
Trác Diệu nhíu mày “Nó còn sống, là ngoài ý muốn, nó ngồi tù sáu năm, là vì tội giết người.”
“Sao anh ấy phải giết người?” Lý Huỳnh Lam bỗng gào lên “Vì ai?”
Trác Diệu dừng lại “Cháu cũng không biết chân tướng.”
“Tôi không biết, là vì các người giấu!” Lý Huỳnh Lam nói xong lại nói khẽ “Chỉ là trên thế giới này chẳng có ai ngoài tôi biết chân tướng, không có chú, chỉ có tôi với anh ấy. Cho nên các người đều sai…”
Trác Diệu mím môi, hai má hóp lại, y hiểu tại sao Lý Huỳnh Lam lại kích động đến vậy, rất nhiều năm, mỗi lần nhắc tới người đó, người cháu này sẽ biết thành bộ dạng như vậy, bề ngoài trầm tĩnh trong nháy mắt hóa thành bọt nước, cho tới giờ vẫn không hề thay đổi.
Trác Diêu nghĩ, chậm rãi xoay người.
“Biểu cữu, năm đó bởi vì là chú nói cho tôi, nên tôi mới tin.” Lý Huỳnh Lam thấp giọng “Chỉ là bây giờ tôi thất vọng rồi, chú chẳng khác gì những người đó, người cuối cùng mà tôi tin tưởng đều chẳng còn.”
Trác Diệu nện từng bước chân nặng nề đi về phía trước.
Lý Huỳnh Lam nhìn y chậm rãi biến mất ngoài hành lang, lúc này mới ném vỉ thuốc vào thùng rác, sau đó rút tờ giấy ăn lau sạch máu trên tay.
“Ùng ục ùng ục… phì!”
Lại là một ngày mới, Lưu Hỉ Nhạc vừa đứng vừa nhổ nước trong miệng, một bên cầm bàn chải đánh răng, nheo mắt thấy có người vén cái bạt ngoài công trường lên, về lý người này hẳn phải là người phát ngôn từ trên công ty xuống, nhưng mà…
Lưu Hỉ Nhạc nheo mắt, sao quen vầy ta? Nhìn thấy ở đâu nhỉ?
Nghĩ nghĩ đến nửa ngày, rồi ngắm tới nửa ngày, Lưu Hỉ Nhạc đang định mở miệng hỏi, lại nhớ ra điều gì, không khỏi phát sặc, nuốt toàn bộ bọt kem đánh răng xuống…
!!!!
Nôn…
Cao Khôn đang gấp chăn, cả khu chỉ có mình anh nghiêm túc mà làm chuyện này, nghe thấy tiếng gõ cửa thì đáp “Vào đi”
Nói nửa ngày lại không thấy động tĩnh gì, lúc này mới nhớ ở công trước làm gì có người biết gõ cửa là chi, vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy một vóc dáng cao gầy đứng cạnh cửa.
“Có thể vào không?”
Rất lâu không thấy Cao Khôn phản ứng, Lý Huỳnh Lam chỉ đành mở miệng trước.
Cao Khôn đang ngốc dần phục hồi lại tinh thần, vội nói “Nhưng… được…”
Hôm nay Lý Huỳnh Lam ăn mặc không khác mấy Cao Khôn, phía trên mặc áo sơ mi, phía dưới là quần bò, chỉ là vừa nhìn đã biết đây hoàn toàn là hai loại mặt hàng khác nhau, cậu đi giày thể thao màu trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, đi vào cái nơi tối tăm chật hẹp này khiến Cao khôn chỉ cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Lý Huỳnh Lam cũng đánh giá nơi ở của Cao Khôn, tường đen bụi, giường cũ, không gian không được rộng rãi lắm, còn có mùi ẩm thấp. Trong nhận thức của cậu, cái nơi vừa nhỏ vừa bẩn thỉu này sao lại có người ở được, nghĩ thế, tay đút trong túi quần Lý Huỳnh Lam lặng lẽ nắm thành quyền.
“Có thể ngồi không? Cao Khôn vẫn đứng đực ở đó chẳng làm gì tiếp, Lý Huỳnh Lam tiếp tục tự yêu cầu.
Cao Khôn khó xử nhìn trái ngó phải “Giường, giường được không?”
Lý Huỳnh Lam hỏi: “Ngồi chỗ nào?”
Cao Khôn đi đến bên trái, mang đống quần áo trên đó dịch ra, rồi lại đẩy cái chăn ra một chút, khó khăn lắm mới lộ ra một chỗ ngồi lớn bằng miếng đậu hũ.
“Hơi…”
Anh vốn định nói hơi lộn xộn một chút, Lý Huỳnh Lam lại dứt khóat ngồi xuống.
Cao Khôn không ngồi, anh đứng ở đó, không hỏi tại sao Lý Huỳnh Lam lại tìm được mình, tại sao lại đến, đứng đực như gỗ, giống hệt như một đồ vật trang trí trong phòng vừa cao vừa to.
Trong phòng, không khí nhất thời rơi vào sự yên tĩnh đến quỷ dị.
“Vài năm không gặp” Vẫn là Lý Huỳnh Lam phá vỡ sự trầm mặc “Anh có ổn không?”
Bầu không khí hiện tại kỳ thật hết sức kỳ quái, rõ ràng Lý Huỳnh Lam tìm tới cửa, nhưng ngữ khí cậu vừa lãnh đạm vừa khách sáo, giống hệt như khí chất của cậu, kiểu nhiều năm không thấy mới là lạ.
Cao Khôn gật đầu, trong lòng nhớ tới hai tháng trước hai người vừa gặp nhau ở Cố Nhân Phường.
“Cậu thì sao?” Do dự trong chốc lát, mới nghe thấy anh hỏi.
Lý Huỳnh Lam nhếch miệng “Anh thấy thế nào?”
Cao Khôn đáp “Hẳn là rất tốt”
Lý Huỳnh Lam lại hỏi “Chỗ nào tốt, chỗ nào thay đổi?”
Cao Khôn nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lý Huỳnh Lam, ánh đèn mờ mờ giờ phút này lại chiếu rất rõ, Lý Huỳnh Lam mới cắt tóc mới, lọn tóc bên tai rất mỏng thuận theo vành tai, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, vầng trán cao mà bóng, làn da trắng nõn giống như phát sáng, còn đằng sau lại là chăn bông rách rưới của Cao Khôn.
Lý Huỳnh Lam tiến lại gần, Cao Khôn lập tức mở to mắt.
“Trở nên… đẹp.”
“À” Lý Huỳnh Lam cười.