Cậu chạy trong rừng, chung quanh tối mịt không thấy được năm đầu ngón tay.
Trong phổi thiếu khí tới mức cảm giác như có lửa đang cháy, đôi chân cũng bị cỏ dại chạc cây cào đến phát đau, mỗi bước chân giống như dẫm lên dao sắc, nhưng cậu vẫn chạy, ngẫu nhiên có vài tia sáng xuyên qua rừng cây, và tiếng động vật tru lên, cậu biết thời gian không còn nhiều nữa.
Rồi cậu không cẩn thận té xuống đất, cố gắng không chạm đến miệng vết thương, cậu dùng cả tứ chi lao về phía trước, nhưng trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng nổ thật lớn, một con quái vật mạnh mẽ chụp xuống, đó là một cái lồng sắt, giam cả người cậu bên trong.
Cậu hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn những cái bóng đen dần dần xuất hiện, từng bước đi tới gần, trong tay còn cầm một chiếc dao rỏ đầy máu.
Tiếng hét khiếp đảm vang lên!
…
Lý Hùynh Lam đột nhiên mở mắt ngồi dậy!
Trong bóng tối, cậu thở hồng hộc, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, cơ hồ sắp nổ đến nơi.
Lại là mơ…
Chỉ là tại sao còn có tiếng người hét vậy…
Lý Huỳnh Lam ngưng thần nghe một lát, rồi xốc chăn xuống giường, cũng không đi dép, trực tiếp đi ra ngoài. Vừa mở cửa phòng, đã nghe thấy tiếng la hét vang vọng cả biệt thự.
Lý Huỳnh Lam từ hành lang tầng hai nhìn xuống, chỉ thấy dưới lầu có một người phụ nữ đang vừa múa vừa hát, chị mặc một chiếc áo da bó sát, phối với váy ngắn màu đen, để lộ ra thân hình gợi cảm mà xinh đẹp, đôi giày cao gót chín phân bị vứt chỏng chơ một bên, khiến mấy người giúp việc xung quanh luống cuống hết cả lên.
Dì Tạ ôm chặt lấy chị từ phía sau, miệng không ngừng dỗ “Tiểu Quân Tiểu Quần, đừng hét, đừng nghịch nữa…”
Lý Tiểu Quân vậy mà lại cười như phát điên, hoa chân múa tay vui sướng mà hô “Hát đi, hát nữa… Nào tới quẩy đi, Dì Tạ quẩy nào, gọi Huỳnh Lam xuống quẩy…”
Tiếng ồn lớn như vậy đương nhiên khiến Lý Nguyên Châu thức giấc, Lý lão gia đi ra khỏi phòng thấy cảnh trước mắt, tức giận đến rơi cả kính mắt.
“Kỳ cục… Không thể tưởng tượng nổi…”
Một mình dì Tạ không thể giữ được Lý Tiểu Quân đang rơi vào điên cuồng, người kia khóa tay giằng co với dì, lực đạo quá mạnh khiến chị vô tình đụng đầu vào cửa sổ thủy tinh, phát ra một tiếng vang rất lớn, khiến Lý Nguyên Châu trong giây lát trở nên tức giận.
“Tiểu Quân!”
Lý Nguyên Châu ôm cổ con gái, vội vàng kiểm tra đầu chị có bị thương hay không, thấy không có chuyện gì lúc này mới dùng ánh mắt trách cứ nhìn dì Tạ vô tội.
Dì Tạ tự giác mà xoay người đi gọi điện thoại “Tôi, tôi gọi bác sĩ đến xem..”
Lý Nguyên Châu vô cùng đau lòng, vừa thất vọng, vừa cố gắng dỗ Lý Tiểu Quân còn đang ầm ĩ về phòng, chỉ để lại những tràng cười điên cuồng vô nghĩa.
Từ đầu đến cuối, không ai phát hiện ra Lý Huỳnh Lam, cậu yên lặng ở đó, dường như cũng chẳng thèm quan tâm xem bọn họ có chú ý tới mình hay không, khuôn mặt cậu bình tĩnh, tựa như đang xem một bộ phim náo nhiệt trong đêm khuya, cho dù bộ phim đen tối kia cũng chỉ diễn trong một thời gian thật ngắn.
Thật chán nản.
Cho đến khi mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh, Lý Huỳnh Lam mới trở về phòng.
Trong phòng không bật đèn, chỉ còn ánh trăng u ám hắt vào, Lý Huỳnh Lam tựa đầu vào thành giường nhắm mắt lại, cơn ác mộng ban nãy lại tràn ngập trong tâm trí cậu, cậu rùng mình vội vã mở mắt, nhìn đồng hồ, ba giờ sáng, cậu cũng không dám ngủ tiếp.
Ngồi im trong một khắc, cậu lại thò tay xuống dưới gối, mò mẫm lấy ra cái gì đó, nương theo ánh sáng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thứ trong lòng bàn tay rất nhỏ, không phải là tiền xu, mà là một nút cúc áo.
Cúc áo được làm bằng gỗ, có lẽ do được cầm nắm trong thời gian rất dài, nên bề ngoài nhẵn thín, có một cái vẻ rất cũ.
Lý Huỳnh Lam nắm chặt tay, đặt chiếc cúc áo lên môi, khuôn mặt đau đớn còn lộ ra một vẻ mờ mịt, cậu cứ duy trì cái tư thế ấy mãi, không cử động nữa.
Việc quay CF cho hãng Belloc sáng nay rất thuận lợi, đến buổi chiều đạo diễn yêu cầu cho gặp Lý Huỳnh Lam.
“Huỳnh Lam, phần quay ở bể bơi này tôi nghĩ cần thay đổi…”
Ông ta vừa nói vừa giải thích tình hình, Vạn Hà bên cạnh vừa nghe xong chuyện thì bảo “Đạo diễn Trần, chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu là không xuống nước…”
Đây không phải chuyện có thể đùa giỡn được, công ty đã an bài hình tượng cho Lý Huỳnh Lam trong những năm đầu phát triển là thiếu gia tinh tế, những cảnh diễn lộ thân thể đều phải tính toán, huống chi là việc để trần nửa người trên.
Đạo diễn Trần xua tay “Tôi biết, không phải cởi hoàn toàn, có thể mặc quần áo chụp mà, đây không phải là trang phục thể thao sao? Tôi nhớ rõ Huỳnh Lam biết bơi?”
Lý Huỳnh Lam vuốt cằm.
“Sao lại không được nhỉ” Đạo diễn Trần quyết định “Kể cả xuống hay không xuống đều phải nhớ phối hợp diễn với mấy cô gái kia, sau này tôi tạo hiệu ứng thì sẽ càng hiệu quả hơn”
Vạn Hà thấy Lý Huỳnh Lam không nói gì, suy nghĩ một lúc, rồi mới gật đầu.
Thật ra anh ôm rất nhiều hi vọng, ngoài vấn đề hình tượng, Vạn Hà càng để ý chuyện tiếp xúc cơ thể của Lý Huỳnh Lam và người mẫu, từ khi debut tới nay, Lý Huỳnh Lam phần lớn dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, đa số quảng cáo đều được công ty chỉ định. Ánh Sáng giống như đã đưa cho cậu tài nguyên tốt nhất, chẳng ngại chuyện Lý Huỳnh Lam là người mới vào, hạng mục tới tay cũng lớn dần, có lẽ vì lo ngại thân phận sau lưng cậu, vậy nên chuyện hợp tác với cậu xưa nay vẫn luôn cẩn thận, mà sự nghiệp của Lý Huỳnh Lam có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cơ bản chưa từng phải gặp điều gì quá đau khổ.
Thế nhưng, đối với viêc muốn trở thành một minh tinh chân chính mà nói thì chuyện này chẳng phải là điều tốt, quảng cáo dù nhiều đến đâu vĩnh viễn không thể trở thành tác phẩm, Lý Huỳnh Lam vẫn rất cần đóng phim truyền hình hoặc phim điện ảnh. Tuy xuất thân danh giá, cảm xúc ngày thường có hơi ít ỏi, nhưng lúc diễn biểu cảm của cậu vô cùng phong phú, thầy giáo trong trường điện ảnh U cũng đánh giá cậu rất cao, chỉ trừ một việc.
Lý Huỳnh Lam có một chướng ngại rất lớn, chính là việc cậu tương đối bài xúc chuyện tiếp xúc với người lạ. Nói một cách khác, cậu rất ghét việc đụng chạm cơ thể với người không quen, đến mức người kia chỉ cần tiếp cận cậu trong phạm vi một thước, Lý Huỳnh Lam đã cảm giác không thoải mái. Chỉ là trong công việc thường ngày, cậu luôn không chế cảm xúc rất tốt, chỉ cần không có chuyện động thủ động thủ động cước, Lý Huỳnh Lam vẫn luôn che giấu cảm xúc mình đi, khiến đôi phương không phát hiện ra. Thế nhưng nếu nghiệp diễn yêu cầu việc động chạm nhiều, bắt tay xong, còn ôm ấp, hôn môi, chưa nói đến những cảnh giường chiếu, chuyện này vẫn còn đang là những lĩnh vực chưa đề cập tới, mà Phan Minh Câu vẫm luôn sắp xếp công việc tránh khỏi những chuyện này.
Quan trọng chính là thanh niên cứng Lý Huỳnh Lam, xưa nay không tiếp xúc nhiều người, đừng nói đến chuyện có bạn trai bạn gái, ngay cả đối tượng ám muội thôi cũng chả có, thậm chí những người cậu tỏ vẻ hứng thú cũng chả mấy người, cảm xúc có thể giấu diếm nhưng năng lực có thể lừa gạt người khác vĩnh viễn được sao?
Mỗi khi Vạn Hà đi tìm Phan Minh Câu chất vấn, đối phương cũng chẳng có nhiều lời giải thích về chuyện này, chỉ nói không vội, Vạn Hà sao có thể không vội được chứ, chuyện này ảnh hưởng bao nhiêu tới phát triển sự nghiệp của Lý Huỳnh Lam? Cái chính là, Phan Minh Câu dối với cái ý muốn này chẳng quan tâm, bọn họ thậm chí còn lảng tránh thái độ này của Vạn Hà.
Gia cảnh của Lý Huỳnh Lam, Vạn Hà cũng biết đôi chút. Lý gia giàu có, nhưng quan hệ trong nhà không mặn nồng, Lý lão gia bận việc làm ăn, mà tiểu bối trong nhà cũng chẳng hơn gì, Lý Huỳnh Lam dưỡng thành cái tính như vậy phỏng chừng là do tiếp xúc với người khác quá ít, nên mới có chướng ngại giao tiếp. Ông chủ lại bảo hộ quá độ, cứ như vậy thì bao giờ mới trưởng thành? Diễn viên có bao nhiêu là người trước cười người sau khóc, cho nên Vạn Hà thân làm trợ lý bên người Lý Huỳnh Lam, một phần cũng như trưởng bối quan tâm cậu, vẫn luôn hy vọng cậu có chuyển biến, ít nhất phải thử mới có thất bộ, kể cả thất bại cũng là cả một thu hoạch rồi.
Nghĩ vậy, Vạn Hà lại càng thấy quyết định của mình là chính xác vô cùng, nhìn sang Lý Huỳnh Lam, mỗi khi diễn xuất, cậu giống như là một người khác. Quảng cáo này yêu cầu diễn viên phải sáng lạn chứ không phải là cái kiểu thảm thương u buồn, mà bình thường có lẻ chỉ ở trong trường quay anh mới bắt gặp được nụ cười của cậu.
Mọi cảnh quay đều rất tuyệt, đạo diễn rất vừa lòng, nhưng đến khi bọn họ chuyển địa điểm lại phát sinh thêm vài chuyện.
Lý Huỳnh Lam không được tính là quá nổi tiếng, nhiều nhất khiến khán giả thấy quen mặt thôi, nhưng trong giới số người biết cậu không ít, có lẽ vì bối cảnh gia đình cậu mà không ít người cho rằng: Lý gia tiểu thiếu gia vào nghề chỉ là vui đùa một chút, nhưng kết giao với cậu bọn họ đều rất có lợi.
Những lúc chụp hình đều có nhiều người đứng xem, Vạn Hà đều cố chắn một nửa cho Huỳnh Lam, nhưng lúc quay phim rất khó tránh được, nên giống như bây giờ, mấy cô gái chả có ý tứ gì mà kéo tay cậu, vui đùa ầm ĩ cùng Lý Huỳnh Lam mang theo ván trượt đi tới, đạo diễn lúc này quyết định quay dưới nước, điều này càng giúp Lý Huỳnh Lam mở đất diễn.
Đi lên phía cầu nhảy, Lý Huỳnh Lam đi đằng trước, đằng sau còn mấy người mẫu, đợi một lúc, cậu lại cảm giác như có bàn tay đang sờ lưng mình, còn nhiều lên lên xuống, nhưng Lý Huỳnh Lam vẫn tỏ ra chuyên nghiệp mà nhẫn nại. Một khắc trước khi cậu sắp nhảy cầu, cậu theo kịch bản nhìn người mẫu kia cười, mà cô gái kia bỗng nhiên đến gần tựa đầu vào vai cậu.
Lý Huỳnh Lam ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy hơi thở cô gái kia phả vào chỗ nào chỗ đó tê rần, nhưng cậu vẫn cắn răng tiếp tục diễn, ngay sau đó bàn tay vẫn ở sau lưng cậu lúc này không đơn thuần là vuốt ve, còn lớn mất kéo sơ mi cậu ra chui vào, cảm xúc mềm mại càng khiến Lý Huỳnh Lam buồn nôn.
Vì thế cậu phản xạ định đẩy đối phương ra, tuy rằng không thể nhịn được, nhưng những người làm cùng cậu đều biết, Lý Huỳnh Lam đang cố khắc chế, cố không để mấy cô gái này ngã xuống cầu nhảy, thậm chí lại tự khiến mình vấp chân mà ngã xuống nước, đầu còn đập vào thành cầu một cái.
Đến xế chiều, một chiếc xe hơi màu bạc thời thượng đỗ lại trước hoa viên Lục Nham, sau đó có hai người đàn ông đi xuống.
Vạn Hà vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã biết nguy rồi, vừa mở cửa ra lại thấy người phía sau Phan Minh Câu, vẻ mặt kia chẳng khác nào nhìn bệnh nhân nguy kịch.
Ông chủ quả nhiên tự mình đến…
“Đứng dấy làm gì, còn không tránh ra?” Phan Minh Câu đối với anh ta tới giờ chưa bao giờ khách khí.
Vạn Hà vội vàng lùi lại hai bước, lúc này mới nhớ mình vẫn chưa chào hỏi “Anh… anh Phan” lại chào người kia “Trác tiên sinh…”
Phan Minh Câu và Trác tiên sinh không thèm để ý đến hắn, trực tiếp vào phòng, lại gặp dì Tạ đang bưng tô cháo ra.
Dì Tạ gật đầu với Phan Minh Câu, lại thấy người phía sau y thì cười “A Diệu đến”
Người đàn ông nọ ước chừng khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ tuấn mỹ, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Y hỏi dì Tạ “Thương tổn thế nào?”
Dì Tạ vừa định trả lời, trong phòng đã truyền ra tiếng Lý Huỳnh Lam vô cùng bình tĩnh.
“Tôi không sao”
Người kia lại hỏi “Thế người khác đâu?” Người khác là chỉ mấy người trong nhà họ Lý.
Dì Tạ bây giờ mới lúng túng “Lão gia đang ở công ty, Tiểu Quân…”
Phan Minh Câu thấy sắc mắt ông bạn mình tốt ngày càng không đúng, vội vàng bảo “Trác Diệu, cậu đi xem Huỳnh Lam thế nào đã rồi nói sau.”
Trác Diệu lúc này mới tạm thời rời ánh mắt sắc bén khỏi dì Tạ, bỏ lại một câu “Cậu ấy sẽ ở với tôi mấy ngày.” Sau đó đẩy cửa phòng Lý Huỳnh Lam.
Bên trong gian phòng, Lý Huỳnh Lam ngồi trên giường, sắc mặt đúng là không tồi, trừ bỏ trên đầu có một chiếc băng gạc màu trắng to cỡ bằng bàn tay hơi có vẻ không thích hợp cho lắm, cậu gật đầu với Phan Mnh Câu, rồi lại quay ra Trác Diệu, nói “Biểu cữu!”