Cao Khôn trừng mắt nhìn cái nốt mụn vẫn còn đỏ rực kia, lại trông thấy vẻ mặt hậm hực của Lý Huỳnh Lam, thức thời ngậm miệng lại.
Lý Huỳnh Lam dán băng lại, nhìn trái nhìn phải một lượt, xung quanh chỉ có một số quán ăn nhỏ và vài tiệm tạp hóa, duy chỉ có một nhà khách, tên là ‘Lữ quán Lệ Tinh’.
Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm vào cái biển hiệu rách nát kia trong chốc lát, bỗng nhiên chạy vọt lên.
Cao Khôn hoàn hồn, vội vàng đuổi theo sau.
Chỉ thấy sau chiếc cửa sắt rỉ sét là một cái ngõ đen thui bé tí chỉ chứa nổi một người qua, bước lên vài bước mơ hồ có thể thấy được ánh đèn hôn ám, trong phòng kê rất nhiều giường, có người đang nằm trên đó vung vẩy chân hút thuốc, và cả mấy tiếng ngáy ngủ vang lên liên tiếp, chẳng ai quan tâm sau cánh cửa kia vốn là đường lớn, âm thanh như đẽo núi tầng tầng lớp lớp vang lên, càng miễn bàn tới cái mùi bí bức tỏa ra trong phòng.
Lý Huỳnh Lam khiếp sợ quay đầu nhìn Cao Khôn, lại thấy bảng giá dán ở góc tưởng.
Gian một giường: đồng/đêm; hai giường: đồng/đêm; bốn giường đồng/đêm… cứ thế, cho tới nhiều nhất là giường, hay đúng hơn còn gọi là giường chung.
Cậu hỏi Cao Khôn “Anh chọn cái gì?”
Cao Khôn không trả lời.
Lý Huỳnh Lam hỏi lại một lần “Cái – Nào?” Âm thanh mang theo một chút áp lực.
Cao Khôn dừng một lúc, rồi mới đáp “Tám người.” Sau đó vội vàng giải thích “Thật ra chỉ là một giấc ngủ mà thôi, không sao…”
Chỉ là dưới ánh mắt lạnh lẽo của Lý Huỳnh Lam, âm thanh của Cao Khôn nhỏ dần.
Lý Huỳnh Lam cắn răng bảo “Đi dọn đồ…”
Cao Khôn biết Lý Huỳnh Lam định làm gì, anh do dự mãi, nhưng lại thấy Lý Huỳnh Lam định vào bên trong, Cao Khôn vội vã kéo cậu lại.
“Tôi, tôi đi, cậu đừng vào…”
“Anh cũng biết không thể vào à?” Vẻ mặt Lý Huỳnh Lam châm chọc.
Cao Khôn xấu hổ, đợi cho tới khi Lý Huỳnh Lam rốt cuộc rời mắt sang chỗ khác, lúc này mới lặng lẽ thở ra, rồi lập tức lên lầu.
Sau cái lần giải quyết ổn thỏa mọi chuyện với giám đốc Trịnh, Cao Khôn cùng đêm ấy đã bị sa thải khỏi đội công trình, hơn nữa còn bị trừ mất non nửa một năm tiền lương.
Vậy nên Cao Khôn chỉ mang theo hai bà bộ quần áo để thay rồi đi tìm nhà khách trên đường Bỉ Dực ở tạm, kinh tế eo hẹp, anh lại còn muốn tiết kiệm chút tiền trước khi tìm được một công việc mới. Kỳ thật anh chẳng thấy khổ sở một tẹo nào cả, nhưng anh biết nếu để Lý Huỳnh Lam nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ mất hứng, vì vậy không định kể cho đối phương.
Ai ngờ, vẫn bị người ta phát hiện.
Cao Khôn cầm mấy cái túi nhỏ xuống lầu, Lý Huỳnh Lam đứng trên vệ đường nhìn đi đâu đó, thấy anh đến thì trực tiếp xoay người bước đi.
Cao Khôn lò dò theo sau, hai người đi một mạch tới vườn hoa Đông Hủy, vừa mới mở cửa căn hộ, Cao Khôn đã nhìn thấy chiếc va li da thuộc cũ kỹ của mình đặt trên bàn trà kê ngoài phòng khách.
Cao Khôn kinh ngạc “Hỉ Nhạc tìm cậu à?”
Lý Huỳnh Lam gật đầu “Đúng vậy, nếu anh ta không tìm tôi, có lẽ tôi vĩnh viễn sẽ chẳng biết chuyện của anh, đúng không?”
Cao Khôn cảm thấy thật kỳ lạ, sao Lưu Hỉ Nhạc thế nào mà lại lén lút liên lạc với Lý Huỳnh Lam, vào lúc nào vậy? Hơn nữa, cậu ta vậy mà không tự nói với mình.
“Tôi chỉ là muốn…”
“Muốn cái gì?” Lý Huỳnh Lam cười lạnh “Muốn gạt tôi thế nào, coi tôi là cái gì mà định bịp thế?”
“Không phải…” Cao Khôn giải thích “Tôi nghĩ tìm được việc mới sẽ nói với cậu.”
“Nói cho tôi biết làm gì?” Lý Huỳnh Lam bỗng phát hỏa “Tôi biết thì có tích sự gì? Tôi là cái gì của anh? Bạn bè? Hay thân thích? Không trả lời được đúng không, thế nên mới tình nguyện đi ở cái chỗ hai mươi đồng một đêm kia, thậm chí còn lười liếc tôi một cái?”
Nói xong, Lý Huỳnh Lam xoay người vào phòng, rầm một tiếng đóng sập cửa lại! Để lại Cao Khôn bên ngoài á khẩu không biết nói thế nào.
Cao Khôn đứng đực ở đó trong chốc lát, bần thần lựa chọn giữa việc ‘tiếp tục ở lại sống cùng Huỳnh Lam’ hay ‘nên đi thì cậu ấy mới bớt giận’ một lúc rất lâu, sau đó dùng trực giác của mình chọn vào phương án sau.
Anh xách va li của mình, tính toán ngủ trên sa lông một đêm rồi nói tiếp sau, bỗng chú ý tới một một căn phòng lạ kỳ.
Bước vào trong, Cao Khôn vừa bật đèn rồi ngẩn ra.
Chỉ thấy bên trong vốn là nơi chứa đầy đồ cũ, giờ này đã kê một chiếc giường mới, đồ dùng sinh hoạt và chăn đệm đã chuẩn bị tốt để một bên, góc giường vậy mà còn đặt một cái giá sách đơn giản, chồng sách ố vàng nguyên bản được mình lấy dây buộc cẩn thận hiện giờ đã được sắp xếp chỉnh tề lên kệ, phía dưới còn đặt mấy miếng gỗ hương dùng để hút ẩm.
Cao Khôn đứng bên ngoài rất lâu, sau đó mới bước tới, nhẹ nhàng chạm vào những quyển sách trên giá, vẻ mặt thể hiện một loại cảm xúc phức tạp, giống như cảm tạ, lại có vẻ bi thương.
Rồi anh xoay người, bước tới trước cửa phòng cách vách, do dự mãi vẫn gõ cửa.
“Huỳnh Lam, Huỳnh Lam…”
Cao Khôn nhẹ nhàng gọi, anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng miệng chưa bao giờ nghe được tiếng lòng, rối rắm nửa ngày chỉ nghẹn được một câu “Thật xin lỗi…”
Lý Huỳnh Lam không để ý tới anh, thẳng cho tới một lúc lâu sau, Cao Khôn vẫn gõ cửa đều đặn không ngừng nghỉ, bên trong rốt cuộc mới truyền ra một tiếng không kiên nhẫn “Biến!”
Bàn tay đang định tiếp tục gõ cửa của Cao Khôn cứng đờ, rồi dần dần nắm lại thành quyền, sau đó anh im lặng xoay người trở về phòng.
Tiếng động bên ngoài cuối cùng đã chấm dứt, trái tim của Lý Huỳnh Lam nguyên bản còn căng thẳng dần dần trở lại bình thường. Trong phòng chỉ có bóng tối đen đặc, cậu ngạc nhiên nhìn chăm chăm lên trần nhà, một tay nhấc lên thò xuống gối đầu của mình mò mẫm.
“Đồ ngốc…”
Trong bóng đêm u tĩnh, một âm thanh khẽ khàng vang lên, không biết là mắng người kia hay chính mình nữa…
Sáng sớm hôm sau, Lý Huỳnh Lam theo thường lệ mở mắt lúc trời vẫn còn nhập nhèm, thế nhưng cậu không đi ra ngoài, mà lắng nghe tiếng động tới tới lui lui bên ngoài.
Thời gian Cao Khôn thức giấc so với cậu không sai biệt lắm, Lý Huỳnh Lam có thể dựa vào tiếng bước chân và âm thanh đồ vật bên ngoài mà đoán xem anh đang làm gì.
Làm bữa sáng, quét tước, giặt quần áo…
Thẳng cho tới khi làm xong mọi việc vẫn chưa thấy Lý Huỳnh Lam ra ngoài, Cao Khôn lúc này mới cầm chìa khóa mở cửa ra ngoài.
Đợi đến lúc anh vừa mới ra khỏi nhà, Lý Huỳnh Lam sau đó mới ra khỏi phòng, cậu nhìn tô cháo hoa còn nóng hầm hập trên bàn, vẻ lạnh lùng trên mặt dần phai nhạt.
Vở kịch ở trường đến cuối tuần này sẽ công diễn, Lý Huỳnh Lam hai ngày này đi theo bọn họ tiến hành luyện tập, cho nên Vạn Hà đưa cậu đi từ sáng sớm, tới buổi tối mới có thể trở về.
Xe vừa mới tới gần vào trường học, từ xa đã thấy Chu Chí Thành đứng chờ trước cổng trường, Lý Huỳnh Lam xuống xe, Chu Chí Thành vội tiến tới cười nói “Tôi đoán ngay ra tầm giờ này cậu sẽ đến mà”
Lý Huỳnh Lam kỳ quái nhìn hắn “Ngày hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao?”
Chu Chí Thành gật đầu “Ừ, tôi vừa mới xử lý chút việc trên văn phòng, vừa vặn gặp cậu!”
Lý Huỳnh Lam cũng không để ý hai câu nói trước sau mâu thuẫn của hắn, hẹn Vạn Hà giờ đón.
Chu Chí Thành bên cạnh hỏi “Anh Vạn dạo này bận ạ? Lâu lắm rồi không gặp anh!”
Vạn Hà đáp đáp “Ừ, tôi dẫn theo người mới, nhưng vẫn săn sóc chuyện bên Lý Huỳnh Lam.”
Chu Chí Thành cười “Anh Vạn làm được mà, nhân tài của Ánh Sáng nhiều lắm, trợ lý lần trước tới cùng Lý Huỳnh Lam trông điều kiện cũng tốt lắm.”
Vạn Hà khó hiểu nhìn về phía Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam thì liếc sang bên Chu Chí Thành, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như đang cố đâm thủng lớp ngụy trang của đối phương.
Chu Chí Thành làm người khéo léo, thế nên trong trường mới được bạn học đánh giá rất cao, nhưng bây giờ hắn dùng chiêu này trên người của Lý Huỳnh Lam lại chẳng thích hợp tẹo nào. Hắn lại quên mất tình huống của Lý Huỳnh Lam như thế nào, mà cậu cũng ghét phải thân cận với quá nhiều người, bình thường hay giữ khoảng cách với người ngoài để tránh vài người chạy theo như vịt mà la liếm, mà hành vi lần này của Chu Chí Thành trong mắt cậu chẳng khác nào dối trá và nịnh nọt. Có lẽ là do lần này hắn cũng hơi quá đà, lại nóng lòng cho rằng Vạn Hà sẽ nói cho mình thông tin gì đó, ai ngờ khéo quá hóa vụng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Huỳnh Lam thành công đưa cái ý định kéo gần quan hệ của Chu Chí Thành trở về, nhìn cậu xoay lưng đi, trong lòng Chu Chí Thành càng bực, lần trước hắn lại nghe mấy người chỗ Thường Tiểu Đồng nói chuyện, sau đó Chu Chí Thành bỗng nảy ra một loại xúc động muốn đạp tường.
Đại khái là gần đây rất nhiều bạn học kể rằng nhìn thấy Lý Huỳnh Lam vào trợ lý mới của cậu ra vào trong căng-tin của trường, mà trợ lý kia chẳng ai khác ngoài Cao Khôn. Có lẽ người ngoài chỉ nghĩ rằng tâm tình Lý thiếu gia không tồi nên dạo chơi sinh hoạt bình dân vui vẻ chút đỉnh, nhưng trong mắt Chu Chí Thành hành động này hoàn toàn không bình thường.
Lý Huỳnh Lam đã bao giờ thanh thản như vậy? Đừng nói là trợ lý, ngay cả Vương Nghi Hoan và bản thân mình đi ăn cùng với cậu được mấy lần, dạo phố được mấy lần?
Rốt cuộc Cao Khôn kia là ai? Là gì của Lý Huỳnh Lam?
Chu Chí Thành cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã tới giới hạn.
cindy.wordpress.com
Ở một căn phòng xa hoa bên trong câu lạc bộ đông đúc ồn ào, âm nhạc ầm ĩ chát chúa hòa lẫn với tiếng cụng ly ‘leng keng’, càng tô điểm cho khung cảnh trụy lạc.
Lúc bấy giờ, một tên đàn em tiến tới trước mặt một gã đàn ông, trên mặt gã có một vết sẹo lớn giữa đôi lông mày “Quý ca, anh Khôn tới!”
Diêu Chính Quý nguyên bản còn đang thân thiết với một cô gái châu tròn ngọc sáng, vừa nghe vậy thì lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, quả thật đã thấy Cao Khôn không biết đã tới từ khi nào. Diêu Chính Quý vội vàng đẩy người trong ngực ra, mấy tên đàn ông trái phải lập tức đứng dậy đưa cô gái kia ra ngoài.
“Mấy đứa ra ngoài lát, ca có chuyện cần bàn!”
Đợi cho đám người râu ria rời đi, Diêu Chính Quý lúc này mới võ vỗ sô pha bên người, kéo Cao Khôn ngồi xuống.
“A Khôn uống gì? Rượu hay bia?”
Cao Khôn lắc đầu.
Diêu Chính Quý bĩu môi “Vậy nước lọc nhá?”
Cao Khôn cầm lấy uống cạn, rồi hỏi “Hỉ Nhạc tìm anh?”
Diêu Chính Quý vốn định cùng người anh em này tán gẫu một lát rồi mới vào đề tài chính, không ngờ Cao Khôn chẳng thèm quanh co, gã cả giận “Sao, nó không nói với anh chú định ỉm luôn đấy à?”
Cao Khôn lắc đầu “Chuyện đã qua rồi.”
“Qua cái rắm ấy mà qua, anh đây sao lại có thể nhịn mấy cái chuyện vô lý nhường ấy cơ chứ! Mẹ nó, thằng đó là ai mà dám coi chú như quả hồng mà nhéo, mà cũng đếu hỏi xem Diêu Chính Quý ta có đồng ý hay không.”
“Quý ca”, Cao Khôn nhìn vẻ mặt đen xì của Diêu Chính Quý, khuôn mặt chẳng hề đổi sắc “Không cần phiền anh đâu.”
Diêu Chính Quý thở dài thườn thượt, rồi vỗ vai Cao Khôn “A Khôn, anh biết chú nghĩ gì, chú lúc nào cũng nhịn người khác, chẳng lẽ chưa bao giờ cảm thấy mấy điều đó không đáng lắm sao? Chú cứ tính chờ cho kẻ xấu gặp báo ứng, nhưng bản thân chú cũng chẳng hề ít tội?”
Cao Khôn lại nói “Nhân nào quả nấy, em rất tin điều đó.”
“Đừng hi vọng…” Diêu Chính Quý không ngừng lắc đầu.
Đàn em bên cạnh thấy bầu không khí có chút căng thẳng, thì vội vàng đi ra nói “Quý ca, trước hết không bằng tìm công việc khác giúp anh Khôn?”
“Đúng!” Diêu Chính Quý lúc này mới nhớ ra “Anh đây có mấy chỗ, bao ăn ở tất, đãi ngộ không tệ đâu, làm nửa ngày cả ngày gì đều được, chú có thời gian thì dẫn Hỉ Nhạc đi xem.”
Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu “Nghề nghiệp đứng đắn lắm!”
Cao Khôn gật đầu “Cảm ơn.”
Diêu Chính Quý thấy anh như vậy, rồi chẳng nhịn được mà nhắc khéo “Chú muốn gì thì cứ nói, nhớ lấy, anh đây vĩnh viễn chờ chú em, cả ông chủ Kim nữa.”
Cao Khôn không đáp.
“Mẹ!” Diêu Chính Quý nhíu mày, đẩy anh “Được rồi được rồi, coi như anh chưa nói.”
Cao Khôn vẫn dùng câu nói kia “Cảm ơn” sau lại bảo “Em còn có việc…”
Diêu Chính Quý hiểu rõ tình tình người trước mặt, mỗi lần tới những nơi như thế này ở lại chẳng tới mười phút, vì thế cũng bất đắc dĩ mà phất tay “Rồi rồi, đi nhanh lên đi, đừng làm chậm chễ cuộc vui của anh đây!”
Cao Khôn gật đầu, đứng dậy ra ngoài.
Chờ tới khi người đã đi xa, đàn em lúc này mới lẩm bẩm một câu “Anh Khôn đúng là nghiêm túc quá…”
“Anh mày còn không hiểu tính nết nó hay sao, xích mích nhỏ như hạt đỗ xanh như thế chẳng hề hấn tới nó” Diêu Chính Quý ngã người ra sau ghế.
Đàn em hỏi “Vậy chuyện này tính thế nào?”
“Vấn đề chỗ kia của nó” Diêu Chính Quý nhíu mày “Anh mày ở đây…”
Đàn em hiểu rõ “Để em đi làm.”
“Nói chuyện trước, đừng xuống tay nặng quá, A Khôn không dễ nói đâu.”
“Em hiểu” Đàn em cầm di động lên rồi ra ngoài. cindy.wordpress.com
Chỉ là Diêu Chính Quý mới vui vẻ uống được vài ly rượu, đàn em kia không ngờ đã trở lại, vẻ mặt thâm trầm, ghé vào lỗ tai gã “Quý ca, người không ở đó.”
Diêu Chính Quý ngẩn người “Nghĩa là sao?”
Đàn em đáp “Em vừa mới phái người đi tìm, nhưng đầu kia nói họ Trịnh và họ Vương cũng không ở trong đội nữa.”
“Đi đâu vậy?” Diêu Chính Quý khó hiểu “Trốn à?”
Đàn em lắc đầu “Không, là bị sa thải, nghe nói tham ô nguyên vật liệu trong công trường với tiền lương của công nhân, không ít tội.”
Sao mà trùng hợp thế?!
Diêu Chính Quý nheo mắt.
Hay bị người ta giành trước?!