Lý Huỳnh Lam thường xuyên lo tới việc gọi điện thoại cho Cao Khôn nhờ anh chở đi sẽ chậm trễ ảnh hưởng tới công việc của anh, vậy nên sau đó cậu đều nhờ Vạn Hà đưa đón.
Trác Diệu còn thật sự đồng ý với đề nghị của Lý Huỳnh Lam, an bài cho Vạn Hà một người mới, là một cô gái trẻ, sang năm sau mới chính thức debut. Vì vậy, Vạn Hà cực kỳ nghiêm túc tìm Lý Huỳnh Lam nói chuyện một lần, hỏi cậu có phải mình làm việc bất cẩn ở đâu mới dẫn tới cái kết cục này không.
Lý Huỳnh Lam thì tỏ vẻ chẳng liên quan gì tới Vạn Hà, là bản thân cậu cần thêm nhiều thời gian, cậu muốn học hỏi thêm rất nhiều thứ, còn rất nhiều chướng ngại vật cần vượt qua, mà muốn thành công thì phải tự nỗ lực mà thôi.
Vạn Hà chung quy cảm thấy tâm trạng Lý Huỳnh Lam khá hơn rất nhiều, tính tình sáng sủa hơn, nói chuyện làm việc cũng tương đối nhẹ nhàng, có lẽ đúng là do nguyên nhân tự điều chỉnh bản thân, trừ việc thỉnh thoảng cậu sẽ nhờ anh làm một ít chuyện chẳng hiểu để làm cái gì, như là xác nhận một số sự kiện trong trường, rồi tìm lấy bản đồ trường học gì đó.
Cao Khôn cũng không gọi điện thoại tới, Lý Huỳnh Lam nhẫn được vài ngày, rốt cuộc cũng chẳng chịu được nhắn cho anh một tin nhắn, nội dung cực kỳ ngắn gọn.
‘Lò vi sóng cháy rồi.’
Lúc ấy vừa hơn sáu giờ sáng một chút, thực ra cậu đã tỉnh từ bốn giờ, nhưng cố gắng nhắm mắt thế nào cũng không tài nào ngủ được, nhịn nửa ngày mãi chẳng thấy trời sáng hơn, Lý Huỳnh Lam quyết định dứt khoát rời giường.
Tin nhắn vừa mới được gửi cùng lắm được mười phút đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Huỳnh Lam nhìn lò vi sóng còn chưa tan hết mùi khét, kinh ngạc chạy ra ngoài mở cửa, bên ngoài đúng là tên đầu gỗ.
“Anh sao mà…” Nhanh thế.
Cao Khôn ngẩn người, nói “Ờ thì… Tôi, tôi đi mua đồ ở gần đây.”
“Mới sáng sớm sao lại chạy qua đây mùa đồ?” Lý Huỳnh Lam ù ù cạc cạc “Anh không đi làm à?”
Cao Khôn đi vào bên trong “Ừ.”
Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Cao Khôn lòng vòng tới hai lần quanh cái lò vi sóng, lại thấy vẫn còn cái mẩu gì đấy trong đĩa đã cháy đen “Trước để cái gì trong này?”
Lý Huỳnh Lam đáp “Bánh mì” Ở đây lại không có lò nướng “Có thể sửa được không?”
Cao Khôn do dự “Chập điện rồi!”
“Vứt đi!” Lý Huỳnh Lam thẳng thắn.
Cao Khôn vội nói “Để, để tôi nhìn sửa xem…”
Lý Huỳnh Lam thấy anh lại sắp bắt đầu nghịch cái lò, trực tiếp ôm nó ném đi luôn. Cao Khôn thấy bộ dáng cậu lảo đảo, vội vàng đưa tay đỡ.
“Anh không định động thủ thì để tôi” Lý Huỳnh Lam nói.
Cao Khôn chỉ có thể mang chiếc lò có chút cũ này ra ngoài, sau khi vào cửa thì cân nhắc một lúc, rồi dặn Lý Huỳnh Lam “Mấy loại bánh mì và màn thầu này nọ không thể đun nóng lâu như thế, kể cả dùng lò vi sóng, ở phía trên thật ra có nút điều chỉnh nhiệt độ, còn phân loại thực phẩm nữa, trước khi sử dụng nên xem qua…”
Lý Huỳnh Lam đứng trước gương mặc áo khoác, còn Cao Khôn chẳng khác gì con chó to xoay đầu ở phía sau dặn đi dặn lại, Lý Huỳnh Lam cuối cùng bị anh cằn nhằn đến mức không thể chịu được nữa, quay đầu lại trừng mắt, đối phương lập tức im bặt.
“Về sau không ăn là được chứ gì.”
“Không được, bữa sáng nhất định phải ăn.” Cao Khôn sốt ruột.
“Đi thôi!” Lý Huỳnh Lam trực tiếp ra ngoài.
Cao Khôn đối với mạch suy nghĩ của Lý Huỳnh Lam thật ra có hơi chậm tiêu, thẳng cho tới khi Lý Huỳnh Lam liếc mắt nhìn lại, anh mới vội vàng đuổi theo.
Hai người đi xuống dưới cầu thang. Thật ra Lý Huỳnh Lam không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ vào sáng sớm, nhưng cậu biết Cao Khôn rất thích như thế, vậy nên gọi bốn chiếc bánh bao gạch cua, còn mình mới chỉ chọc một tí tẹo thôi rồi bảo đã no rồi, đồ thừa dĩ nhiên vào bụng Cao Khôn.
Sau đó Cao Khôn lại đưa Lý Huỳnh Lam tới trường điện ảnh U tập luyện bằng xe máy, lúc này Lý Huỳnh Lam không để Cao Khôn lên tầng với mình, mà đưa cho anh hai cái thẻ, bảo “Lát nữa có thể đi qua thư viện của trường, quẹt một cái là vào được, không hạn chế thời gian, tới trư thì đi mua cơm, bên trong có tiền, tầm mười một gì thì tôi tan, phòng tập ở đằng kia.”
Bố trí mọi thứ đâu vào đó, Lý Huỳnh Lam lúc này mới thoải mái lên tầng.
Cứ như vậy vào trường học, vô luận là Cao Khôn hay Lý Huỳnh Lam ở đầu kia đều an ổn mười phần, mọi việc tiến hành cũng coi như thuận lợi, mà người cao hứng nhất phải kể tới Chu Chí Thành, hắn cảm thấy Lý Huỳnh Lam hoàn toàn vì mặt mũi của mình mới cố gắng tập luyện, thế nên hết sức hãnh diện, dù sao lúc trước cũng là do hắn bỏ lời mời, làm bạn bè Lý Huỳnh Lam luôn cố gắng giúp đỡ hắn.
Chỉ là Chu Chí Thành hi vọng nhờ việc tập luyện này mà có thể ở chung với đối phương nhiều hơn một chút, thế nhưng giấc mơ bé nhỏ chẳng hề dễ dàng trở thành sự thật như hắn tưởng. Lý Huỳnh Lam tuy đến đây, nhưng thời gian ở chung với nhau so với hôm trước còn ngắn hơn nhiều. Thường thì cậu rất ít tham gia các hoạt động, nếu diễn kịch thì chỉ tới tập luyện một ngày trước buổi tổng duyệt, thời gian còn lại thì giải quyết các toàn bộ các vấn đề liên quan.
Nhưng hiện tại, hiệu suất làm việc của Lý Huỳnh Lam vẫn rất cao, vừa tới mười một giờ, hoặc có khi chưa tới mười một giờ cậu đã rời đi, không tiếp tục luyện tập nữa, Chu Chí Thành hỏi cậu có phải chút nữa có việc gì bận hay không, nhưng Lý Huỳnh Lam cũng chẳng trả lời, cũng từ chối để Chu Chí Thành tiễn, một người vừa xuống dưới lầu đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Vì thế, trong lòng Chu Chí Thành bỗng dâng lên một cỗ bực bội, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lý Huỳnh Lam, đang bị một loại lực vô hình nào đó kéo xa dần.
Mà tâm trạng của Lý Huỳnh Lam bên này chưa chắc đã thoải mái như người ngoài nhìn vào, theo quan sát mấy ngày hôm nay của cậu, cậu cảm thấy Cao Khôn nhất định là đang gạt mình chuyện gì.
Tên đầu gỗ này trước mặt cậu từ trước tời giờ chẳng giấu được bất cứ chuyện gì, một khi nói dối là thể nào cũng chẳng dám nhìn thẳng mình, nhất là hình như dạo này anh rảnh rỗi vô cùng. Lý Huỳnh Lam lần nào tìm tới là anh cũng đến, đương nhiên bình thường cũng là như thế, nhưng hồi trước vẫn còn kiểu bận trăm công ngàn việc vẫn cố gắng thu xếp thời gian gặp nhau, nhưng bây giờ thì kiểu như chẳng có việc gì chỉ chờ trực cậu gọi đến mà thôi. Lý Huỳnh Lam mấy lần cố ý gọi anh đến lúc sáu giờ, đáp án của đối phương lần nào cũng oke hết, kể cả buổi sáng, giữa trưa, buổi chiều, chập tối, nhiều lần như vậy, hơn nữa thời gian tới đều không vượt quá mười phút, chẳng lẽ cái tên này là thiên tài quái dị trong truyền thuyết đây ư.
Lý Huỳnh Lam có thể hỏi trực tiếp Cao Khôn, tuy rằng cái tên này thể nào cũng tránh phải né trái mà nói với cậu, hoặc dùng lý do qua loa để cho xong chuyện, nhưng chỉ cần Lý Huỳnh Lam kiên trì, thể nào cũng đào ra được chân tướng, nhưng cậu không làm vậy, cậu cảm thấy mình nên có một biện pháp thích hợp hơn một chút.
…
Lại là một ngày tập luyện khác, Lý Huỳnh Lam được Cao Khôn đèo tới trường, hai người theo thường lệ hẹn giờ ăn trưa, rồi mỗi người một ngả, Cao Khôn cầm thẻ sinh viên của Lý Huỳnh Lam vào thư viện trường điện ảnh U.
Trải qua mấy ngày này, nơi này đối với anh đã từ xa lạ mà trở nên quen thuộc, từ miễn cưỡng thành thích nghi, nếu Lý Huỳnh Lam ở bên cạnh anh, nhất định sẽ không thể không kinh ngạc tới tình trạng lúc này: Bộ dáng Cao khôn lật sách cứ như thể anh là một chiến sĩ can trường, vì bị thương nặng mà không thể không rời xa chiến trường, nhiều năm sau cầm lại vũ khí của mình, vừa kinh hỉ vừa quý trọng, vẻ mặt cực kỳ thành kính.
Vô luận là đại học gì đi nữa thì chẳng thiếu mấy người ngồi trong thư viện. Cao Khôn biết thân phận của anh, vậy nên không tranh giành với những sinh viên khác, lần nào anh cũng sẽ chọn một góc không người, chọn một quyển sách mà những bạn học khác chẳng mấy hứng thú, đọc một mạch tới trưa, thẳng tới lúc hẹn ăn trưa với Lý Huỳnh Lam, mới lưu luyến mà rời khỏi.
Vậy nhưng ngày hôm nay, phân nửa thời gian của Cao Khôn dành cho việc nhìn chiếc điện thoại di động mới tinh vừa lôi ra, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Sao mình thế nào lại hồ đồ vậy?! Đây là di động của Lý Huỳnh Lam.
Hai người đều không thích sử dụng thêm phụ kiện gì trang trí bên ngoài, vậy nên nhìn sơ qua, điện thoại của họ từ kiểu dáng đến thiết kế giống nhau như đúc, trừ việc chiếc của Cao Khôn nhiều hơn một vết sứt.
Cao Khôn sợ Lý Huỳnh Lam có việc gấp, lập tức đánh điện thoại cho cậu, định ra khỏi thư viện rồi lên tầng đổi điện thoại cho cậu.
Lý Huỳnh Lam bên kia chỉ lạnh nhạt nói “Lát nữa gặp mặt, anh nếu không có việc gì thì để lát nữa nói sau.”
Thế nên, Cao Khôn chỉ có thể chờ đợi.
Mà Lý Huỳnh Lam lúc này đang ngồi ở phòng nghỉ đằng sau phòng luyện tập, cầm điện thoại của Cao Khôn, cậu không lập tức trả về vội, mà chậm rãi xem dữ liệu trong máy của anh.
Nếu như nói di động của Lý Huỳnh Lam theo phong cách lãnh đạm, thì di động của Cao Khôn hoàn toàn đích thị là nhạt thếch. Đưa cho anh sử dụng bao lâu rồi, mà bên trong vẫn chỉ toàn là dữ liệu mà Lý Huỳnh Lam trước đó dùng, bao gồm cả tin nhắn cũ hay hình nền, trong danh bạ của người này cũng chẳng nhiều hơn vài cái tên, không, không đúng, duy nhất một cái tên thì đúng hơn – Huỳnh Lam.
Nhưng kiểm tra dữ liệu cuộc gọi lại có tới tám dãy số, ngoại trừ tên của Lý Huỳnh Lam, những dãy số còn lại đều không lưu tên người. Chiếc điện thoại này nếu không phải chính mình trực tiếp lấy từ trên người Cao Khôn, có khi ngay bản thân cậu cũng tưởng đây là điện thoại cũ của mình bỏ quên ở đâu đó.
Lúc đầu Lý Huỳnh Lam chẳng thể tưởng tượng nổi, rồi sau đó… nhớ đến trình độ mẫn cảm của Cao Khôn đối với những con số, có lẽ anh đều nhớ hết số điện thoại của người ta vào trong đầu rồi, mà chuyện đó đối với anh cũng không khó khăn gì.
Lý Huỳnh Lam thở dài, cố gắng để bản thân không nhớ tới những chuyện đó, sau đó cậu vào nhật ký di động, chọn một dãy số tương được sử dụng tương đối nhiều, gọi tới.
Trong ống nghe tút tút được hai tiếng, rồi đối phương rất nhanh đã mở máy, không phải tiếng nói chuyện bình thường mà tiếng la hét như pháo nổ oanh tạch.
“Ca, anh bao giờ thì tới lấy đồ thế, em dọn xong cho anh rồi, chúng ta rời đi lúc nào cũng được… Sao anh lại làm thế chứ, càng nghĩ em càng tức, sáng nay cái lũ kia lại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng muốn xem kịch của chúng ta, sao lại tới phiên chúng nó cơ chứ, chỗ này thì có cái gì là tốt? Em chữa cái bàn ở đầu giường rồi, nếu không anh lại tiếc lương tăng ca cả tháng, em con mẹ nó càng nghĩ càng ức, ngày đó nên đi chung với anh mới đúng! Lũ đó rồi sẽ gặp báo ứng thôi, đừng tưởng ăn dễ! Ông mày giết hết chúng nó!”
Đầu bên kia gào ầm lên một lúc, lại thấy trong điện thoại không phản ứng gì, cậu ta vô cùng thông minh nhận ra điều gì đó không đúng, khẩu khí thế nên đổi xoạch, bắt đầu nhận sai.
“Em, em nói nè… Em biết ca chẳng muốn đâu, nhưng em không nghịch đâu, cả hai chúng ta không làm gì mà, em đồng ý với anh rồi, vẫn chưa quên, em chỉ thích nói ngoài miệng thôi… Anh bảo phải nhịn mà”
“Ai chọc mấy người vậy?”
Vừa lúc Lưu Hỉ Nhạc vẫn còn ăn một bụng khổ, bỗng nhiên nghe thấy đầu kia truyền tới một giọng lạnh lùng trong trẻo, hoàn toàn khác một trời một vực so với giọng trầm thấp của Cao Khôn, Lưu Hỉ Nhạc lập tức ngốc lăng.
“Cậu… cậu là ai? Anh tôi đâu?”
“Ở chỗ tôi, cậu vừa nói ai chọc tới mấy người vậy? Hẳn nào mấy ngày hôm nay trông anh ấy không vui lắm”
Lý Huỳnh Lam không trả lời vấn đề của Lưu Hỉ Nhạc, nhưng lượng tin tức quá lớn này khiến Lưu Hỉ Nhạc nhất thời không thể bắt kịp.
Khẩu khí này, loại thân mật này, nếu là giọng nữ thì chắc cậu ta sẽ lầm tưởng là điện thoại của chị dâu đánh tới thôi.
“Tôi, ca tôi, anh…”
“Anh ấy không nói cho tôi, cậu sẽ nói chứ?”
Lý Huỳnh Lam cũng không cố ý nhẹ giọng với cậu, nhưng cổ họng cậu có lẽ là gien di truyền của Trác Diệu, âm thanh hoa lệ mà trong trẻo, cậu cũng biết vậy, thế nên ngày thường vẫn nghe luôn lạnh nhạt, càng nghe nhiều lại có vẻ kiêu ngạo, thêm một chút xa cách, giờ phút này tự nhiện lại có chút gì đó biếng nhác, tựa như mèo, mà lại mềm mại như nhung, cực kỳ hấp dẫn lòng người.
Chu Chí Thành, Bạch Huy đều thua ở điểm này, đừng nói tới chú cún đần độn Lưu Hỉ Nhạc.
Vì thế, Lưu Hỉ Nhạc cứ mơ mơ hồ hồ thành thật khai báo toàn bộ mọi chuyện, hơn nữa mấy ngày hôm nay cậu thật sự có chút nghẹn không nổi, tạm thời chẳng quản đối phương có thân phận gì, có khả năng giải quyết vấn đề hay khốc, cực kỳ ủy khuất tố khổ với người ta, thế nên, mấy chuyện oan ức trước kia, lại được thêm mắm dặm muối qua cứ thế vào tai Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam yên lặng mà nghe, thậm chí bên miệng vẫn mang theo nụ cười, nhưng lại có vẻ cực kỳ âm u.