Cao Khôn lái xe đưa Lý Huỳnh Lam trở lại đường Bỉ Dực, sau đó ở bên ngoài sửa mạch điện xong xuôi, lúc này cũng sắp hai giờ sáng.
Lý Huỳnh Lam buồn ngủ ngồi tựa trên salon, mơ hồ cảm giác có người tới gần, trong lòng cậu bỗng giật mình, đột nhiên mở mắt, lại thấy Cao Khôn đối diện đang lẳng lặng trải thảm.
Cao Khôn sao không thể nhìn một chút hoảng sợ vừa lóe ra trong đôi mắt của Lý Huỳnh Lam vừa rồi, anh cau mày nói “Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh mất…”
Trong tim Lý Huỳnh Lam vẫn hoảng sợ, nhưng vẻ mặt cậu đã trấn định lại, cậu tránh ánh mắt của Cao Khôn, ngồi dậy nói “Như thế nào lại ngủ quên mất.”
Cao Khôn bảo “Không còn sớm nữa rồi.”
Lý Huỳnh Lam vuốt cằm, đang định tìm thêm một bộ chăn nệm nữa cho đối phượng, lại đột nhiên do dự, cậu nghĩ tới tình huống lần trước Cao Khôn ngủ lại, còn có vừa rồi…
Thấy Lý Huỳnh Lam cứ ở lỳ chỗ kia, Cao Khôn hỏi “Sao vậy?”
“Không”, Lý Huỳnh Lam hoàn hồn “Vậy anh cũng nên về sớm một chút!”
Theo lý thuyết, nếu trễ như thế này về thì thật là phiền toán, nhưng Cao Khôn ngược lại chẳng có bất kỳ ý kiến nào, nếu Lý Huỳnh Lam bảo anh ở lại, Cao Khôn sẽ ngủ dưới đất, còn nếu không cần, anh sẽ đi, chỉ cần đảm bảo rằng đối phương không có vấn đề gì, mọi thứ tùy Lý Huỳnh Lam quyết định.
Vậy nên Cao Khôn gật đầu “Ừ”
Không để Cao Khôn ở lại, Lý Huỳnh Lam thì lại có chút mệt mỏi, cậu chậm rãi đứng lên lấy ra mấy hộp cơm trong tủ lạnh “Cái này, anh mang về đi.”
Cao Khôn mở ra, trong hộp cơm nào là bò sốt cay, đậu phụ ma bà, khoai tây xào tiêu… Món nào cũng đầy bát, lại còn toàn là những đồ anh thích ăn.
Lý Huỳnh Lam nói “Là bữa tối dư lại, nếu anh không thích thì vứt đi.”
“Không, tôi cần” Cao Khôn vội vàng cầm hộp cơm “Cảm ơn…”
“Cơm dư đồ thừa thôi cảm ơn cái gì” Lý Huỳnh Lam bĩu môi, tiễn anh ra ngoài cửa “Buổi tối nhớ phải lái xe cẩn thận.”
Cao Khôn liên tục quay đầu lại “Đừng đi ra, bên ngoài lạnh lắm”
Lý Huỳnh Lam liền không ra ngoài, cậu đứng tựa vào trước cửa nhìn anh tời khỏi, vốn Cao Khôn đã định bước xuống lầu, nhưng đi hai bước lại quay đầu hỏi “Bao giờ cậu cần tôi đón…”
Lý Huỳnh Lam chỉ muốn nói sao anh lại đần độn thế còn so đo cái này, nhưng trái ngược với suy nghĩ ấy, cậu chỉ bảo “Hai ngày nữa tôi đến trường tập kịch, đến lúc đó báo với anh.”
“Được”
“À, chỗ các anh nhận thầu công trình là tính nhân công thế nào vậy? Một đội? Một tổ? Đốc công nói gì? Sao tôi không thấy bảng thông báo có tên?”
Cao Khôn đáp “Mỗi lần bọn tôi nhận thầu vài công trình, đốc công họ Trịnh, trên bảng thông báo có dán đấy.”
Lý Huỳnh Lam gật gật đầu, giống như chỉ là thuận miệng hỏi qua. Chờ Cao Khôn đi rồi, cậu đi vào phòng, mở tủ đầu giường ra, nhìn bên trong chất đầy thuốc, tìm một lúc rồi lấy ra một lọ cầm trong tay, vặn nắp lọ ra, rồi lại xoay lại, cứ như thế tới mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài, ném lọ thuốc trở về, thuận tiện đóng ngăn kéo, nằm lên giường.Lúc Trác Diệu gọi điện cho Lý Huỳnh Lam, cậu đang đứng ở dưới công ty chờ Cao Khôn tới đón.
Phía công trường khó giữ được bí mật, lại nhiều người chẳng đảm bảo được an toàn, vậy nên Lý Huỳnh Lam đề nghị Cao Khôn gửi xe vào bãi đỗ của Ánh Sáng. Trác Diệu tuy rằng là ông chủ của nơi này, nhưng y và Phan Minh Câu rất ít khi tới, có vấn đề gì thì toàn gọi điện thông báo, nên Lý Huỳnh Lam không sợ y biết chuyện, mà cũng chẳng định giấu nhẹm đi, bởi vì cậu không hề chột dạ chút nào hết.
Thế nhưng lần này Trác Diệu chẳng hề hỏi cậu chuyện này, mà chỉ nói với Lý Huỳnh Lam rằng Lý Tiểu Quân gặp tai nạn giao thông, hình như còn gãy một chân.
“Sao lại vậy?”
“Mệt mỏi”
“Bà ấy chịu toàn bộ trách nhiệm?”
“Ừ”
“Biết rồi!”
Lý Huỳnh Lam muốn cúp điện thoại trước, Trác Diệu lại hỏi “Bệnh viện trung ương, tầng ”
Lý Huỳnh Lam đáp “Gần đây tôi phải đến trường”
“Nói cho cháu một tiếng thôi, có đi hay không thì tự quyết, tôi nói cụ thể tin tức với Vạn Hà rồi, cần gì thì tìm cậu ta hỏi.”
Lý Huỳnh Lam nheo mắt lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ đằng xa xuất hiện, vẻ mặt vốn vì nghe chuyện của Lý Tiểu Quân dần dần nhẹ nhõm không ít.
“Chú có từng nghĩ để anh Vạn đi theo một người nữa không?”
“Sao nói vậy?” Trác Diệu hỏi.
“Thông báo của tôi quá ít, anh ta hẳn có nhiều lựa chọn hơn”
Trác Diệu trầm mặc “Để tôi suy nghĩ đã”
Lý Huỳnh Lam cúp máy, thấy Cao Khôn đầu đầy mồ hôi, chậm rãi phóng xe lại gần. Hôm nay anh mặc một bộ thường ngày màu đen, dáng cao chân dài cực kỳ nổi bật, nếu không cầm kính soi từng li từng tí với bộ quần áo kia, căn bản không thể phát hiện ra đây là loại hàng năm mươi đồng nguyên một bộ bán ở mấy hàng vỉa hè đồ ế đồ chạy lẫn lộn cả lên, bộ đồ rất hợp với dáng người, lại phối với chiếc xe kia đúng là hấp dẫn một trăm phần trăm.
Cao Khôn đẩy kính chắn gió của chiếc mũ lên, lại lấy ra một cái mũ khác y hệt đưa cho Lý Huỳnh Lam.
“Về sau đều phải đội” Anh nghiêm túc nói.
Lý Huỳnh Lam gõ gõ chiếc mũ trong tay, cực kỳ rắn chắc, khẳng định không phải hàng rởm, đúng là hiếm thật.
Đội mũ bảo hiểm chỉnh tề xong, Cao Khôn quay đầu lại chỉnh dây kéo mũ cho Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam lấy cằm chọc vào tay anh “Khó chịu lắm”
Cao Khôn nâng đầu cậu, không để đối phương lộn xộn “Đừng bướng, đội mũ là để bảo vệ”
Lý Huỳnh Lam lặng lẽ đảo mắt sau kính chắn gió lườm anh.
Đội mũ bảo hiểm giống như ngăn cách toàn bộ với âm thanh thế giới bên ngoài, Lý Huỳnh Lam ôm Cao Khôn ngồi phía sau, chỉ cảm thấy mới được một lát mà đã đến trường.
Xuống xe, ném mũ trả lại cho đối phương, Lý Huỳnh Lam nói “Đi thôi!”
Cao khôn nhận mũ, rồi ngẩn ngơ “Tôi… Tôi đợi cậu ở ngoài”
Lý Huỳnh Lam nhíu mày “Tôi cũng không biết lúc nào tan, anh vội đi làm à?”
“Không, hôm nay tôi được nghỉ phép” Nhiều ngày tăng ca như vậy cũng nên được nghỉ.
“Vậy ở đây chặn đường người ta làm gì? Nếu không chán quá thì đi trước đi!”
Vậy nên, Cao Khôn đành phải đi theo Lý Huỳnh Lam vào trường hoc. Sinh viên trường điện ảnh U không thiếu tuấn nam mỹ nữ, trong đó hệ biểu diễn là nổi tiếng nhất, kể cả đối với người có ngoại hình kém hơn, nhưng họ vẫn luôn chú trọng hình tượng bản thân, từ ăn diện tới lập dị cũng không ít người.
Cao Khôn vậy mà so với những sinh viên xung quanh hòa hợp vô cùng, cơ mà đó chỉ trong điều kiện anh không đi cùng với Lý Huỳnh Lam mà thôi. Hai người trên đường cũng không nói chuyện với nhau tới phòng tập luyện, nhưng vẫn bị người xung quanh đánh giá chỉ chỏ.
Lý Huỳnh Lam bước vào trong trước, rồi nhẹ giọng nói “Lát nữa anh chỉ quan tâm đến bản thân là được rồi, đừng để ý mấy người xung quanh.”
Cao Khôn còn chưa kịp thấm lời này, vừa vào lớp học, ánh mắt bên trong cứ thế bay vèo vèo tới.
Lý Huỳnh Lam có vẻ không quan tâm, vẻ mặt tự nhiên chọn một vị trí ngồi phía sau.
“Ngồi xuống!” Cậu trừng mắt nhìn cái tên Cao Khôn bên cạnh vẫn còn đứng thất thần.
Lúc Chu Chí Thành tới thì thấy Lý Huỳnh Lam đang cúi đầu cầm kịch bản xem, lại phát hiện ngồi bên cạnh cậu là cái gã đàn ông lần trước đi cùng?! Nụ cười trên môi Chu Chí Thành lập tức đông cứng, hắn điều chỉnh vẻ mặt mãi, lúc sau mới chậm rãi đi tới.
“Huỳnh Lam…” Chu Chí Thành thân mật chào hỏi đối phương “Sao cậu đến mà không gọi điện thoại cho tôi?”
Lý Huỳnh Lam nâng mắt, thản nhiên bảo “Lần trước chẳng phải đã quyết định rồi sao?” Hà tất phải làm điều dư thừa.
Chu Chí Thành cười “Đúng vậy, nhưng mà hai ngày trước nội dung vở kịch vừa mới thay đổi một chút, để tôi nói chút qua với cậu nhé”
Liên quan tới vấn đề biểu diễn, thái độ Lý Huỳnh Lam vô cùng nghiêm túc, vậy nên gật đầu.
Chu Chí Thành ngồi xuống bên cạnh người Lý Huỳnh Lam, bắt đầu giảng giải cho cậu về kịch bản mới.
Lý Huỳnh Lam vừa nghe hắn nói hai câu đã bảo “Cậu chi cần nói cho tôi vấn đề chính, tôi có thể hiểu được”
Trên mặt Chu Chí Thành lộ một tia xấu hổ, nhưng mà hắn vẫn vui vẻ “Được thôi, cơ mà tôi thấy diễn thử một lần cho cậu xem sẽ hiểu nhanh hơn đấy, ra góc kia nhé, xem qua là cậu hiểu ngay”
Lý Huỳnh Lam cảm thấy đề nghị này khá hay, vì thế quay đầu lại nhìn Cao Khôn “Tôi đi ra đây chút, anh chờ tôi một lát.”
Nội dung câu nói này quả thật rất nhạt nhẽo, Lý Huỳnh Lam nói cũng chẳng phải ngữ khí đặc biệt gì, nhưng Chu Chí Thành vừa nghe đã thấy cực kỳ lạ, phảng phất như có một sự thân mật khó hiểu nào đó bên trong, hắn cũng nhìn về phía Cao Khôn, giống như lúc này mới chú ý tới nơi đó có một người sống, hứng thú hỏi “Vị này là…”
Lý Huỳnh Lam vậy mà chẳng có ý giới thiệu cho hắn, cầm kịch bản đi.
Cao Khôn ngược lại lễ phép gật đầu với Chu Chí Thành, đối phương liếc mắt một cái có thể nhận ra anh, Cao Khôn dĩ nhiên cũng nhớ rõ Chu Chí Thành chính là người đêm đó gặp ở Cố Nhân Phường, anh không đứng lên giới thiệu với hắn mình là gì của Lý Huỳnh Lam, quan hệ gì với cậu, chỉ đơn giản nói một câu “Xin chào, tôi là Cao Khôn.”
Chu Chí Thành lại hỏi “Anh Vạn có việc, nên anh đưa Huỳnh Lam tới à?”
Cao Khôn vừa định trả lời, Lý Huỳnh Lam đã xen vào, cau mày nói “Có đi hay không?”
Lời này đương nhiên là hỏi Chu Chí Thành. Chu Chí Thành vốn luôn mẫn cảm với cảm xúc của Lý huỳnh Lam, lập tức biết cậu đang rất hơi không vui, mặc dù chẳng hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn lập tức đứng dậy đáp “Được, chờ một chút”
Chu Chí Thành đi trước dẫn đường, Lý Huỳnh Lam ở phía sau quay đầu lại ném cho Cao Khôn một ánh mắt “Lát tôi về”.
Hai người bọn họ vừa đi, đã có người tụ tập quanh Cao Khôn. Cao Khôn vốn chẳng có khái niệm gì với phim ảnh, nhưng anh cũng rất muốn coi Lý Huỳnh Lam diễn, chỉ là phòng tập luyện này rất lớn, có tới ba bốn nhóm đang cùng nhau tập, mà lại có hai nhóm đứng chắn trước mặt anh, vậy nên Cao Khôn chỉ có thể nhìn xuyên qua cả biển người đó tìm được non nửa bóng hình Lý Huỳnh Lam.
Thời điểm còn đang cố gắng tìm kiếm, chợt thấy bên cạnh có người ngồi xuống, nhìn lại, là hai nữ sinh.
Hai cô gái rất xinh đẹp, trên mặt còn treo một nụ cười sáng lạn, chẳng khác nào những bông hoa hướng dương, không ngừng phóng lửa về phía Cao Khôn.
“Anh đẹp trai, anh học hệ nào thế? Sao trước giờ chưa thấy qua anh nhỉ?”’
Cao Khôn sửng sốt “Xin lỗi, tôi không phải… trong trường này”
“Ồ, không học trong trường điện ảnh U sao? Vậy ở đâu thế?” Nữ sinh bắt đầu đoán già đoán non tên vài ngôi trường.
Cao Khôn lắc đầu “Tôi không đi học”
“Vậy đi làm à? Làm ở đâu vậy?”
Cao Khôn nhớ rõ Lý Huỳnh Lam từng dặn anh không cần phải trả lời những câu hỏi này, vì thế chỉ cười nhạt lắc đầu với mấy cô gái. Anh cho rằng như vậy có thể khiến đối phương ngừng truy vấn, ai ngờ hành động này của anh ngược lại càng khiến hai cô gái kia tò mò.
Tiêu chuẩn đầu tiên của sao là khuôn mặt, sau đến dáng người, lại tới cùng Lý Huỳnh Lam, bảo không phải trong giới thì chẳng ai tin, nói không chừng chính là người mới bên Ánh Sáng, hoặc là của bên Ưu Điền, không cần biết chỗ nào, vị này vậy mà chạy tới hệ biểu diễn xem bọn họ, không chừng chính là một bông hoa mẫu đơn đang chờ đàn ong mật dính vào, khó khăn lắm mới tìm được người như vậy, ai không nắm lấy cơ hội này đúng là kẻ ngốc.