Những tia nắng ban mai mờ nhạt chiếu vào gian phòng, Lý Huỳnh Lam dần mở mắt, cậu trừng mắt nhìn trần nhà trong phút chốc, rồi quay đầu nhìn về phía bên kia trống trơn, chăn nệm đã được gấp chỉnh tề. Lý Huỳnh Lam ngồi dậy, xoa xoa mặt xuống giường.
Cao Khôn đang ở trong phòng bếp hâm nóng sữa, nhìn thấy cậu tỉnh thì hơi lo lắng lại gần, ấy vậy mà Lý Huỳnh Lam trực tiếp tránh anh ra, tiến vào phòng tắm rửa mặt, rồi chốc lát sau đi ra, trên bàn đã sớm dọn xong đồ, một chút jăm-bông, trứng, và sữa, chỉ là trứng vậy mà để trong cái tô khá lớn, sữa cũng vậy, hai cái tô to như vậy đặt trên bàn chẳng có chút thẩm mỹ tí nào, hoàn toàn là phong cách của Cao Khôn, nếu đổi là người khác làm, Lý Huỳnh Lam tuyệt đối sẽ không có khẩu vị nữa.
Lý Huỳnh Lam ngồi xuống, Cao Khôn vội đưa đũa cho cậu, Lý Huỳnh Lam hỏi “Anh thì sao?”
Cao Khôn nói “Tôi ăn rồi”
“Ăn cái gì?”
Cao Khôn đáp “Giống cậu thôi”
Lý Huỳnh Lam nhìn cái thùng rác rỗng tuếch trong phòng bếp “Anh ăn cả vỏ trứng à?”
Cao Khôn không lên tiếng.
“Làm thêm phần nữa đi.”
Lý Huỳnh Lam đặt đũa xuống, làm bộ chờ đợi Cao Khôn, nếu không chính mình cũng sẽ không ăn, Cao Khôn đành phải đi làm thêm.
Phút chốc, mẻ trứng mới nóng hổi đã ra lò, nom qua cũng không tệ lắm, Cao Khôn đổi mẻ nóng cho Lý Huỳnh Lam, lúc này chẳng đợi cậu nói gì anh đã nhanh chóng nhét hết đám đồ vào miệng rồi nhai ăn.
“Cẩn thận nghẹn…” Lý Huỳnh Lam nhìn đối phương phồng cả hai má vì cố nuốt xuống, chẳng còn lời gì để nói.
Cao Khôn nhấp một ngụm nước, khó khăn nuốt đồ ăn xuống, rồi không quên nhắc nhở Lý Huỳnh Lam “Ăn từ từ…”
Lý Huỳnh Lam chẳng có biện pháp với tên ngốc này, chỉ hỏi “Anh mấy giờ đã dậy rồi?”
“Sáu giờ” Cao Khôn đáp, còn nói “Thói quen”
Lý Huỳnh Lam nghĩ nghĩ, vậy mà mình chẳng cảm giác được một chút động tĩnh của người này, khó trách nửa đêm lại ngủ say như vậy.
Mà lúc này, Cao Khôn cũng lặng lẽ đánh giá Lý Huỳnh Lam, thấy tinh thần của cậu cũng không tệ lắm, trên mặt không còn cảm xúc kích động hốt hoảng ngày hôm qua, giống như mọi thứ hoàn toàn chưa phát sinh vậy.
Anh do dự một lúc, rồi vẫn hỏi “…Đêm qua gặp ác mộng sao?”
Lý Huỳnh Lam sửng sốt “Sao mà tôi biết được? Từ bé đến giờ anh chưa gặp ác mộng hả?”
“Gặp rồi” Cao Khôn gật đầu “Lúc nào tâm trạng không tốt thì sẽ gặp”
Lý Huỳnh Lam tò mò “Lúc nào tâm trạng không tốt?”
“Lúc còn bé”
Lý Huỳnh Lam biết Cao Khôn giờ là đang nói cho có lệ, cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cậu lại nói “Anh nghĩ tâm trạng tôi không tốt nên đêm gặp ác mộng sao? Bộ anh có thấy tôi mất hứng lúc nào sao?”
Cao Khôn mím môi, nhưng sau lại bảo “Tôi tự nhìn ra thôi”
Lý Huỳnh Lam ngừng lại, rồi hào phóng thừa nhận “Đúng rồi, ngày hôm qua tôi hơi khó chịu, vốn nghĩ dọn ra ngoài từ lâu, lớn tướng như vậy rồi, tôi ở đâu còn cần người ta quản hay sao? Nhưng mà bây giờ tâm trạng tôi tốt lắm, buổi tối sẽ ngủ ngon thôi.”
Cao Khôn mang tô trứng ra bồn rửa, không nói gì.
Lý Huỳnh Lam lại nói “Mới chuyển ra chỗ khác, ban ngày lại mệt mỏi nên mới thế, nếu anh không tin, buổi tối tôi lại dẫn anh về đây, hay là anh lắp mấy thiết bị theo dõi trong phòng tôi đi, tiện đường giám sát?”
Cao Khôn lập tức lắc đầu.
Lý Huỳnh Lam cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, lấy di động ra gọi điện cho Vạn Hà, dặn anh ta rẽ qua vườn hoa Lục Nham lấy chìa khóa cho mình, thuận tiện mang một ít quần áo tới đây. Lý Huỳnh Lam tạm thời không có ý định về căn nhà kia nữa, cũng chẳng muốn gặp bất kỳ kẻ nào trong căn nhà đó.
Cao Khôn chỉ đứng yên bên cạnh mà nghe, vẻ mặt hình như không đồng tình, giống như chẳng muốn thấy Lý Huỳnh Lam nháo với mấy người trong nhà, nhưng ý nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn không thành lời.
Lý Huỳnh Lam làm sao có thể không chú ý tới vẻ mặt của cái người cách vách kia, nhưng cậu tỏ vẻ không phát hiện ra, chờ ăn bữa sáng xong rồi, Cao Khôn mang bát đũa đi rửa, thay quần áo lúc đến, sau đó định trở về công trường.
Lại giống như tối ngày hôm qua, lúc ra ngoài anh còn không quên dặn dò “Bếp ga tôi mới dùng thử, lửa bên trái hơi lớn, sau dùng phải cẩn thận, bình nước nóng cũng biến chất rồi, chờ đến hôm trời lạnh khó đun nước ấm lắm, trước khi tắm nhớ phải mang thêm một chậu nước ấm vào…”
“Không cần dặn đâu…” Lý Huỳnh Lam bỗng nói “Dặn nhiều tôi cũng không nhớ được”
Cao Khôn ngây người, lại định đi tìm tờ giấy “Thế để tôi viết xuống…”
Lý Huỳnh Lam không cần “Lát nữa lại vứt mất”
Cao Khôn nắm bút, khó xử nhìn Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam nói “Ngày hôm qua anh còn bảo chỗ nào hỏng ấy nhỉ?”
Cao Khôn vuốt cằm “Mạch điện ngoài ban công”
“Phiền thật…” Lý Huỳnh Lam nhíu mày, phất tay “Kệ nó đi, dù sao cũng không cần”
“Sẽ rò điện” Cao Khôn sốt ruột “….Cậu… Lúc nào rảnh, tôi đến sửa vậy”
Lý Huỳnh Lam liếc anh một cái “Phải là chừng nào anh rảnh mới đúng”
Cao Khôn nhẩm tính “Trừ lúc vào ca thì lúc nào cũng được”
Lý Huỳnh Lam nói “Tôi cũng phải ra ngoài, sau bảy giờ thì có nhà”
Làm một minh tinh, chuyện làm việc và nghỉ ngơi như vậy hiển nhiên không hề giống lẽ thường, nhưng mà Cao Khôn không hề hoài nghi, hai người hẹn nhau, rồi anh chào Lý Huỳnh Lam, xuống lầu.
Thời điểm Vạn Hà đến thoáng gặp qua một người đàn ông rất cao lớn, anh đi hai bước rồi bỗng kịp phản ứng. Đối phương hình như là đi ra từ căn hộ của Lý Huỳnh Lam. Vạn hà nhìn từ hành lang xuống, chỉ thấy cái bóng dáng cao thẳng tắp chậm rãi đi xa.
“Ai vậy?” Vì sự an toàn, Vạn Hà hỏi Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam đáp “Hàng xóm”
Đây là cái người ngay cả nghệ sĩ đang nổi tiếng trong công ty và bạn học cũng không nhớ hết hay sau, ngày đầu vừa mới tới đã quen biết hàng xóm? Vạn Hà trộm nhìn khuôn mặt đạm mạc của Lý Huỳnh Lam, hiển nhiên là ngoài ý muốn.
Thấy Lý Huỳnh Lam vươn tay ra, Vạn Hà lúc này mới vội vàng đưa cho cậu chìa khóa và hành lý.
“Chìa khóa tôi đánh thành hai cái, cậu tự giữ cẩn thận, còn hành lý này… là dì Tạ sắp xếp, nếu cậu quên cái gì thì nói tôi về lấy”
Kỳ thật, thời điểm lúc Lý Huỳnh Lam gọi điện cho hắn, Vạn Hà đã biết tình hình không ổn. Trận ồn ào này coi như triệt để tiến hành luôn cái kế hoạch trước đó của Lý Huỳnh Lam, Vạn Hà đến Lý gia còn sợ chạm mặt với Lý Nguyên Châu rồi chẳng biết phải giải thích thế nào, kết quả Lý lão gia thì không gặp được, ngược lại lại gặp Lý Tiểu Quân thiên tái nan phùng (ngàn năm không gặp) ở nhà.
Lý Tiểu Quân hôm nay không ở trong trạng thái say rượu, chị mặc bộ quần áo ở nhà, tưới hoa trong sân, thấy Vạn Hà thì chủ động chào hỏi. Nghe anh ta nói là tới lấy đồ, Lý Tiểu Quân sợ run lên, lại chẳng phát biểu ý kiến gì với chuyện này, chỉ nói “Huỳnh Lam tương đối hướng nội, tôi cảm thấy nó chẳng thích hợp làm cái nghề này, nhưng mà chẳng chịu được nó thích, về sau còn phải nhờ cậu giúp nhiều.”
Đây không phải lần đầu Vạn Hà gặp Lý Tiểu Quân, nhưng thực ra cũng chẳng được mấy lần. Ba năm qua, tính tới năm nay đã là năm thứ tư rồi, chẳng qua chẳng có mấy lần gặp mặt, ký ức của Vạn Hà đối với chị còn khá mới mẻ. Lý Tiểu Quân thật ra rất đẹp, chị không hề có loại phong thái rộng rãi ung dung phổ biến ở phụ nữ tuổi này, ngược lại còn hơi lập dị, không biết có phải là do độc thân hay không, trên người chị lại còn mang theo loại hoạt bát đặc trưng của thiếu nữ, nhưng lại cực kỳ diễm lệ. Hai loại khí chất vừa mâu thuẫn, vừa kỳ diệu này hòa trộn, nếu chỉ nhìn người trước mắt, bạn sẽ chẳng thể nào tưởng tượng nổi mấy dòng miêu tả quá quắt trong tạp chí từ đâu mà ra. Ngay cả Vạn Hà coi như đã nhìn quen các loại mỹ nhân trong giới nghệ sỹ, nhưng người như Lý Tiểu Quân, vẫn là độc nhất vô nhị.
Chỉ là có người lại chẳng biết quý trọng những điều kiện tốt của mình.
Nhưng khắc sâu trong ấn tượng của hắn, vẻ ngoài vẫn chỉ là một phần, quan trọng nhất là, so với những lời quan tâm khách sáo của Lý Nguyên Châu, sự quan tâm của Lý Tiểu Quân dành cho Lý Huỳnh Lam, tuy rằng cũng chỉ là những lời nói, nhưng không phải chỉ để cho có lệ. Chị hoàn toàn hiểu rõ hướng đi của Lý Huỳnh Lam, gần đây cậu đóng những loại quảng cáo gì, tham gia hoạt động gì, lên hình tạp chí nào. Lý Tiểu Quân cũng biết những chuyện này làm một người mẹ quan tâm quả thực rất bình thường. Chỉ là chuyện sức khỏe con mình có tốt hay không, có mệt không, chị lại phải hỏi thăm qua Vạn Hà, điều này quả thực rất kỳ quái.
Chuyện này Vạn Hà từng hỏi qua Lý Huỳnh Lam, cậu chỉ trả lời rằng “Bà ấy thích theo mốt, tự nhiên biết nhiều”
Bởi vì chú ý tới giới giải trí, vậy nên mới tiện thể biết hướng đi của Lý Huỳnh Lam? Lời giải thích gì vậy, Vạn Hà cảm thấy quan hệ những người trong nhà ở Lý gia quả thật không đáng tin. Nhưng mà, chuyện đó cũng chẳng cần anh phải quản nhiều.
Vạn Hà thấy Lý Huỳnh Lam cất chìa khóa, lại nhắc nhở một câu “Về sau cậu để một chìa ở công ty, hoặc đưa cho người quen ấy, khỏi quên mang”
Anh cho rằng Lý Huỳnh Lam sẽ cho mình giữ, ai biết đối phương chỉ gật đầu, cất chìa khóa trong túi áo, rồi đi ra ngoài.