“Hàn tổng!” Cao Tư Vỹ cùng lúc đến thấy cảnh tượng này thì giật mình. Tổng giám đốc trước giờ mặt lạnh đến thế nào bây giờ lại để cho con gái chọc ghẹo thế kia.
Đôi mắt sáng quắc thâm thúy vẫn nhìn chiếu tướng lên người Diệp Gia Giai. Cảm giác như có cơn gió lạnh vừa thôi qua. Diệp Gia Giai nhìn khuôn mặt lạnh tanh của anh cười khẩy liền đưa ngón sờ sờ môi môi mình, vẻ mặt có chút tươi cười “A~, không uống thì thôi làm gì mà căng thế.”
Người đàn ông nhíu mày khinh thường xoay người bước đi. Cao Tư Vỹ đi ngang qua Diệp Gia Giai miệng thốt lên vài từ “Không muốn gặp rắc rối thì tránh xa Hàn tổng ra. Nhìn lướt qua cũng biết cô là hạng gái gì rồi”
Diệp Gia Giai mở to mắt sửng sốt một chút, mặc dù say thì say nhưng cô cũng đủ tỉnh táo để biết có người đang coi thường mình. “Mẹ nó, gái cái mẹ nhà cậu, cả nhà cậu với gái.” cô hung hăng chửi bới. Cao Tư Vỹ đi càng xa không thèm ngoái đầu nhìn lại, chỉ tự nhủ “Bước vào nơi đây toàn là thứ không ra gì.”
“Phục vụ đưa rượu đây” Cứ thế lại bị xem là gái làng chơi, thật tức chết cô mà. Diệp Gia Giai bực bội nốc liền ly
Whisky loại mạnh. Nhất thời Diệp Gia Giai choáng váng cô bước đi mất cân bằng. Hai gò má đỏ như trái táo ẩn hiện sau mái tóc. Lúc cố sắp ngã xuống đất thì nhanh chóng một vòng tay mạnh mẽ kéo cô nhào vào lồng ngực rắn chăn. Nhiếp Chính Thần chú ý cô ngay từ khi cô mới bắt đầu bước vào đây. Anh dùng đôi mắt chim ưng của mình mà đánh giá cô. Lúc cô bắt đầu uống rượu thì anh đã tính đến ngăn cô nhưng vừa hay lại chứng kiến cảnh cô chọc ghẹo tổng giám đốc Hàn thị - Hàn Doãn. Lại vừa hay thấy cô bước đi như sắp té mới vội đỡ cô vào lòng. Diệp Gia Giai sợ hết hồn, nhanh chóng ngửa mặt nhìn Nhiếp Chính Thần vô cùng bối rối. ”Sao lại không cẩn thận thế này.” Giọng nói trầm bổng khiến đầu óc sâu rượu của cô trống rỗng. Tiếng chuông điện thoại trong túi cô vang lên kéo cô tỉnh táo lên được vài phần. ”Giai giai cậu đang chỗ nào đầy.” ”Gi chứ lũ này, giờ mới nhớ đến mình sao, mình gọi không bắt máy cả.” Đầu bên kia là Hàn Doanh, giọng nói hơi khàn đi chắc là la hét đến tột độ rồi. Diệp Gia Giai thuận lợi rời khỏi vòng tay Nhiếp Chính Thần, cô cúi đầu tỏ ý cảm ơn rồi loạn choạng bước đi. ”Cậu sao đấy, cậu say đúng không.” “Ừ, mình say mất rồi, đang đi kiếm chỗ ngủ đây chứ không lại không an phận nữa” Hàn Doanh biết cô nàng này lúc bình thường thì tốt đẹp chứ khi men rượu vào cô cứ như là một kẻ bần hoàn phá phách, gây chuyện, có khi còn đánh nhau,...
“ Ở Mộng Lư cũng có phòng đấy, mình mới hỏi chị Lam rồi, từ đại sảnh rẽ phải đi thẳng là tới khu khách sạn ngầm, cậu đến phòng ngủ đi, đó là phòng của chị Lam”
“ Mình biết rồi..” ”Cậu còn đủ sức để đi chứ” ”Đương nhiên là đủ.” Diệp Gia Giai mắt nhắm mắt mở đưa tay vịn lên tường mà nấc vài cại. ”Vây cậu đến đó đi, bọn mình sẽ đến sau.” Hàn Doanh vừa tắt máy thì Diệp Gia Giai cũng vội xoay người ngồi thụp xuống góc chậu hoa mà nôn khan.
Tiếng nhạc sôi động bao trùm lấy tưng f con người trong phòng kín. Mạc Hưa Lam bê lycocktail nhẹ nhàng di chuyển trong bộ sườn xám nửa che nửa hở đày quyến rũ. Cô vừa cười vừa nhấp rượu chào hỏi với mọi người.
“A, Lý thiếu gia, cậu đến rồi.”
“Chào chị Lam.”
“Lâm tổng, lâu rồi không gặp cậu nha.”
“Tôi vẫn tới thường xuyên đấy chứ, là do cô không để ý tới tôi thôi.”
“Ấy, sao lại nói thế.”
Mạc Hứa Lam nhiệt tình chào hỏi khách khứa, Ánh mắt vô tình dừng lại trên người tảng băng lạnh lùng đang ngồi góc khuất, cánh chân bắt chéo ngã lưng ra sau ghế. Ly whisky trên tay liên tục đảo qua đảo lại, Cô đổi ly cocktail khác với phục vụ rồi mới đi về phía người đó.
“Hàn Doãn.” Mạc Hứa Lam ngồi xuống đối diện. Hàn Doãn từ từ đưa ánh mắt híp lại nhìn Mạc Hứa Lam một lượt rồi nhấp ngụm whisky “Chị vẫn không thay đổi.”
Mậc Hứa Lam cười nhẹ lắc đầu chuyển tầm mắt đi nơi khác. Hàn Doãn lại tiếp tục nói “Chị không định về Mỹ?”
“Chị quyết định ở đậy dựng sự nghiệp. Cậu thấy đấy chị rất tốt.” Mạc Hứa Lam dứt khoát nhìn Hàn Doãn rồi lại nhìn Mộng Lư.
“Chị sợ đối diện.” nụ cười trên khóe môi cô chợt khựng lại.
“Tôi nói đúng chứ” Mạc Hứa Lam cúi đầu che đi biểu cảm trên khuôn mặt gần như đổi sắc của mình. “Cậu đừng nói nữa..”
“Tịch Thần không oán hận chị. “
“Đủ rồi.” Mạc Hứa Làm đứng bật dậy gầm nhẹ nhíu nhặt đôi chân mày đầy vạch đen. Cô không muốn nhắc đến chuyện xưa. Cô muốn quên nó.
Vừa lúc, một câu phục vụ tiến đến chỗ Mạc Hưa Lam, đưa cho cô ly whisky rồi chỉ về phía người đàn ông đang đứng ở bàn rượu.
“ Vị tiên sinh kia muốn mời chị uống cùng ngài ly.”
Mạc Hứa Lam như cá vớt đucợ thuyền liền vui vẻ nhận ly rượu nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia mỉm cười. Rồi quay sang Hàn Doãn “ Tôi còn có khách, cậu đén dự tôi rất hoan nghênh,, còn nếu cậu đên sđể nói chuyện Tịch Thần thì xin lỗi tôi bận.”
Hàn Doãn im lặng liếc nhìn người đàn ông kia rồi đứng dậy giành lấy ly rượu uống cạn sau đó giỡ ly lật ngược xuống, một giọt whisky còn sót lại rơi xuống đất. Khóe môi nhếch lên đầy thách thức.