Cao Tư Vỹ khoang tay trước ngực lim dim đôi mắt nhìn ra cửa sổ.
Thẩm Giả Nhi thở dài nắm lấy tay, nhìn khuôn mặt có phần nào mệt mỏi của Diệp Gia Giai: “Về thôi.”
Diệp Gia Giai cong lên nụ cười: “Mình không sao, các cậu cũng đừng lo lắng quá.” Nói rồi đứng lên xách túi đi. Lục Y Song chống tay lên trán day nhẹ hai huyệt thái dương lắc đầu.
“ Xin lỗi anh, khiến anh chịu ít phiền toái là lỗi của chúng tôi.”
Cao Tư Vỹ điềm tĩnh gật đầu ý bảo không có gì.
Thẩm Giả Nhi đẩy ghế đúng lên cùng Lục Y Song cúi đầu rồi hai người sang quầy tính tiền xong rời đi.
Họ vừa đi không lâu, một người đàn ông toàn thân vest đen lãnh đạm, cao ngạo bước vào.
“Hàn tổng” Cao Tư Vỹ đi đến bên người đàn ông.
Hàn Doãn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Tư Vỹ: “Ổn?”
Cao Tư Vỹ lắc đầu xong rồi lại gật đầu. Hàn Doãn bất đắc dĩ nhướng mày xoay người bỏ đi.
Ở nhà chính Hàn gia, Hàn Lý Bình ngồi chéo chân giơ tờ báo ngang tầm mắt. Hàn Doanh ôm bó hoa hồng to đi vào nhà.
“Tiểu thư về.” Đinh quản gia ôm cuốn sách trong tay kính cẩn chào Hàn Doanh.
Hàn Doanh không nói không rằng lướt qua Hàn Lý Bình ôm bó hoa đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại. “Rầm”
Hàn Lý Bình đặt tờ báo xuống bàn, châm trà húp vài ngụm rồi nhắm mắt ngã ra sau ghế bình thản nói: “Cái nhà này, từ khi nào không còn lễ nghi thế này.”
Đinh quản gia cúi đầu im lặng.
“Nghe nói công ty của thằng nhóc Hàn Doãn phát triển rất tốt đúng không?”
Đinh quản gia khẽ gật đầu “Vâng”
“Tụi nó lớn hết rồi, cái ông già này cũng chẳng làm gì được nó. Đứa lớn thì từ chối quyền chuyển nhượng Hàn gia quay sang tự lập nghiệp, đứa nhỏ thì suốt ngày aizzz. Đến khi nhắm mắt chắc cái cơ nghiệp Hàn gia lại bị hủy trong tay tôi.”
“Lão gia, tiểu thư còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sau này lớn cũng sẽ nối nghiệp của ngài thôi.”
“Chỉ hi vọng nó nghĩ thấu đáo chứ tên kia. Thôi, bỏ đi.”
Đinh quản gia đứng lặng. Ông biết kể từ khi Hàn phu nhân qua đời, tâm trạng của Hàn Lý Bình cũng suy sụp. Cơ nghiệp của Hàn gia ông liền giao cho thiếu gia Hàn Doãn, nhưng cậu lại từ chối mà đẩy cho Hàn Tịch Thần con trai trưởng anh trai Hàn Lý Bình. Còn tiểu thư Hàn Doanh thì vốn dĩ từ nhỏ đã không sống riêng cho đến khi Hàn phu nhân mất mới về nhà vài lần cho nên cũng chẳng thân thiết gì với Hàn Lý Bình. Chỉ có ông với Hàn Lý Bình, hai người bạn già cứ tâm sự qua lại.
Hàn Doanh nằm trong phòng, hai chân gác lên đỉnh đầu giường vừa cắn miếng bánh dở vừa nghe điện thoại: “Gia Giai, cậu biết gì không, hôm nay mình được nhận hoa hồng đấy.”
“Là tên nào mắt bị loãng tặng đấy.”
“Con nhỏ này, tin mình lóc da cậu không.”
“Haha mình đùa thôi. Thế hoa đó ở đâu ra.”
“Là cái anh Trình Lâm Phong lúc trước mình kể bọn cậu nghe đấy. Anh ấy về nước hôm qua liền hẹn mình đi ăn cơm rồi tặng hoa. Oaaa hạnh phúc quá đi mất.”
“Bớt đi nha, mình còn chưa một mảnh tình vắt vai đấy nha.”
Bên đầu này, Diệp Gia Giai ngồi trên xích đu ở công viên day day chân xuống nền đất trả lời.
“Chết rồi, mình có hẹn với Song Song là giờ đến là cậu ấy. Mình đi chuẩn bị đây. Cậu còn ở ngoài à, về nhà đi nha. Ba mẹ Diệp lo đấy. Một tháng có ngày về nhà thôi đấy.” Hàn Doanh nói gấp rút rồi tạm biệt Diệp Gia Giai rồi cúp máy.
Diệp Gia Giai cất điện thoại vào túi rồi dùng chân đẩy nhẹ xuống nền đất. Ánh đèn vàng nhẹ nhẹ của công viên hắt nhẹ lên thân hình bé nhỏ đong đưa trong không trung.
“Sao lại thẩn thờ ở đây thế này.” Giọng nói đầy nam tính vang lên. Ánh mắt đang cúi đầu nhìn đất liền di lên người đàn ông trước mặt. Bóng dáng cao lớn, khuôn mặt điển trai với cặp kính che đi đôi mắt vô hồn.
“Anh là?”
Nhiếp Chính Thần khẽ cười ngồi xuống xích đu kế bên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái. Diệp Gia Giai bị chiếu tướng e thẹn vén tóc lên tai cúi đầu.
“Tôi là Nhiếp Chính Thần, chào em.” Nhiếp Chính Thần Chìa tay ra trước. Diệp Gia Giai hào sảng cười tươi vỗ vào tay anh. “Chào anh, Diệp Gia Giai”
“Khuya rồi còn lang thang bên ngoài không sợ à.” Nhiếp Chính Thần nhẹ giọng, chân đẩy nhẹ làm xích đi chuyển động.
“Hì hì, em thì sợ gì chứ.”
“Không sợ bị hoa ghẹo sao.”
“Em không ghẹo hoa thì hoa nào dám ghẹo em” Diệp Gia Giai vui vẻ nói tự nhiên.
Nhiếp Chính Thần tinh thần cũng vui vẻ theo. Lần đầu tiên anh nói chuyện với một cô gái hài hước, vui vẻ khiến anh có chút động lòng này. Anh mạnh dạn đưa tay vén lọn tóc rối rơi loạn trên mặt cô “Em đáng yêu thật”
“Hả?” Diệp Gia Giai kinh ngạc
“Lại còn mạnh mẽ nữa.”
Diệp Gia Giai khẩn trương nhìn Nhiếp Chính Thần rồi nhanh chóng nói: “Bạn bè ai cũng nói em mạnh mẽ cả.”
Nhiếp Chính Thần vội thu tay chống tay xuống gối nở nụ cười tỏa nắng nhìn Diệp Gia Giai “Em chính là Diệp Gia Giai mạnh mẽ”
Diệp Gia Giai nhìn nụ cười của anh đơ vài giây xong cũng gật đầu cười “Đúng vậy, em rất mạnh mẽ a”
“Em có cảm giác anh rất dễ gần mặc dù nói chuyện lần đầu nhưng lại cứ như chúng ta quen biết lâu vậy.”
Nhiếp Chính Thần khanh khách cười “Bởi vì anh là người dễ gần”
Diệp Gia Giai liền hỏi tiếp: “Anh không có nhà hả?”
Tiếng cười bị lời nói của Diệp Gia Giai làm cho đông cứng lại. Anh cư thế lại bị cô gái này nói là không có nhà, rốt cuộc là sao đây?
Diệp Gia Giai nhìn khuôn mặt bỗng dưng đổi sắc liền nói: “Anh nhìn xem, áo sơ mi của anh bị nhàu phần cổ nhưng ngược lại tóc anh rất phẳng phiu chứng tỏ anh là người rất chú ý tới hình tượng. Đôi giày da của anh nhìn trông sang đấy nhưng nó lại bị cát đất làm bẩn rồi mà ở thành phố hiếm có chỗ nào đất cả trừ khi anh đi lại quá nhiều. Mà đi lại quá nhiều chẳng khác gì anh không có nhà về và anh đang lang thang. Với lại giờ này cũng trễ rồi, anh lại ở đây. Cho nên...”