………………………………………………….
Kha Hùng không lựa chọn rời đi. Chỉ là tìm một nóc nhà thật cao ở gần đó, che dấu khí tức, rạp mình chờ đợi.
Chưa đầy ba mươi phút.
Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong đôi Kim nhãn màu vàng. Kha Hùng kinh ngạc, vô thức thốt lên.
- Là hắn!
Người vừa mới đến, mặc dù toàn thân bị giấu trong bóng tối. Nhưng qua đôi “Hỏa nhãn kim tinh” đã được cường hóa, Kha Hùng vừa nhìn đã biết đích xác danh tính của đối phương.
Tề Lâm – Thiếu tá quân đội của căn cứ thành phố E. Người tự dựa vào thực lực bản thân, đột phá lên dị năng giả cấp ba, cũng là “Tên điên” trong “xuất khẩu cuồng ngôn” của Nguyễn Hạ.
Tề Lâm vốn đang đi loanh quanh, khảo sát một nhà xưởng, cách khu nghỉ dưỡng gần ba ki lô mét. Bỗng dưng, hắn nhìn thấy, trên bầu trời phía xa xa, không mưa mà tự dưng nổi sấm, nổi sét. Dị tượng do tuyệt chiêu “sét đánh trăm dặm” của người nào đó đã thu hút sự chú ý của vị thiếu tá trẻ tuổi. Hắn lập tức, chuyển hướng đến đây.
Có điều, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Tề Lâm lại dâng lên vô tận hoài nghi. Cả một vùng rộng lớn, bằng phẳng. Mặt đất phủ dày một lớp bụi tro nhưng không khí lại sạch sẽ đến đáng ngạc nhiên, chẳng có chút mùi xú uế của zoombie. Hắn xòe tay ra, liền cảm nhận được làn da bị tê tê, đám lông tơ dựng đứng cả lên, hệt như vừa tiếp xúc với một hiệu điện thế cấp thấp được sử dụng trong các phòng thí nghiệm.
Tề Lâm đi một vòng, kiểm tra khu vực bị lôi châu hủy hoại. Hắn âm thầm suy đoán, không biết là vị đại năng nào có thể tạo ra được một “hiện trường” hoành tráng, hệt như hiệu ứng phim điện ảnh quốc tế về chiến tranh?
Tự dưng, trong đầu của hắn, lại hiện lên một gương mặt đàn ông tuyệt đại phong hoa. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Bởi vì hắn còn chưa có dịp chứng kiến “người đó” ra tay thật sự.
Chỉ là, Tề Lâm không hề hay biết, người mà hắn đang nghĩ tới, lại đang ẩn núp cách hắn không xa; đem mỗi một hành vi, cử chỉ và cả ngôn ngữ của hắn, thu hết vào trong khuôn viên nhận thức của mình.
Kha Hùng nhếch mép cười. Hắn vừa nhận ra một sự thật “cực kỳ” thú vị.
Khu vực này lúc trước chắc là địa bàn của đám zoombie cẩu. Nhưng sau khi đám “chó chết” đó bị tiêu diệt, đám tang thi nhân loại liền bắt đầu rục rịch, ngóc đầu lên. Chúng đánh hơi được mùi máu thịt tươi của Tề Lâm mà lũ lượt kéo tới nơi đây. Thanh âm è è, rì rì từ bốn phía nhanh chóng vang lên như dàn đồng ca nhạc hội.
Tề Lâm nhíu mày. Hắn dù không có Kim Nhĩ, Kim Nhãn như Kha Hùng. Nhưng trực giác cho thấy, hiểm nguy đang dần tiếp cận.
Mấy con tang thi lao đến đầu tiên là tang thi cấp hai. Tốc độ bình thường không nói là nhanh. Nhưng vào ban đêm, bọn chúng như uống thuốc phải Viagra, con nào con nấy “nhìn thấy” Tề Lâm, miệng mồm nhỏ dãi, hưng phấn phát sợ.
Bên này, đám xác sống hùng hổ vọt nhanh tới. Từ đối diện, một loạt thanh kim loại nhọn hoắc phóng vọt qua.
Bóng tối cản trở tầm nhìn của Tề Lâm. Đợt tấn công đầu tiên của hắn vậy mà không trúng mục tiêu. Đám zoombie chỉ bị giết chết khi vỡ nát hoặc rụng mất đầu lâu. Mấy thanh kim loại được phóng ra, chỉ xuyên thủng cơ thể thối nát của chúng. Nên kết quả là sau vài giây bị khựng lại bởi lực đẩy, cả đám lại hát bài “hò kéo pháo”, liều chết xông lên.
Tinh thần cảm tử của đám xác sống khiến cho Kha Hùng hai mắt lấp lánh, co rút khóe môi. Tề Lâm thì xanh mặt. Nhìn lũ quái vật tựa như một cơn đại hồng thủy sắp sửa nhấn chìm bản thân. Hắn không ngừng thi triển dị năng. Cách khoảng vài giây là tung ra năm thanh kim loại về phía biển zoombie. Cơ thể cũng dựa vào phản lực của chiêu thức mà nhanh chóng rút lui về sau, hòng nhanh chóng thoát ra khỏi khu nghỉ dưỡng.
Không gian tối đen, chỉ có những tiếng ò è của tang thi và ánh bạc lập lòe từ mấy thanh kim loại điểm tô, tạo ra một sự thê lương, hoa mỹ.
Tề Lâm biết rất rõ. Nếu bây giờ không thoát được, hắn sẽ đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước tới giờ.
Ngay cả người đang lặng lẽ quan sát từ xa là Kha Hùng cũng ngạc nhiên không kém. Bởi vì khi chiến đấu với đám zoombie cẩu cấp bốn, hắn cho rằng, nhân loại trong khu nghỉ dưỡng đều bị biến thành “thức ăn”. Nhưng mà số lượng zoombie khổng lồ đang vây công Tề Lâm hiện tại là sao? Khi mạt thế xảy ra, khu nghỉ dưỡng này phải có bao nhiêu người “trọ” lại?
Hơn hai trăm con zoombie “đói khát” bị Tề Lâm điên cuồng công kích, càng trở nên mạnh mẽ, hung bạo. Con này vừa ngã xuống, con khác đã giẫm lên xác của chúng, ngoan cố tiến lên. Tề Lâm đỏ mắt, “vung vẩy dị năng”, mồ hôi hai bên thái dương nhỏ xuống như mưa. Hắn vừa “đánh”, vừa bất chấp hậu quả mà gầm lên, làm cho không gian chấn động.
- Con mẹ nó. Ông thí cái mạng quèn này với chúng bây.
Lũ zoombie thấy “con mồi” vẫy vùng la hét thì càng nỗ lực tấn công. Không chỉ có đám quái vật trước mặt Tề Lâm. Ngay cả đám xác sống phía sau lưng hắn, tức là từ bên ngoài tiến vào khu nghỉ dưỡng, cũng đã xuất hiện, hòng “chia chác một chén canh”.
Tề Lâm biến sắc. Cả người của hắn quay vòng vòng, đối phó với đám xác sống đang càng lúc càng khép chặt vòng vây.
Kha Hùng nhìn cảnh chiến đấu của vị thiếu tá trong biển Zoombie, trong đầu xuất hiện một loạt vạch đen, miệng há to kinh ngạc.
- Móa. Giờ thì ông cũng biết, vì sao Nguyễn đại ca lại gọi hắn là tên điên... Quả nhiên đáng sợ!
Kha Hùng là người đã trải qua hai kiếp. Tên Tề Lâm này là một trong số ít những kẻ được hắn đánh giá cao về nhân phẩm, thực lực; cũng là một trong số ít những người mà hắn có mong muốn kết giao. Nhưng, với cách thức chiến đấu “bồi cả sinh mạng bản thân”của đối phương, lại khiến cho Kha Hùng phải nhìn lại vị thiếu tá này bằng một đôi mắt trầm tư, suy nghĩ.
Chỉ có những người mang trong lòng hối tiếc nặng nề, mới có thể dễ dàng buông bỏ sinh mệnh bản thân như vậy. – Kha ảnh đế vô thức thở dài.
Tề Lâm lúc này đã cạn kiệt dị năng. Hắn bắt đầu dùng súng để bắn vào các mục tiêu di động đang áp sát bản thân. Ở khoảng cách tương đối gần, mỗi phát súng của hắn đều bắn vỡ đầu của một con zoombie cấp hai. Nhưng mà, một người không có không gian tùy thân, thì có thể có bao nhiêu viên đạn để “đại triển thần uy” giữa muôn trùng kẻ địch?
Trước nguy cơ tử thần gõ cửa, vị thiếu tá của căn cứ thành phố E vẫn duy trì “cái ngông” đặc trưng của bản thân. Hắn ngửa mặt lên trời, cười rú lên:
- Tuyết Mai. Chờ anh. Anh sẽ đến với em ngay…
Rất rõ ràng. Tề Lâm đã sẵn sàng để “táng thây” trong miệng lũ Zoombie. Nhưng chỉ một giây tiếp theo, đôi mắt đỏ ngầu của hắn trợn to, kinh ngạc nhìn đám tang thi xung quanh bị từng tia chớp tím xuyên thủng đầu lâu, nối tiếp nhau ngã xuống.
- Chạy đi và đừng quay đầu lại.
Một thanh âm khàn khàn, trầm thấp truyền đến tai của Tề Lâm. Liền lúc đó, ngay phía sau của hắn, nhiều tiếng nổ lớn vang lên. Đám zoombie bị các quả cầu rơi xuống từ không trung nổ tung. Liền sau đó, lôi điện thiêu chúng thành một nhúm bụi tro, bay lãng đãng trong không khí.
Con đường dẫn ra khỏi khu nghỉ dưỡng nhanh chóng xuất hiện.
Tề Lâm không dám nghĩ nhiều. Vội vã xoay người, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Kha Hùng thấy hắn đã đến được phạm vi an toàn, cũng yên tâm, tiếp tục dùng Tử Kiếp Diệt hồn lôi tiêu diệt sạch sẽ đám zoombie còn sót lại. ………………………………………………………………………..
Tề Lâm cắm đầu chạy một mạch. Hơn ba mươi phút sau, hắn rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt, đành dừng chân, tựa lưng vào một cột đèn cao gần mười hai mét đã nhiều ngày không được thắp sáng, thở hồng hộc như trâu.
Không gian bốn bề lặng im. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua. Mấy ngọn cây trên vỉa hè, tán lá chao nghiêng, phát ra thanh âm rù rì như tiếng nhạc.
Tề Lâm cẩn thận quan sát xung quanh. Thấy nhất thời không có sự xuất hiện của zoombie thì yên tâm, thả lỏng người, ngồi bệch xuống đất.
Hắn lấy ra một hộp gỗ nhỏ từ trong cái túi gần đầu gối của chiếc quần hộp kiểu quân đội. Tay run run mở nắp chiếc hộp, vài đoạn rễ cây đỏ rực như máu hiển hiện trong tầm mắt. Hắn nhón lấy một khúc, thả vào miệng nhai nuốt. Vị thanh thanh, thơm ngát lập tức loang khắp khoang họng, thấm đẫm cả ruột gan.
Đợi cho toàn bộ đoạn rễ bị hắn tiêu hóa. Cả người được hồi phục hơn phân nửa khí lực. Dị năng cũng theo đó quay lại. Đến tận lúc này, Tề Lâm mới thở hắt ra một hơi. Hắn ngửa đầu nhìn vầng trăng vừa trốn ra khỏi mây đen. Khóe môi câu lên một nụ cười mỉa mai, chua chát.
Sau đó, tự dưng, gương mặt tuấn tú đanh lại, một câu chửi tục rất tự nhiên từ miệng thoát ra.
- Con mẹ nó. Ngay cả mặt trăng cũng sợ hãi zoombie. Lúc chiến đấu sinh tử thì chẳng thấy ở đâu. Đến khi “sóng êm biển lặng” thì dày mặt chui ra. Ta hận a…
- Quác, quác…
Tiếng hét của người nào đó quá lớn, làm cho lũ chim biến dị ẩn nấp trong mấy cây đại thụ kinh động, chúng nháo nhác kêu lên.
Tề Lâm lúc này mới giật mình nhận ra, hành động vừa rồi của bản thân là ngây ngô, khờ khệch đến mức độ nào. Hắn vội vội vàng vàng, cất hết đám rễ cây còn lại vào túi hộp, nhanh chóng vọt về căn cứ tạm thời. Trong lòng tự nhủ thầm: “Nếu Tuyết Mai chưa muốn mình xuống đó gặp nàng. Thôi thì cứ tiếp tục kéo dài cái mạng cùi này, giết zoombie nhiều hơn chút nữa”.
Đợi cho bóng dáng của Tề Lâm hoàn toàn biến mất phía cuối con đường, Kha Hùng mới từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống.
Thu lại đôi cánh rồng vào cơ thể. Gương mặt tuyệt mỹ bị ánh trăng ôm ắp, xuất hiện một nét trầm tư.
Đoạn rễ cây màu đỏ mà Tề Lâm phục dụng khi nãy, nhất định là “Long đằng thảo”. Đây là thảo dược biến dị, công dụng chẳng khác gì linh thạch của tu sĩ trong truyện tu tiên. Tề Lâm có được kỳ ngộ này, hèn gì mà trong ngắn ngủi thời gian, dị năng đã tăng lên được tới cấp ba. Chỉ là, một cường giả như vậy? Sao kiếp trước hắn lại không nghe nói chút gì vì nhân vật “phong vân” của căn cứ thành phố E này nhỉ?
………………………………………………………………………….
Mymy: Mình sẽ dùng tiền nhuận bút của bộ Tiểu thuyết này để lập ra một quỹ học bổng nho nhỏ dành tặng cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn, biết vượt khó, học tốt tại xã Quới An, huyện Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long. Hoan nghênh các bạn đóng góp dưới mọi hình thức như tặng đậu, đề cử nguyệt phiếu và châu các loại. (^_^)
Tái bút: Mặc dù mỗi ngày mình chỉ up một chương. Nhưng nhất định, sẽ viết đến lúc hoàn thành. (Bộ tiểu thuyết lần trước có chương, mình viết trong một năm tròn. Ha ha….)
Thân ái!