Tiếng nổ nhức óc đinh tai truyền ra. Một đám xác sống bị cháy đen. Đầu và tứ chi văng ra mỗi nơi mỗi chỗ.
Trần Nhật Tân trợn mắt, nhìn một màn này. Con tang thi đứng gần hắn nhân cơ hội, vươn đôi bàn tay xanh lè, thối rữa, định chộp vào cổ của vị nam sinh bị coi làm mồi nhử. Nhưng nó chưa kịp thực hiện ý đồ thì bị một phát súng bắn thẳng vào đầu. Óc trắng văng ra, trắng đen hai màu đối lập.
Trần Nhật Tân sợ ngây người. Nhưng sau, cũng liền tỉnh lại. Cây gậy sắc trong tay nhắm thẳng vào đầu của mấy con zoombie bên cạnh đập tới tấp. Trong ý thức của hắn, giờ chỉ có vô tận chém giết. Chuyên chú đến nỗi, hai chiếc ô tô từ xa tiếp cận hắn cũng chẳng hay.
Nhóm người Kha Hùng nhảy khỏi xe, giơ cao lưỡi đao trong tay, nhanh chóng nhập cuộc.
Kha Hùng vừa đánh, vừa tiếp cận với Trần Nhật Tân.
- Tiểu huynh đệ. Có muốn nhập bọn với chúng tôi không?
Trần Nhật Tân vừa đập nát đầu một con Zoombie, vừa co chân, tống cái xác của nó văng ra xa. Nghe tiếng quay qua, biểu tình hết sức ngạc nhiên.
Không biết từ lúc nào, xung quanh hắn đã xuất hiện năm kẻ xa lạ đang điên cuồng chém giết lũ zoombie. Vẻ mặt vô cảm, lạnh tanh. Trong tay mỗi người đều sáng loáng lưỡi đao, chỉ lập lại duy nhất một chiêu, giơ cao lên, hạ xuống.
Nhưng mỗi một lần lưỡi đao của họ hạ xuống, lại là một chiếc đầu zoombie văng lên. Động tác thành thục, tự nhiên, khiến cho hắn vô cùng hâm mộ.
Trần Nhật Tân câu khóe môi, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
- Tốt. Tôi gia nhập.
- Được lắm. Thử xem cậu có thể giết được zoombie nhiều bằng mấy người kia không?
Kha Hùng vừa nói, vừa chỉ vào nhóm người Chu Phong đang “gặt đầu lâu” gần đó.
Trần Nhật Tân bây giờ mới thật sự chú ý. Lập tức, trong lòng không khỏi hét lên. “Móa nó. Vậy mà trong đội ngũ này có tới hai cô gái. Còn có một kẻ điên địu con chém tang thi. Biến thái thật sự mà”.
Tự nhận là phần tử tri thức, trình độ cao. Vậy mà ngay lúc này, Trần Nhật Tân cảm thấy tam quan của mình hoàn toàn thay đổi. Nhưng đồng thời, cũng kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Thanh sắt trong tay vì thế cũng gia tốc tấn công.
Nửa tiếng sau. Toàn bộ tang thi không bị lôi châu nổ chết thì cũng bị sáu người bọn họ xử lý. Kha Hùng vác thanh đao trên vai. Nhìn Trần Nhật Tân quần áo bị máu đen hất trúng, bốc mùi khó ngửi. Hắn sảng khoái cười to.
- Bộ dáng chật vật của cậu thật dễ nhìn.
Trần Nhật Tân: “…”
Nhóm người Chu Phong: “…”
Sau khi hắn cười đủ, Trần Nhật Tân mới ngại ngùng lên tiếng.
- Anh là Kha ảnh đế.
- Chuyện qua rồi. Không cần nhắc đến. Tôi giờ chỉ là Kha Hùng.
- Vâng. Cảm ơn Kha đại ca cùng mọi người cứu giúp. Tôi là Trần Nhật Tân.
- Cậu đã đồng ý gia nhập với chúng tôi thì đều là anh em. Đây là đại tẩu của cậu - Trần Tiểu An. Hai huynh muội này là Quách Vũ, Quách Ngữ. Còn người đàn ông ôm con mọn kia là Chu Phong. Đứa bé gọi Chu Nhất.
Kha Hùng giới thiệu mọi người với nhau.
Chu Phong vốn còn vui vẻ. Nhưng khi nghe tới bản thân mình, vẻ mặt lập tức xám tro. Khóe môi co rút. Hắn rất muốn chửi một câu: “Móa nó. Lão đại”. Chỉ là không can đảm. (^-^)
Mắt thấy nơi này không thích hợp để nói chuyện. Cả bọn liền trở lại xe. Người mới dĩ nhiên phải được ưu tiên ngồi trên chiếc Hummer. Cậu sinh viên nhìn lại người mình, rồi nhìn chiếc xe, trên mặt thộn ra, khó xử.
- Hùng ca… người em bây giờ…..
- Vớ vẩn. Cứ ngồi lên. Nếu sợ bẩn xe. Sau này, cậu phụ trách vệ sinh chiếc xe mỗi ngày là được.
- A… cám ơn anh.
Trần Nhật Tân cuối cùng cũng an tâm, đặt mông lên băng ghế sau.
- Tiểu Tân. Nhà cậu ở đâu? Có muốn đi đón người thân hay không?
- Thật sao? Thật có thể đi rước ba mẹ em sao?
- Tất nhiên.
Câu trả lời của Kha Hùng làm cho Trần Nhật Tân rất cảm động. Hắn cũng là cư dân của thành phố E. Chỉ là nhà sinh ra và lớn lên ở ngoại thành, một nơi hẻo lánh, ít người qua lại.
Theo chỉ dẫn của Trần Nhật Tân. Hai chiếc xe nhanh chóng lái về hướng đông. Càng ra khỏi khu vực trung tâm, càng ít gặp tang thi. Hơn một giờ sau, họ đã đến được Trần Gia thôn.
Có điều, khi chiếc xe chạy vào bên trong. Trần Nhật Tân không còn giữ được sự hân hoan, vui vẻ như trước nữa.
Cả thôn im lìm, quỷ dị. Chốc chốc, lại thấy vài con tang thi lắc lư qua lại. Trong miệng phát ra những thanh âm vô nghĩa đặc trưng. Dưới gốc tre già, còn có cả một con tang thi đang “ăn thịt người”, miệng mồm vương vãi máu tươi, tay của nó vẫn cầm tứ chi của nạn nhân xấu số.
Trần Nhật Tân mặt mày xanh mét không còn chút máu.
Hai chiếc xe cán qua mấy con tang thi cản lối, chạy về phía cuối thôn.
- Ba, mẹ. Con đã trở lại. Ba, mẹ!
Chiếc Hummer vừa dừng lại. Trần Nhật Tân đã nhanh chóng chạy ra, vừa đập cửa ngôi nhà gỗ nho nhỏ, vừa cất tiếng gọi to.
Chỉ vài phút sau. Cửa mở ra. Một nam, một nữ, tuổi gần năm mươi, mắt đỏ hồng xuất hiện.
- Tân nhi. Con đã trở lại. Ô…ô.
Hai ông bà ôm lấy con, khóc òa lên.
Sáng sớm, vừa ra khỏi cửa không lâu đã thấy thế giới đảo điên. Những người quen biết trước đây tự dưng đều hóa thành quái vật, ăn thịt ngay cả thân nhân, hàng xóm của mình.
Hai ông bà chạy vội về nhà, khóa kín toàn bộ cửa kính, cửa sổ rồi liên tục thấp nhang, không ngừng cầu nguyện. Giờ, thấy con trai an toàn trở lại. Cả hai kinh hỉ, ngàn tạ vạn tạ thần phật, tổ tiên.
Trần Nhật Tân nhìn thấy ba mẹ không sao hết thì gánh nặng trong lòng mới buông xuống.
Kha Hùng lúc này bước tới, khẽ gật đầu với hai người Trần lão. Nói.
- Tiểu Tân. Nhanh chóng thu dọn, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.
- Cậu thanh niên này là?
- Ba, mẹ. Anh ấy là Kha Hùng. Là người đã cứu con.
- Cảm ơn cậu đã cứu con trai của chúng tôi.
Trần lão cha nhìn Kha Hùng đầy cảm kích. Trần Lão mẹ thì nước mắt tràn mi, nhìn ân nhân, nở nụ cười.
Sau đó, cả ba người Trần Gia nhanh chóng đứng lên thu dọn. Họ cũng tình thế cấp bách. Nên chỉ gom lấy ít nước uống, trang phục, đồ dùng hằng ngày cùng toàn bộ lương thực. Kha Hùng nhắc nhở, trong nhà, có bao nhiêu hạt giống, cây giống thì đều phải mang theo.
Một giờ sau, hai chiếc xe chở theo đầy ấp đồ bắt đầu lăn bánh, rời khỏi Trần Gia Thôn. Cha Trần, Mẹ Trần cùng con trai ngồi chung xe với Kha Hùng, Trần Tiểu An. Trên tay của họ, mỗi người ôm một rổ trứng gà. Vẻ mặt thật thà đến tội.
Lúc đi ngang một ngôi nhà gạch to lớn, khang trang, thấy không ít tang thi tập trung trước cửa. Kha Hùng nhíu mày lên tiếng:
- Nhà đó là của ai?
- Là của Trưởng thôn.
- Bình thường hắn làm người thế nào?
Cha mẹ Trần Nhật Tân nhìn nhau. Không biết phải nói thế nào?
Sau, cũng là Nhật Tân tự mình lên tiếng.
- Hống hách, ngang tàng, ỷ thế hiếp người. Đại loại vậy.
- À, thế thì không cần chú ý tới bọn họ.
- Kha đại ca. Vậy có phải chúng ta thấy chết mà không cứu không?
- Ít lâu nữa, chính phủ sẽ lập đội cứu hộ. Bọn họ có thể an toàn rời đi.
Kha Hùng biết, chính phủ nước Z sau khi mạt thế, cũng hết sức coi trọng cứu trợ người sống. Thứ nhất là muốn có lực lượng đối kháng tang thi, thứ hai là không muốn số lượng tang thi tiếp tục gia tăng. Vì vậy, chỉ qua một tuần. Đội cứu trợ đầu tiên đã được thành lập. Đồng thời, các căn cứ lớn đều có đội cứu trợ của riêng mình.
Hai chiếc xe lên đường chạy về hướng bắc. Kha Hùng nhìn bản đồ, lựa chọn lộ trình vắng vẻ. Hắn không muốn lại bị zoombie cản đường. Ban đêm, bọn quái vật đó sẽ nguy hiểm nhiều hơn.
Hơn nửa tiếng trôi qua. Nhóm người của Kha Hùng nhìn thấy một chiếc xe tải in bảng hiệu công ty nước giải khác có ga, dừng lại bên vệ đường. Kha Hùng ngừng xe lại. Bước xuống kiểm tra.
Quách Vũ và Chu Phong bên kia cũng vội vã chạy theo hỗ trợ.
Ba người vừa tới gần, từ dưới gầm xe tải, hai bóng đen xuất hiện, giương bàn tay nhơ nháp, xanh lè, tấn công bọn họ. Lại bị Quách Vũ cùng Chu Phong mỗi người một đao, giải quyết dứt khoát.
Kha Hùng đi lại phía sau, mở kim nhãn, quan sát những thứ bên trong thùng xe. Khóe môi hắn câu lên, hào hứng nói:
- Khá tốt. Không chỉ có nước ngọt, còn có cả bia. Quách Vũ. Cậu phụ trách lái con xe này.
- Dạ. Hùng Ca.
Quách Vũ đáp lời. Sau đó, hắn vòng ra phía trước buồng lái, mở cửa xe leo lên.
Gần tám giờ tối. Đoàn xe đã xuất hiện trước cửa căn cứ tại vùng đất đá vôi. Có điều. Nhìn cánh cửa căn cứ hoàn toàn đóng kín. Hai bên chốt canh, còn có người thấp đèn sạc trấn giữ. Kha Hùng trong mắt tràn ngập tức giận.
Hắn ra dấu cho những người còn lại rồi tự mình mở cửa xe bước xuống. Giọng nói dõng dạc vang lên.
- Lập tức mở cửa, sau đó cút khỏi đây. Nếu không, đừng trách lão tử ra tay tàn độc.
- Nơi này là của chúng tôi. Các người nhanh chóng cút đi!
Trên chòi canh có tiếng đàn ông vọng lại. Kha Hùng cười lạnh. Đối phương không chỉ muốn chiếm đoạt căn cứ còn muốn đuổi hắn rời khỏi nhà của mình. Khá tốt a!
Kha Ảnh đế giơ lên khẩu AK, nạp đạn, ngắm thẳng vào bóng người trong chốt canh.
Đoàng, Đoàng…
Hai tiếng súng vang lên. Tiếng hét như heo bị chọc tiết liền xuất hiện.
Đối với hai kẻ trên chòi canh. Thân ảnh người đàn ông toàn thân hắc y ở dưới kia không khác nào ma quỷ. Bọn họ ôm lấy cánh tay phải bị thương, hoảng loạn bò xuống. Chạy đến mấy cái lều dã chiến, báo với những người còn lại.
Kha Hùng đợi chưa tới mười lăm phút. Cửa căn cứ đã rộng mở. Hơn chục người xuất hiện.
Xuyên qua ánh trăng chiếu rọi, Kha Hùng nhìn thấy vài gương mặt trong số đó đều vô cùng quen thuộc. Từng là nhân công xây dựng phim trường này.
……………………………………………………………………..