Hùng Bá Thiên Hạ

chương 37: học chiến ca

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện Ernest cần chú ý chỉ là ăn cơm và luyện tập, chuyện khác đại ca thông minh của hắn đều có thể làm được. Về cơ bản trong lòng Ernest, Arthur chính là tộc Bear thông minh.

Bữa sáng hoàn toàn là quang cảnh gió cuốn mây tan, chồng đĩa càng ngày càng cao. Vốn còn không quá quen mắt, dần dần Olivia cũng thích phương thức này, dù sao cũng rất vui. xem tại TruyenFull.vn

" Arthur này, kế tiếp con định thế nào?" Dù sao Đại chủ tế Thomas cũng là sư phụ, chắc chắn phải quan tâm đồ đệ một chút.

Hắn không hề sắp xếp gì cho Arthur, bởi vì từ lúc tiếp xúc gã quái vật nhỏ này hắn đã biết tên này quá chủ kiến. Mình nói chỉ sợ cũng vô ích, từ việc hắn kiên quyết phải để cho Ernest làm giáp chiến sĩ là có thể thấy điều này.

Cố chấp, đây không phải tính cách tốt gì, nhưng nhớ lời sư phụ mình nói, chỉ có cố chấp điên cuồng mới có thể làm nên sự nghiệp.

Đối với vị sư phụ nhặt lo ăn lo mặc cho mình, Trâu Lượng vẫn rất tôn kính. Nếu như nói đến bề trên, lão già qua đời sớm, kỳ thực hắn còn chưa từng thấy chỉ có thể cảm nhận được loại cảm kích đó từ trong linh hồn Arthur. Còn bề trên thật sự cũng chỉ có vị sư phụ nhặt này.

"Trước tiên chế tạo tốt dao điêu khắc của con, thú linh của Ernest cũng gần đủ rồi, chế tạo lá chắn cho hắn. Sau đó con liên hệ mấy bạn học xem xem có thể tổ chức một đoàn đi thế giới ngầm để học hỏi kinh nghiệm hay không? Thần thú vĩ đại đã nói, không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng!"

" Nhóc con nhà ngươi còn đúng là xuất khẩu thành thơ, không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng, rất có ý cảnh!" Thomas vuốt râu cười nói.

Olivia cong miệng, "Người sư đệ này của con cái khác không được, chỉ được cái khôn vặt, không biết nghe được ở đâu ấy mà".

Trâu Lượng từ chối cho ý kiến, loại chuyện này giải thích cũng không giải thích được.

"Có cần ta giúp con tìm vài người không? Thế giới ngầm rất nguy hiểm, ta không muốn con gặp điều gì ngoài ý muốn".

Thomas rất coi trọng Arthur, tất nhiên không hy vọng hắn có chuyện gì không hay xảy ra.

Trâu Lượng lắc đầu, "Sư phụ, như vậy sẽ không có hiệu quả rèn luyện, hơn nữa ngài cũng không thể chăm sóc con cả đời, mặt khác con còn phải làm vẻ vang cho thần miếu Jerusamer nữa!"

Lời này quả thật đã nói đúng tâm khảm Thomas, tên này quả thực không phải bình thường, tuổi này vậy mà nghĩ được thấu triệt như vậy.

"Được, con cứ mạnh tay mà làm, có gì cần sư phụ cứ việc mở miệng".

" Hê hê, lúc nào cần tiêu tiền con sẽ không khách sáo", Trâu Lượng lấm lét cười nói làm cho Olivia bên cạnh rất là khinh thường.

Người này đôi khi như anh hùng thần bí, đôi khi chính là một tên tiểu lưu manh, đến cùng mình đã cứu vớt người nào?

Đột nhiên Olivia rõ ràng, đây chắc chắn là nhiệm vụ thần thú giao cho nàng. Lần này nàng đến Jerusamer, đại khái chính là để cứu vớt hắn, cứu người cứu đến cùng. Nếu Arthur có thiên phú tốt như vậy, nàng phải đem khối đá rắn này chế tạo thành mỹ ngọc.

Nghĩ đến đây có thể là một trong những thành tựu vĩ đại của mình, Olivia mừng rỡ cười, môi đỏ răng trắng, bộ dáng đó quả là cám dỗ chết người.

" Sư phụ, rảnh rỗi dạy con chút chiến ca nhé", Arthur vừa ăn vừa nói.

" Ơ, con cũng có hứng thú với cái này à? Ăn nhiều khó tiêu, cũng không nên cái gì cũng học", dù Thomas biết tên Arthur này lợi hại, thiên phú dị bẩm, nhưng cũng lo lắng hắn ôm đồm quá nhiều đến nỗi không được việc gì.

" Sư phụ yên tâm, con có chừng mực, mặc dù con thích rất nhiều thứ nhưng sẽ chọn ra những thứ chủ yếu. Chỉ là muốn hiểu thêm một chút mà thôi, dù sao kỹ năng có nhiều cũng không đè chết người. Thời điểm mấu chốt vẫn sẽ phát huy vai trò, huống hồ đồ đệ này của sư phụ thông minh lanh lợi như vậy".

Nghe một tộc Bear nói phét không biết ngượng quả thật rất buồn cười. Điều này làm cho Thomas và Olivia đều không nhịn được cười. Lại thêm vẻ mặt đôn hậu của tộc Bear, thật sự thú vị. Chỉ có điều đã tiếp xúc với Arthur một thời gian dài nên rất khó liên hệ hắn với đại đa số tộc Bear, cần lao, dũng cảm, trung hậu còn lại.

" Được, làm sư phụ dù sao ta cũng phải dạy con chút bản lãnh thật sự, cái khác không được nhưng chiến ca là sở trường của ta", thân là Đại chủ tế, kỹ năng chiến ca là thứ cần phải có. Không có bản lĩnh này thì có mà chả bị đuổi xuống từ lâu rồi. Thomas cũng cảm thấy mình làm sư phụ tế ti linh hồn danh không chính ngôn không thuận. Trừ dẫn Arthur vào cửa thì thậm chí còn không dạy nổi, trong tay hắn có vài bản thiết kế cấp đồng thau nhưng căn bản không dám đưa ra. Bêu xấu không bằng giấu dốt, nhưng nói đến chiến ca thì Đại chủ tế Thomas là cao thủ hàng đầu thành Jerusamer.

" Đại chủ tế, con cũng phải học", Olivia lập tức giơ tay.

Việc này làm cho Thomas có chút đau đầu, những người khác không hiểu, Ernest chỉ biết ăn, dạy thì dạy, không dạy thì thôi, đâu có gì phiền phức như vậy.

Trâu Lượng dễ dàng nắm được mấu chốt của vấn đề, hiển nhiên Olivia có người bên trên. Người bên trên đó hy vọng nàng trở thành linh tế ti, mà người đó có lẽ lại có quan hệ bạn bè với Thomas. Cùng lắm cấp bậc cao hơn Thomas một chút, cho nên Thomas không muốn đắc tội, nhưng trước mặt đồ đệ cũng không muốn mất hình tượng.

" Ha ha, sư phụ, lúc ngài dạy con cứ để Olivia dự thính là được, dù sao là ngài dạy con mà". Arthur cười nói, chữ "con" được hắn nhấn rất mạnh.

Bên cạnh, Olivia lập tức vỗ tay, "Sư đệ ngoan, thật thông minh, Đại chủ tế yên tâm, con sẽ nói là mình nghe trộm. Hơn nữa ngài là tế ti chiến ca có tầm cỡ tại tỉnh Thần Diệu, có thể nghe ngài dạy bảo còn hơn nghe Giáo hoàng ấy chứ!"

Chiêu vỗ mông ngựa này làm Thomas run lên vội vàng khoát tay, "Đừng nói lung tung, chút tài mọn này của ta sao có thể đánh đồng với Giáo hoàng bệ hạ, khụ khụ, ăn cơm tối xong tới tìm ta".

Ngoài miệng nói như vậy nhưng đáy lòng Thomas vẫn rất vui vẻ, chiêu gì cũng đỡ được, chỉ có vỗ mông ngựa là khó đỡ.

Olivia cũng liếc khẽ Arthur, ý là nhóc con nhà ngươi thật thức thời, nhưng Trâu bạn học dù đã hết sức thận trọng vẫn cứ giật bắn như bị điện giật. May mắn bé con này là tế ti cứu khổ cứu nạn, nếu không thì đúng là hại nước hại dân.

Truyện Chữ Hay