Trong một trang viên thuộc Daros, thành phố lớn nhất đồng thời cũng là tỉnh lị của tỉnh Thần Diệu, lúc này đèn đuốc sáng choang nhưng lại không một tiếng động.
Soros đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, người bên ngoài không dám nói lời nào, cũng không biết nên nói cái gì.
Là một trong mười đại cao thủ thế hệ tuổi trẻ thành Daros, thiên tài được Công hội giáp chiến sĩ công nhận, sau khi lột xác Soros quả nhiên là huênh hoang vô cùng. Tâm tính hoàn mỹ, sức chịu đựng ương ngạnh, kỹ xảo không tầm thường làm cho đối thủ đau đầu, nhưng hắn lại trải qua một trận thảm bại. Một thất bại không thể bào chữa, đang trong giai đoạn phát triển nhanh bỗng nhiên Soros lại bị hắt một gáo nước lạnh.
Một người trung niên đi đến, lúc này cũng chỉ có hắn có thể tiến vào, hắn chính là sư phụ Soros, giáp chiến sĩ bạc trắng Oma.
" Hiểu chưa?" Oma ngồi xuống bên cạnh, trên mặt không hề có quá nhiều giận dữ và chán nản. xem tại TruyenFull.vn
Soros ngẩng đầu chậm rãi, hơi lắc đầu, thất bại không hề đáng sợ, vấn đề là không biết thua ở nơi nào.
" Kỳ thực khi con quyết định phải sử dụng chiêu Hổ che giết cũng đã thua rồi, sự di động trọng tâm đó chỉ là giả, tất cả là một cái bẫy".
Oma thở dài.
Soros giống như bị điện giật, hắn vốn đang nghi hoặc điểm này, rõ ràng trọng tâm đã di động. Căn bản không có thời gian làm ra động tác như vậy, nhưng nếu như là bẫy...
"Thú linh lực của người này không hề cao nhưng kỹ xảo chiến đấu... Sâu không lường được".
" Sư phụ, hãy truyền cho con kỹ thuật chiến thắng hắn, bất kể vất vả như thế nào con đều có thể chịu được!"
Soros quỳ rạp xuống đất, bây giờ đối với hắn mà nói cái gì cũng không quan trọng, phải mạnh, phải càng mạnh, chỉ vì chiến thắng người kia!Oma ngẩng đầu, nặng nề thở dài lần nữa, "Ta không dạy nổi con rồi".
"Sư phụ, là đồ nhi bất hiếu, mong sư phụ cho con thêm một cơ hội!" Soros nặng nề dập đầu trên mặt đất, khiến mặt đất cũng phải rung lên.
"Không phải ta không muốn dạy con mà là kỹ xảo của ta không đủ để chiến thắng hắn".
Một chiến sĩ bạc trắng cao ngạo phải thừa nhận điểm này là đau đớn đến thế nào, nhưng nhìn đệ tử đắc ý của mình, hắn không muốn lừa đối phương. Chính vì hắn đủ mạnh mới có thể nhìn ra sự toàn diện trong kỹ thuật của người kia, nếu như nói Soros cũng xem như thiên tài thì người kia hoàn toàn chính là sinh ra để chiến đấu.
Soros hoàn toàn ngây người, không biết nên nói gì...
"Có người có thể giúp con, đó chính là sư tổ của con, chiến tướng vàng sáng vĩ đại, niềm tự hào của tộc Tiger chúng ta, đại nhân Odisey!"
Trong ánh mắt Oma tràn ngập ánh sáng nóng cháy, thiên phú của hắn không đủ, nhưng Soros bất đồng, người này tương lai nhất định sẽ trở thành niềm tự hào của tộc Tiger, tuyệt đối không thể gục ngã tại đây!
"Nhưng đại nhân Odisey đã từ lâu rồi không thu đệ tử?" Soros cũng muốn học tập kỹ xảo chiến đấu mạnh hơn.
"Lần này khác, nhất định ngài sẽ đáp ứng".
Lại nói đến Trâu Lượng, hắn cực kỳ không hài lòng với thu hoạch lần này, bởi vì thần thú chỉ ban cho Trâu bạn học một chút Thú linh lực. Có vẻ như ngài không quá hài lòng đối với việc hai lần chiến thắng cùng một đối thủ.
Bà nội nó, chẳng lẽ thần thú cũng cấm mềm nắn rắn buông?
Nhìn trần nhà hồi lâu, Trâu Lượng đưa ra tổng kết như vậy.
Có điều nói tóm lại, Trâu Lượng lại hiểu càng sâu hơn đối với người thú, thế giới này không hề đơn giản như hắn nghĩ, nhưng như vậy không phải càng thú vị hơn sao?
Bình minh rồi, Ernest đã dậy từ sớm, nhưng hôm nay hắn chỉ làm một chút huấn luyện đơn giản. Buổi sáng phải đi Học viện chiến tranh tham gia kiểm tra cuối năm. Bởi vì đã trở thành tế ti linh hồn nên Arthur không cần tham gia kiểm tra chiến đấu. Có điều hắn vẫn phải cùng đi với Ernest, tiện thể xem xem biểu hiện trong thực chiến của Ernest.
"Đại ca, em hơi căng thẳng", Ernest sờ gáy nói.
Arthur cho gã đầu to này một hạt dẻ, "Căng thẳng cái lông gì, cùng lắm bị đánh một trận, huống hồ thời gian này em huấn luyện đã có hiệu quả rõ ràng, phải tin tưởng chính mình!"
"Ernest, tớ ủng hộ bạn, có tớ và Arthur cổ vũ cho bạn, nhất định bạn sẽ thắng lợi!"
Vừa nghe thấy được ra ngoài chơi, từ hôm qua đến giờ Olivia háo hức không ngủ được.
Ngồi trên xe ngựa, Ernest vẫn có chút căng thẳng, Arthur và Olivia an ủi thế nào cũng vô dụng, dù sao cũng vẫn phải đối mặt với sự thật.
Hồi lâu không đến trường học, Arthur thật sự cũng cảm thấy nhớ. Olivia càng như đi dạo, thấy cái gì cũng muốn chơi đùa. Có điều có thể là do suy nghĩ đến tâm tình của Ernest nên Olivia vẫn kìm chế một chút, đợi Ernest thi xong họ tử tế dạo chơi sau vậy.
Sân huấn luyện đã tập trung rất nhiều người, đợt kiểm tra này không quá quan trọng nhưng vẫn cứ phi thường náo nhiệt, thú tộc rất thích thể hiện sức mạnh, bất cứ sự kiện gì có liên quan đến sức mạnh đều sẽ không bỏ qua.
"Arthur!" Một âm thanh vui mừng vang lên.
Nghe được âm thanh này Trâu Lượng cũng rất vui vẻ, "Avril, đã lâu không gặp".
"Không được, dạo này bạn đi đâu vậy. lâu lắm không gặp bạn rồi, vị này là..." Avril kinh ngạc phát hiện Olivia, một tiểu cô nương đẹp đến mức làm mọi người ngạt thở.
"Olivia, ơ... Tiểu sư tỷ của tôi".
Lúc này trên sàn thi đấu phát ra tiếng la hét điên cuồng, "Ha ha, có trò vui xem rồi, thằng ngu Ernest này gặp phải Mathews, chắc chắn sẽ bị đánh thành đầu lợn!"
"Nghe nói gần đây Ernest trốn rồi, không nghĩ tới còn dám về tham gia kiểm tra".
"Ha ha, Mathews phải thanh lý môn hộ rồi, họ nói nhất định phải thủ tiêu sự sỉ nhục của Bear, tuyệt đối không thể để hắn lên năm thứ hai".
"Cho dù không thủ tiêu thì với sức mạnh của hai đồ bỏ đó cũng đừng nghĩ hoàn thành Thú linh biến".
"Tự mình giải quyết mới oai mà".
Olivia giận dữ, nắm chặt nắm đấm chuận bị tiến lên lý luận thì bị Arthur giữ lại, nghe thấy Arthur mơ hồ nói, "Chiến đấu mới là phản bác tốt nhất".
"Bọn họ đều là đồ tồi, Ernest, hung ác dạy cho cái gã Ma Ma gì đó một bài học!"
Arthur và Avril cười khổ, đổi đối thủ khác mà nói, dựa vào sự huấn luyện thời gian gần đây Ernest còn có vài phần cơ thắng, nhưng tên Mathews này là tộc Bear cường tráng nhất trong Học viện chiến tranh, còn cao hơn Ernest một cái đầu.
Trên sàn đấu, Mathews gọi Ernest giống như gọi chó con.