Chương 4: Chứng rối loạn giao tiếp nghiêm trọng sau hàng trăm năm.
Lúc tôi tiến lại gần và lọt vào tầm nhìn của bốn người họ, họ đứng yên tại chỗ như thể đã quên đi trận chiến với con lợn rừng.
Họ liền chuyển sự chú ý sang tôi, huh.
Điều đó khiến tôi, người chưa gặp bất kì ai trong suốt bấy lâu nay có chút lo lắng.
Mặt khác, con lợn chiến đấu quyết liệt với họ ít giây trước.
「BUFUUUU !?」
Nó đang phóng hết tốc lực với những tiếng thở thô thiển.
Vậy nên, chỉ còn tôi và họ ở nơi này.
Tôi đáng sợ đến vậy sao?
Trong lúc im lặng đối diện nhau, tôi dò xét thành viên của nhóm họ.
Phía trước có hai người làm tiên phong. Đầu tiên là Một người đàn ông trung niên vạm vỡ cầm chiếc rìu chiến khổng lồ trên tay, khá rõ ràng anh ta là chiến binh. Tiếp đến là gã đứng tuổi hói đầu mang theo một cây gậy. Tôi không thể xác định khả năng và vai trò của ông ta, trang bị của một mục sư không cân xứng với vóc dáng ấy cho lắm.
Phía sau họ có vẻ là người trẻ tuổi nhất, một nữ kiếm sĩ
Và cuối cùng, là tên đàn ông mặc giáp nhẹ lạc loài trong nhóm, trông cứ như một trinh sát vậy. Tuy nhiên, rất khó để xác định độ tuổi của anh ta.
Sự im lặng cứ kéo dài một lúc lâu trong khi chúng tôi nhìn chằm chằm nhau.
Nghĩ lại thì…. T-Tôi nên làm gì đây?
Dù tôi thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng được gặp con người, Nhưng tôi không biết nói gì cả.
Ý tôi là, khả năng giao tiếp của tôi rất kém ngay cả khi còn sống.
Với lại, tôi đã thang lang suốt trong hầm ngục như một con undead rồi tàn sát mấy con quỷ, nên khả năng giao tiếp của tôi cỏ vẻ ngày một kém đi.
Tôi không chắc mình có thể phá vỡ bầu không khí này.
Khi tôi vẫn đang hoang mang, chẳng biết xoay sở trước sự im lặng đến khó xử này, thì tôi nhận thấy sắc mặt của bọn họ dần trở nên nhợt nhạt và tái mét như vừa rớt xuống thực thẳm tuyệt vọng vậy .
Họ đã biết tôi là một loài quỷ nguy hiểm chăng?
Không có khả năng, ngoại hình và gương mặt tôi trông rất giống con người. Dù cho mái tóc và màu mắt này không phổ biến lắm, nhưng nó vẫn khác xa so với đặc điểm của một con undead.
Chỉ cần biết tôi hiểu ngôn ngữ của họ, thì sự cảnh giác đó sẽ hạ thấp thôi.
Đúng vậy.
Hãy cùng bắt đầu bằng một lời chào.
Một “lời chào” hăng hái và đầy sức sống là ổn nhất!
「…. G… ay…. 」
Với những nổ lực của tôi, một tiếng nhỏ được phát ra, âm thanh ấy bị đứt quãng khi vừa vang lên.
Tôi nghĩ là, mình vẫn chưa quen với việc nói cho lắm.
Nhưng mà, nó vẫn là một lời chào.
Tôi cảm thấy mình cuối cùng đã có một bước tiến quan trọng.
Ngay bây giờ, chắc họ đã nhận ra tôi không phải một sinh vật nguy hiểm, nhỉ?
Với suy nghĩ lạc quan, tôi xem phản ứng của họ. Nhưng điều đón chào tôi là biểu cảm sẵn sàng cho một cuộc tử chiến.
「「 「……」 」」
Đợi đã, có chuyện gì với biểu cảm của họ vậy!?
Tôi đã gửi lời chào thân thiện đúng cách mà, phải không?
Sao họ lại cảnh giác hơn thế?
Nhìn vào tư thế và biểu cảm đó, họ dường như sắp lao vào tôi bất cứ lúc nào vậy.
Kuh, nó đã sai ở đâu à— !?
Ah, tôi biết rồi.
Lời chào đã thiếu mất một nụ cười!
Có thể là do gương mặt vô cảm kết hợp cùng chất giọng nói lo lắng, nên họ không thể nghe thấy lời chào nhỏ của tôi.
Không mấy ngạc nhiên khi lời chào đó đã phản tác dụng.
Vậy nên, tôi tuyệt vọng di chuyển xung quanh cơ mặt để cố nở ra nụ cười.
Mỉm cười đi ~
Sau một hồi co cơ, tôi nặn ra một nụ cười rạng rỡ.
Hoặc là tôi nghĩ như vậy.
Kết quả thì nụ cười đó khá là rợn người.
Nam chiến binh đột nhiên gầm ầm lên.
「UOOOOOOOOOOOOOO!」
Rồi sau đó, anh ta lao về phía tôi với vẻ mặt kiên định như đánh cược cả mạng sống của mình.
EEEEEEEEEEEEEEEEH !?
TẠI SAO NỤ CƯỜI CỦA TÔI CŨNG PHẢN TÁC DỤNG VẬY !?
Nam chiến binh vạm vỡ ấy vung chiếc chiến rìu chiến khổng lồ vào đầu tôi.
Khi chiếc rìu đến gần, một ý nghĩ nảy ra trong tôi.
Chiếc rìu này có lẽ đủ mạnh để kết liễu tôi?
Thật tuyệt nếu có thể.
Do đó, tôi chẳng hề cố né chiếc rìu đang vung thẳng vào mình.
Lát sau, chiếc rìu nặng nề đó bổ thẳng vào giữa trán tôi.
BAKIN!
Và sau đó, nó vỡ thành nhiều mảnh khi va chạm.
「!?」
Nam chiến binh mở to mắt.
Tôi đã mong rằng đòn đó đủ mạnh để nghiền nát đầu và gửi tôi vào hư không.
Nhưng đáng buồn thay, thực tế thật phũ phàng, thay vào đó, chiếc rìu và lưỡi sắc tan tành.
Và tôi… vẫn hoàn toàn lành lặn.
「Q-Quái vật…」
Nam chiến binh lẩm bẩm như vậy với vẻ mặt cứng đờ khi đang cầm cán rìu gãy của mình.
「Alec, mau lùi lại!」
Nữ kiếm sĩ thét lên trong khi đứng thủ thế như anh ta và bắt đầu niệm chú.
Nhìn kỹ hơn thì, thay vì thanh kiếm, cô ấy dùng một cây đũa phép, với hình quả cầu lửa khổng lồ rực cháy được khắc trên đó.
Cô có vẻ là ma kiếm sĩ.
「 “Hỏa Thiên”!」
Một quả cầu lửa khổng lồ trông như viên đạn rơi thẳng vào tôi.
ZUBOOOOOOOOOOOOON!
Đó là một đòn trực diện.
Toàn bộ cơ thể tôi hoàn toàn bị bao phủ bởi ngọn lửa.
Những con quái vật như undead thường bị hỏa thuật khắc chế.
Dù những đòn tấn công vật lí trước đó không gây bất kì vết thường nào cho tôi, nhưng ma pháp ở mức này thì――
Suy nghĩ ấy bị gián đoạn bởi một cảm giác.
「Hmm… Không nóng chút nào cả.」
Mặc cho đang bị ngọn lửa thiêu cháy khắp người, tôi còn chẳng cảm thấy sức nóng trên da mình.
Chắn chắn không đơn giản là tôi đã mất cảm giác đau.
「Hắn ta… không bị gì cả!」
Nữ ma kiếm sĩ lẩm bẩm với vẻ hoài nghi.
Khi dần bình tĩnh sau đòn hỏa thiêu ấy, tôi bỗng cảm thấy một sự hiện diện sau lưng mình.
Tôi vội vàng quay lại thì thấy tên trinh sát đó đang cầm dao.
Không, lưỡi của nó quá mỏng và dài để được gọi là dao. Nó gần giống với mũi kim hơn.
Anh ta đứng đấy lúc nào không hay, kìm nén sự hiện diện và sát khí của mình đến mức tối đa, đợi chờ cơ hội tung đòn kết liễu.
Và tôi quay người lại chính là khoảnh khắc gã đang chờ đợi.
Không hề chần chừ, anh ta đâm thẳng cây kim vào mắt tôi.
BAKIN!
Và, mũi kim vỡ tan ngay khi đâm vào nhãn cầu của tôi.
Mũi kim đáng thất vọng ấy còn không thể làm thương một thứ như nhãn cầu.
Hẳn rồi, nhãn cầu của tôi là ngoại lệ
「C-CHẾT TIỆT… ..」
Biết đòn đột kích của mình đã thảm bại, gã đàn ông trông vô cảm đó cuối cùng đã có một vẻ ngạc nhiên trên mặt khi đang rút về đội hình.
Trong khi đó, tôi, người đứng yên chịu đòn đột kích đó, vẫn đang sững sờ trước những việc vừa xảy ra.
Dù thất bại, nhưng tôi lại bị ấn tượng trước năng lực đột kích bất ngờ ấy. Tôi hoàn toàn ngạc nhiên và không thể phản ứng kịp .
Không còn nghi ngờ gì nữa, đòn đột kích chính xác tới vậy chỉ có thể được thực hiện bởi một sát thủ lành nghề.
Nhận định của tôi về việc anh ta là trinh sát đã sai.
Sau đó, ông chú hói đầu lao lên khi đang niệm chú.
Khi niệm xong, ông ta vung cây gậy hiện đang được ánh sáng tuyệt đẹp rực rỡ vây quanh với tiếng thét.
「CHẾT ĐI!」
Cả cơ thể tôi ngay lập tức bị các tia sáng bọc lại.
PRICK[note43071]
Tôi khẽ run lên khi cơn đau đột ngột chạy dọc khắp cơ thể.
Nhưng sau đó, ánh sáng dần tan biến như thể đó là tất cả những gì nó có thể làm.
「Nó cũng… không có tác dụng …」
Ông đầu hói lẩm bẩm một cách chậm rãi, trong khi cú sốc và vẻ hoài nghi ấy hiện rõ trên mặt.
「Ngay… ngay cả phép thanh tẩy undead cấp cao nhất của chúng ta cũng không có tác dụng gì….」
「C-Con quái vật này là thứ gì vậy?」như thể họ không tin những gì mình chứng kiến.
Erm… .T-Tôi nên làm gì đây?
Tôi không ngờ những người đầu tiên mình gặp sau một khoảng thời gian dài lại muốn tấn công tôi ngay khi tôi chào họ.
Nhưng may mắn thay, tôi không bị bất kì vết thương nào.
Đúng là họ tấn công tôi trước, nhưng tôi không bận tâm về điều đó vì tất cả đều chẳng ảnh hưởng gì tới mình.
Vậy nên, tôi phải cho họ biết mình không hề tức giận sau các cuộc tấn công ấy.
Chúng ta có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện thân thiện ngay sau đó.
Dù thất bại trước đó, nhưng tôi chắc chắn nụ cười sẽ phát huy tác dụng vào lần này.
Sau đó, tôi mỉm cười đẹp nhất có thể.
Cười nào ~
「HIIIIIIIIIIIIIII …………….」
Biểu cảm của nhóm mạo hiểm đổi hẳn.
Họ…. thậm chí còn sợ hãi hơn trước.
Ngay sau đó.
Với bàn tay hơi run vì sợ hãi, người chiến binh lấy ra một viên pha lê kỳ lạ từ chiếc túi của mình.
「Đây là tình huống sống còn... Phải dùng đến nó thôi!」
Sau khi lấy hết can đảm để hét lên câu đó, anh ta ném viên pha lê cho tôi.
PARINN!
Viên pha lê vỡ ra trước tôi.
Giây tiếp theo, cảnh vật trước mặt tôi bị biến dị như thể không gian bị xé toạc ra.
「…?」
Đây là một cách tấn công à.
Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra cả, với cơ thể của tôi, cũng như xung quanh.
Chỉ là khung cảnh trước mắt bị bóp méo mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, một bóng đen to lớn đi ra từ không gian xé toạc ấy. Nó vẫn tiếp tục lớn hơn cho đến khi chắn mặt trời khỏi tầm nhìn của tôi.
Một con quái vật khổng lồ giống dê với nửa thân dưới của ngựa xuất hiện ở nơi không gian bị bóp méo.
Thật kỳ lạ, trên lưng nó có một đôi cánh đen tuyền cùng một cặp sừng uốn lượn ở hai bên đầu. Hơn nữa, toàn thân nó được những bộ lông màu đỏ tươi bao phủ.
Viên pha lê đó có lẽ là một vật triệu hồi cưỡng bức, hoặc là thứ gì đó tương tự.
「Đó là…. một… ác quỷ? 」
Sinh vật gọi là Ác quỷ được cho là do Ác Thần tạo ra và là cư dân của cõi linh hồn.
Mặc dù mỗi cá thể đều có đặc điểm khác nhau, nhưng điểm chung của chúng là đôi cánh đen và cặp sừng trên đầu cùng với khả năng chiến đấu cao.
Ngay cả những mạo hiểm giả kì cựu cũng khó lòng thắng nổi một ác quỷ cấp thấp.
「UOOOOOOOOOOO!」
Đứng yên một lúc, con quỷ gầm lên khá đáng sợ. Nó hẳn đang rất tức giận khi bị cưỡng bức đến đây.
Chúng là loài có trí thông minh cao và có thể nói chuyện như những con quỷ cấp cao. Nhưng, tên trước mặt tôi có vẻ không như vây.
Trong khi nghĩ ngợi, tôi chợt nhận ra chỉ còn mình và con ác quỷ ở đây.
EH, MỌI NGƯỜI TRỐN ĐÂU HẾT RỒI!
Lúc tôi bị con quỷ làm phân tâm, bốn mạo hiểm giả đã quay đi rồi chuồn nhanh chóng.
Gì vậy…. quay lại đi mọi người.
Tại sao mọi người lại triệu hồi con dê này rồi bỏ trốn?
Mọi người nghĩ tôi có thể làm bạn với con quỷ ghê tởm này không?
Tôi chỉ muốn gặp và nói chuyện với mọi người thôi.
Điều đó quá khó để mọi người hợp tác với tôi à?
Trong khi vẫn đang tự hỏi, con ác quỷ đã hướng cơn thịnh nộ của mình về phía tôi, người đầu tiên nó thấy.
Sinh vật có cánh nửa dê, nửa ngựa lao về phía tôi với cơ thể khổng lồ của nó.
Thông thường, tôi sẽ cố ý dính đòn để tự sát. Nhưng, tôi không muốn chết vì bị con quỷ này giết.
Có tin đồn nếu bị ác quỷ giết thì sẽ trở thành thuộc hạ của chúng.
Tôi rất vui nếu mình chết, nhưng tôi không muốn thành thuộc hạ của cái thứ này .
Với số lý do đó cộng với việc bốn mạo hiểm cố trốn khỏi tôi, tôi đã vô tình đấm vào ác quỷ
BAAAM!
Sự va chạm giữa nắm đấm của tôi và con quỷ gây ra tiếng nổ lớn.
Đúng, là tiếng nổ , về thứ phát nổ thì, đó là nửa thân dưới giống ngựa của con ác quỷ.
Máu và ruột vương vãi khắp nơi.
Con quỷ bị thổi bay một nửa cơ thể ngã lăn ra đất và dần tắt thở.
Trước khi đi bán muối, con ác quỷ nhìn tôi với vẻ đầy bàng hoàng, ngờ vực.
… Đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng hoàn toàn bị sốc nặng như vậy đấy.