"Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra?! Chuyện này thật―"
Tại thị trấn này, những tòa nhà cổ kính như chùa và đền miếu được trải dài xen kẽ cùng với các tòa nhà hiện đại cao ốc chọc trời. Cảnh tượng các du khách vui vẻ đi tản mạn, những con chiên tham dự buổi thờ phụng buổi sáng, và mọi người hào hứng làm những hoạt động thường ngày của họ mang lại cho họ cảm giác yên bình nhất.
Thế mà...
Ánh sáng chói lóa của của một chùm sáng sáng chói cùng với âm thanh sang chấn của một vụ nổ chấn động đã biến khung cảnh bình dị nơi đây trở thành một địa ngục đẫm máu.
Nhưng nó vẫn chưa dừng lại. Chùm sáng không ngừng trì hoãn, không ngừng quét qua các khu vực khác và các vụ nổ vẫn cứ liên hồi vang lên mà không bị gián đoạn.
Nội phần bên trong của các tòa nhà đã bị phô ra ngoài. Chúng khó lòng có cơ hội nào nữa để phục vụ như mục đích đã định của chúng; tòa cấu trúc chỉ mới vừa được hoàn thành xong gần đây. Giờ tất cả đã đổ sông đổ biển; thực tế chúng còn không nhận ra được tình trạng thực tại của chúng, tất cả những ẩn ý về hình dáng nguyên bản của chúng giờ không còn gì ngoài là ký ức.
Tuy vậy, vẫn còn một số còn may mắn chán. Phần mới các tòa nhà đã bị tái thiết xuống tình trạng còn tồi tệ hơn cả một đống đổ nát—những cơn gió bụi xoáy hội nhập từ các tàn tích đồng bọn.
Những vụ nổ nối tiếp những vụ nổ, chúng không bao giờ chịu dừng lại.
“Ch-Chuyện?! Ch-Chuyện gì đang xảy ra?! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!” một cậu trai hét lên, hơi ngồi xổm xuống.
Chuyện gì đã xảy ra với thị trấn này?! Mình chẳng hiểu gì cả!
Không những cậu ấy đang đọc nội tâm trong hiện trạng không hiểu và không biết bất cứ gì về tình hình mà tất cả những người xung quanh cũng có cùng một phân vân. ‘Đây có phải là khủng bố không? Một tai nạn? Hay có lẽ―’ trí tưởng tượng kinh hoàng của họ lấp đầy trong tâm trí họ. Gào thét, hoảng loạn và chạy tới chạy lui, những người dân thị trấn trông cho tìm được sự cứu giúp.
Một vụ nổ đã làm chấn động khu vực cậu trai đang ở.
“Uwaaa?!”
Một luồng không khí, bị thổi bay đi bởi tác động của vụ nổ, ập vào cậu trai, khiến cậu bay đi.
Tại sao?! Tại sao chuyện này…?!
Nhưng vài giây sau, cậu trai ấy, cậu vùng vẫy để cố gắng đứng dậy giữa đống đổ nát đã rơi xuống đã bắt gặp phải những con quái vật khổng lồ bao phủ bởi những lớp hoa văn vàng chói.
“Không thể nào, chúng là―”
Một ký ức ùa về; ký ức không thể nào quên lãng trong tâm trí cậu. Ba năm trước, đi cùng với số ít thiên thể từ một góc xa xôi của vũ trụ, một bí ẩn, một dạng thực thể kỳ dị đã tìm được đến được Trái Đất──loài "Savage".
Hoàn toàn khác với nhân loại, toàn thân nó là lớp da rắn như thép và được bao phủ bởi những hoa văn vàng chói, không kể đến việc nó có khả năng giao tiếp với những con khác. Niềm kiêu hãnh của chúng là bộ râu dài, nhọn, những cặp mắt sáng chói, trên chân là những móng vuốt với hình dạng lưỡi gươm, và tại vị trí của tay là các chi khổng lồ với hình dáng gọng kiềm—nhìn tổng thể thì, chúng có nhiều nét tương đồng kì lạ sao với loài côn trùng. Đám quái vật trước mắt cậu giờ đây không còn gì khác so với chính bản thân chúng Savage.
Nhờ có Savage, nhân loại cuối cùng cũng đã hòa giải với nhau, và UN cũng đã thành lập lên một liên minh. Bằng việc hợp tác với những PMC trên toàn thế giới, họ cuối cùng cũng đã 'tận diệt' được đám Savage trú ngụ tại Nam cực.
―Chính vì lẽ đó, làm thế nào mà chúng có thể xuất hiện tại đây?
Cơ thể của cậu run rẩy trong sợ hãi.
Cậu đã được nghe đến nhiều lần từ nhiều người―các giáo viên của cậu, cha mẹ của cậu, tất cả mọi người, về sự khủng khiếp và kinh hãi của Savage.
Nó thật sự kinh hoàng. Nỗi sợ là thứ duy nhất tồn tại trong tâm trí cậu lúc này. Chân cậu như có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, cậu vứt lại nỗi sợ phía sau và bắt đầu chạy.
Bởi vì sau tất cả, cậu đã hứa một lời hứa quan trọng.
Cậu cần phải đi đến nơi đó.
Cuối cùng, cậu cũng đến được công viên nằm ngay trung tâm thị trấn.
Nơi này luôn là một nơi nhộn nhịp và đông đúc; thế mà hôm nay; nó thật trống vắng. Hơn thế nữa, mọi người đã chuồn tới nơi an toàn trong cuộc tấn công của Savage lần này. Sự tĩnh lặng giờ đang trú ngụ nơi đây.
Người duy nhất còn ở lại tại công viên nơi đây là một cô bé xinh xắn với mái tóc bạc và bộ váy đáng yêu. Tại đấy, cô ấy đang đợi trên băng ghế hứa hẹn như không có chuyện gì xảy ra.
Cô rơi vào giấc ngủ rất nhanh, hơi thở nhẹ nhàng dần.
Khung cảnh xung quanh vốn phù hợp để đánh một giấc ngủ trưa; có lẽ vì thế mà cô đã ngủ gà ngủ gật.
Sắc mặt khi ngủ của cô vừa thanh bình mà lại vừa quyến rũ. Cậu không muốn gì hơn nữa ngoài việc ngồi xuống bên cạnh cô và ngắm nhìn cô ngủ nhưng giờ không phải là lúc cho việc đó.
"Mau dậy đi!"
Cậu trai chạy đến bên cạnh cô gái, lay người cô và gọi cô dậy.
"Ah, cậu cuối cùng cũng đến rồi..."
Cô gái nhẹ nhàng cựa quậy và mỉm cười dịu dàng. Cô ấy nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn trong biểu hiện của cậu.
"...Có chuyện gì sao?"
"Chúng ta gặp đại hoạ rồi! Bọn Savage đã tấn công!"
Bỗng nhiên, họ bị che phủ trong màn đêm bóng tối. Bọn Savage!
"Mau đi thôi!"
Cậu trai nắm lấy bàn tay của cô gái bối rối và bắt đầu chạy đi.
Một chiếc không hạm Savage đột nhiên tiếp đất ngay trước mặt họ.
Mặt đất chấn động và nước phun ra từ các bồn nước của công viên.
"...Chết tiệt!"
Kẻ địch vây họ từ trươcs và cả sau.
Hơn nữa, kích thước của chúng thật to lớn—kích cỡ của chúng có thể sánh ngang với cả một căn nhà. Ước tính chiều cao của chúng có thể là ba, hay thậm chí là bốn mét.
Cảm giác bị đe doạ đang xâm lấn tâm trí hai người họ.
Khi hai người đã trấn tỉnh trở lại, sinh vật trước mắt họ đã nhìn chằm chằm vào họ. Nâng cao chiếc gọng kìm lên đầu, nó chuẩn bị tấn công.
--Ta cần phải rời khỏi đây, ngay lập tức!
"Đường này!"
Cậu nắm lấy tay cô kéo về phía mình và bắt đầu vụt chạy.
Con Savage đã đánh trượt.
Thay vào đó, còn tấn công của nó đã đánh mạnh mặt đất, tạo ra một đám bụi mịt mù. Bỗng dưng, cánh tay cậu bị kéo giật lùi lại.
"Gaa—!?"
Khi bản tay trên tay cậu buông ra, một tiếng hét đã vọng vào tai cậu. Cậu quay lại và thấy cô bé ngã bịch trên mặt đất.
Chân cô đã va vào cục đá và khiến cô vấp ngã.
"Cậu có ổn không—!"
"U-Um... Mình ổn..." Cô trả lời trong khi cố gượng dậy.
Cậu bé để ý thấy đầu của một tên Savage thấp thoáng sau ngọn lá phía sau họ. Một chùm sáng trắng đang bắt đầu hội tụ tại đó.
Tệ rồi đây!
Cậu trai biết rằng loài Savage có thể bắn ra một loại chùm tia gì đó từ đầu của chúng. Sau cùng thì, hầu hết những vụ nổ ban nãy đều là do thứ này gây ra.
“Nằm xuống mau—!”
Cậu lao mình về phía cô gái. Vài giây sau, một chùm tia sáng được khai hỏa, nhuộm cả thế gian trong một màu trắng.
“Uaaah…!”
Một tiếng rống vang lên và kết quả là tạo ra những làn sóng xung kích thổi bay những mảnh gạch vụng, những đám bụi cát và những thứ khác trong một vòng xoáy.
Cậu trai bị thôi bay đi.
Cơ thể cậu đâm vào những mảnh gạch vụn mà khó long dừng lại.
Cô gái cũng bị thổi bay đi. Cơ thể cô tứ lăn và lăn cho đến khi dừng lại dưới chân của một con Savage khác.
Con Savage đã nhận thấy được sự hiện diện của cô gái và tia mục tiêu vào con mồi mới của nó. Cái càng gọng kìm của nó mở to ra. Cậu trai nhìn thấy vậy đã nhào tới bắt lấy cô gái.
“DỪNG LẠIIIIIII!
Một tiếng hét xé lòng vang lên từ cổ họng của cậu trai.
Cậu biết rằng, với Savage thì con người là một miếng mồi ngon.
Bị kẹp vào gọng kìm của con Savage, chân của cô gái đung đưa trong không khí trong khi cơ thể cô bị nhất lên khỏi mặt đất.
Thân thể cô đang treo lủng lẳng trong không trung cũng như là trên mồm đang mở rộng của con Savage.
Mình phải làm gì đây?!
―BAAM―!
Đột nhiên, âm thanh của tiếng khai hỏa pháo kích vang lên. Một quả đạn pháo trúng ngay đầu con Savage. Đường đạn dẫn tới từ những chiếc xe tăng của Quân đội Chào Buổi Sáng. Lực lượng quân đội đã đến!
Cô gái rơi khỏi cái kẹp của mục tiêu Savage.
Oh…
Cậu hi đến bên cạnh cô gái, người đã rơi xuống đỉnh một bãi đa vụn. Máu dồn hết lên não khi cậu bắt gặp thấy hình bóng của cô.
Cô ấy giật nảy người đau đớn trong không khí. Bộ váy của cô đã bị xé nát vào lúc gọng kìm của Savage gắp lấy cô ấy. Phần hở đó làm cậu nhìn thấy một đường rạch đỏ trải dài trên da cô. Cái càng gọng kìm của kẻ tấn công cô đã rạch lên lớp da trắng trẻo của cô.
"Này, cậu ổn chứ?!"
Gọi cô đến khàn giọng nhưng không có phản ứng nào lại cả. Cô gái tiếp tục rên rỉ trong đau đớn, chỉ có những âm thanh mơ hồ phát ra từ miệng cô.
Máu đen, độc cứ rỉ ra từ vết thương của cô.
Chết tiệt, mình cần phải ngăn việc xuất huyết này lại, nếu không thì...
Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu của cậu bây giờ là phải thoát khỏi tình huống này. Hiện giờ, sự chú ý của bọn Savage đều đã dồn về phía quân đội, chúng đã lãng quên về sự hiện diện của hai cô cậu. Nếu nói đến cơ hội để tẩu thoát thì đây chính là thời cơ.
Cậu bế lấy cô gái trên tay mình và vụt chạy khỏi chiến trường bằng tất cả ý chí.
"Mọi chuyện có lẽ sẽ không sao nữa rồi. Chúng ta đã cách xa đến thế này rồi cơ mà..."
Cậu đã chạy được khoảng năm phút sau khi bỏ lại bọn Savage phía sau. Những tòa nhà xung quanh giờ không còn gì ngoài là những phế tích không một bóng người.
"Xin lỗi, cái này có lẽ sẽ hơi đau một tí..."
Vừa nói những lời đó, cậu vừa đặt cô xuống một phiến bê tông lớn. Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống nơi trơn láng và phẳng nhất mà cậu có thể tìm được.
"Uuuh, ha... nnnaaah..."
Cô ấy phát ra những âm thanh đau đớn.
Hơi thở cô ngập ngừng, trán vã đầy mồ hôi.
"...Cái... Cái gì thế này...?"
Cậu trai đã nhận thấy được có gì đó rất lạ. Ánh nhìn của cậu hướng đến ngực cô, nơi bộ váy đã bị cắt xé và lộ ra vết thương. Từ trung tâm là vết thương, vùng da xung quanh đã bị sẫm màu đi một cách đáng chú ý. Nó làm cậu cảm thấy rằng bóng đêm như đang xâm lấn và nuốt chửng lấy thân thể cô ấy.
Đây có phải là... loại chất độc nào đó không...?
Cậu chợt nhớ lại một lần nọ, cậu bị ong chích. Mẹ cậu đã chỉ cho cậu một phương thức điều trị: Buộc chặt đường lưu thông máu trên tay cậu, tiếp đó cô sẽ tiến hành hút chất độc ra bằng miệng cô.
Tuy nhiên, lần này, vết thương lại nằm ở trên ngực cô; cậu không thể tiến hành theo đúng quá trình đó được. Ít nhất, cậu biết rằng chất độc phải được trích ra khỏi vết thương.
Với vết thương như thế, cậu sẽ...
Từ người khác― Quan trọng hơn, làm thế nào mà cậu lại có thể dám chạm môi vào cơ thể của một người con gái? Những điều như thế này là đã vượt ngoài khả năng của cậu.
Những ý nghĩ đó chấm dứt bằng hơi thở của cậu, nhịp tim cậu cứ tăng lên và miệng cậu có cảm giác khô rốc.
Đây là lần đầu tiên cậu trai có thể cảm nhận thấy những cảm xúc như thế này. Liệu có ổn không khi cậu làm theo ý mình? Cậu suy nghĩ vẩn vơ một lúc trước khi cậu quyết định rằng, trong hoàn cảnh như thế này, những việc này là không thể tránh khỏi.
Mình xin lỗi—
Thầm xin lỗi trong tâm thức, cậu ghé môi mình xuống ngực cô và bắt đầu hút.
"Nnn... fuuaa... nnn..."
Cậu hút chất độc ra với đôi môi tím sẫm lại trong tuyệt vọng.
Mùi sắt lan toả nồng nặc trong miệng cậu, nhưng đi kèm theo là một mùi vị kì lạ, nhẹ nhàng khác.
"Nn—haaa!"
*phụt*
Cậu phun hết máu đen ra khỏi miệng mình. Chúng dính chặt vào bề mặt bê tông.
Sau lần đầu, cậu đã gạt đi được sự lo lắng của mình, cậu biết rằng không có gì phải sợ cả. Một lần nữa, cậu hút máu ra từ cơ thể của cô gái và lần nữa lại phun ra. Cậu cứ tiếp tục lập đi lập lại hành động đơn giản này thêm hai, ba lần nữa.
"Kaha, keho… Nnn, keho…"
Vào lần thứ ba, cậu cảm thấy như mắc nghẹn khi cậu phun ra máu tanh cậu đang ngâm trong miệng.
Nhưng—
"Cảm… ơn… cậu…"
Cô gái trong vòng tay cậu mỉm cười với cậu và cậu cũng mỉm cười lại với cô ấy để thể hiện sự nhẹ nhõm của mình.
Đột nhiên, có thứ gì đó đã thay đổi.
Chuyện gì…? Chuyện gì đang xảy ra?
Những thứ hiện hữu rõ ràng ngay trước mắt cậu vài giây trước giờ đã đột ngột biến mất, để lại là một khung cảnh mù mờ như thể đầu cậu bắt đầu quay cuồng.
Dù nheo mắt lại cậu cũng chẳng nhìn thấy gì.
Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đầu cậu nặng dần đi và cơ thể thì muốn đổ sụp xuống đất.
Ý thức của cậu vụt qua trong khoảnh khắc. Với những gì còn thấy được, suy nghĩ của cậu dần bị cuốn đi theo gió.
Không lẽ… là do chất độc…?
Mặc cho ý thức đang mờ nhạt dần, khuôn mặt cậu trai vẫn biểu lộ rõ nỗi thất vọng.
Độc tố của bọn Savage có độc tính mạnh hơn cậu nghĩ.
Nhưng, chuyện gì cũng có hai mặt của nó, những triệu chứng của cô gái có vẻ đã chấm dứt.
Ít nhất cô ấy có thể sống sót qua, hay ít nhất là như vậy, cậu tuyệt vọng hi vọng về điều đó.
Nhưng, còn cậu thì sao? Cậu trai đã sẵn sàng cho cái chết của bản thân. Bỗng một giọng nói vang vọng với tai cậu. Là một ảo giác, hay là không...
Không, chắc chắn đây là tiếng của một người đàn ông. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân đang tiếp cận cậu.
Có ai đó... tới giúp sao…?
Trong trường hợp, không chỉ riêng gì cô gái, cậu có lẽ cũng mong muốn mình có thể sống sót qua.
Nếu thế thì sẽ thật tuyệt. Ít nhất thì cậu cũng dám mong chờ cho sự cứu rỗi—
"Eh...?"
Cậu cảm thấy một cơn đau liên hồi ở phía sau đầu mình… não cậu như tan chảy trong đầu cậu.
Cậu trai lảo đảo.
Một tác động mạnh mẽ truyền khắp cơ thể cậu sau đó.
Chuyện... gì... vừa... xảy... ra...?
Nó cứ như là cậu đã bị đâm lén từ phía sau với một loại vũ khí cùn nào đó.
Có thể nói, cậu không có cách nào biết được chuyện gì đã thực sự xảy ra.
...Nhưng, không... Tại sao...?
Một giọng nói hét lên tên cậu—giọng nói của một cô gái, rồi sau đó nó cũng dần dần trôi vào quên lãng.
Rồi ý thức của cậu trai cũng biến mất.