Phần - Hết
Vừa dứt lời, Tiều Thanh đã cảm nhận được trời đất quay cuồng, khi hồi phục được nhận thức, bản thân đã bị Quý Thư đè lại trên bàn, thấy thầy đã cầm thước trên tay, Tiều Thanh hơi giật mình.
"Sư phụ, đừng đánh được không ạ? Con mới vừa về, còn chưa ngồi nóng mông trên ghế nữa."
Thước rơi xuống, mang theo tiếng gió xé trong không khí.
"Tiều Thanh, đại học đúng là không chỉ có sách vở, nhưng rốt cuộc thì nó vẫn là trường học, con là học sinh, phải làm những chuyện mà học sinh nên làm."
Cùng một vị trí, thước lại rơi xuống.
"Ngay trước ngày thi lại dám ra ngoài uống rượu, Tiều Thanh, bản lĩnh con thật lớn!"
Lần thứ ba.
"Trong cả một học kì đều cố tình lảng tránh việc gọi điện thoại, nói với thầy là con rất bận, đăng hình lên mạng vẫn rất vui vẻ, hả?"
Lần thứ tư, vẫn không đổi vị trí.
"Sư phụ...!Thầy đổi vị trí hẵng đánh." Tiều Thanh cực kì đau, cố gắng áp xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, ngẩng đầu lộ ra một nét cười lấy lòng.
"Con còn mặt mũi đòi quyền lợi với thầy? Con nghĩ thầy chưa vào đại học, không hiểu điểm nghĩa là gì? Bổn phận của học sinh con còn quên sạch, vậy con nói chuyện tương lai gì với thầy đây?"
"Con vẫn chưa thi trượt mà..." Tiều Thanh lẩm bẩm.
Một roi nặng hơn.
Đau, đau quá.
Trong đầu Tiều Thanh trống rỗng, cơ bản là khi đã đau đến mất khả năng nhận thức thì sẽ hành động theo bản năng của mình, đến khi cậu nhận ra thì bản thân đã cướp lấy thước trên tay Quý Thư, hơn nữa còn đè thầy xuống.
Hai người cứ như vậy mà thay đổi vị trí, Tiều Thanh ngơ ngác, Quý Thư cũng không hiểu chuyện gì.
Lần này suy nghĩ rất lâu mới đặt mua vé máy bay trở về, Tiều Thanh nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi đầu hàng trước côn thước của Quý Thư, mãi mãi làm một đồ đệ thật nghe lời, hoặc có thể nói là một con rối gỗ.
Chỉ trong một lát, Quý Thư trở người tránh ra, đứng dậy, dùng bàn tay phải xoa xoa cổ tay trái, gương mặt lạnh tanh.
Tiều Thanh biết mình nên làm gì, nhận sai, xin lỗi, lại dâng thước nằm xuống chịu phạt, sau đó cố gắng chịu đau, nói lời hứa hẹn bảo đảm.
Suốt ba năm nay, lần nào cũng kết thúc như vậy, không phải sao?
"Tiều Thanh, con chỉ biết làm thầy thất vọng."
Giọng nói bình tĩnh đến mức không có một tia gợn sóng của Quý Thư truyền đến từ trên đỉnh đầu, tiếng sấm trong lòng cậu cuối cùng cũng nổ vang.
Xin lỗi bây giờ thì còn tác dụng gì?
Dù sao thì, cậu có làm việc gì, cũng chỉ khiến thầy thất vọng thôi.
Tiều Thanh buông thước, chậm rãi ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm mặt, cả người run rẩy, lộ ra một nụ cười vặn vẹo từ trong kẽ tay, sau đó thả lỏng trọng tâm ngồi hẳn xuống đất, cười lớn đến không kiêng nể gì.
Quý Thư cũng biết bản thân nặng lời, nhíu mày, ngồi xổm xuống nắm lấy tay Tiều Thanh.
Tiều Thanh theo bản năng vung ra khỏi tay Quý Thư, sau đó đứng lên trước ánh mắt kinh ngạc của thầy, xoa xoa mặt, mở miệng nói chuyện, giọng điệu nhàn nhạt như thường.
"Con sai rồi, thầy cứ coi như chưa từng nhận người đồ đệ này đi."
Tiếng bàn tay vang dội.
Mùi máu tươi tràn ngập cả khoang miệng, nửa bên mặt đau đến tê liệt, cứ như không phải của mình.
Tiều Thanh xoay gượng mặt bị tát lệch sang một bên lại, cười như không có chuyện gì, "Thầy đánh tiếp má trái không?"
Không khí yên lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Quý Thư.
Tiều Thanh ngước mắt, để lộ ra một nụ cười trào phúng, "Quý Thư, ông cũng chỉ biết đánh tôi."
Đến tận khi Tiều Thanh ra khỏi hẳn khu dân cư đó, Quý Thư vẫn không hề cản trở, không nói một lời, thậm chí là không di chuyển một chút nào.
Anh cứ đứng như pho tượng, giống như một pho tượng từ tận thời trung cổ đến nay, vẫn cứ luôn ở đó.
Ngày hôm đó, tuyết rơi khắp thành phố A, những vùng đất trống đã biến thành một lớp trắng xóa, con sư tử bằng đá ngoài cổng Thừa Tân Xã cũng có vẻ tiêu điều.
Rời khỏi nhà của Quý Thư, tuy rằng vẫn mang theo dấu bàn tay trên mặt, Tiều Thanh vẫn cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có.
Vì sự tự do này, cậu sẽ từ bỏ tất cả.
Cuộc sống của cậu từ nay, cuối cùng cũng giải thoát rồi.
Về nhà mở cửa, đá bay đôi giày trong chân, cậu móc điện thoại ra, nhắn lên WeChat một tin mời chơi game.
"Có ai đang online không?"
Kiểu tin nhắn thế này trước nay đều nhận được rất nhiều hưởng ứng, dẫu sao địa vị của trò chơi trong lòng đám nam sinh quả thật tương đương với bạn gái.
Chỉ là qua ba tiếng, mấy người bạn kia đã oán hận ngút trời.
"Tớ nói này Tiều Thanh, cậu chơi được không vậy, nếu mệt quá thì nghỉ đi thôi."
"Trận đánh này nhắm mắt cũng thắng, lại vì cậu mà thua."
Tiều Thanh tức giận mà mở miệng, "Từ khi trò chơi này xuất hiện, tớ chỉ mới đụng vào có ba lần thôi hiểu không? Lại lần nữa."
Buổi tối đầu tiên rời khỏi nhà Quý Thư, Tiều Thanh bầu bạn với trò chơi và nỗi buồn bực trong lòng.
Mơ màng hồ đồ trải qua một tháng, Tiều Thanh mới dần dần cảm giác được sợ hãi, lại có chút đứng ngồi không yên.
Ngôi nhà thân ái của cậu, cùng với người cậu kính yêu nhất, đều biến mất khỏi thế giới của cậu, chim bay về rừng, cậu lại cô độc như thế.
Hóa ra đã không còn người mà cậu muốn thoát khỏi, đã không còn phần trói buộc lúc trước, sự tự do cậu theo đuổi bấy lâu bỗng dưng chẳng còn ý nghĩa gì.
Tiều Thanh thậm chí nghĩ đến việc chạy về nhà nhận sai.
Đi tàu điện ngầm quay lại khu dân cư lúc trước, đứng ở vườn hoa bồi hồi thật lâu, chăm chú nhìn tòa lầu quen thuộc, từ trong tòa nhà có hai người đi ra, bóng dáng quen thuộc, cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống trốn, lại không nhịn được mà vạch bụi cây phía trước ra nghe lén.
"Nếu Thanh Thanh còn ở nhà thì tốt biết mấy, món cay Tứ Xuyên của nhà này, nó thích ăn nhất." Giọng nói ôn nhu của sư nương truyền đến bên tai Tiều Thanh, làm hốc mắt cậu nóng lên.
"Ừ, đứa nhỏ đó rất thích đồ ăn nhà mình." Quý Thư yên lặng hai giây, nâng tay ôm lấy vai sư nương, nhàn nhạt đồng ý một tiếng.
Tiều Thanh xoay người ngồi bệt xuống, ôm đầu gối, bây giờ mình mà đi qua sẽ rất xấu hổ.
Phần bình đạm đáng quý này, đã sớm biến mất theo niềm bất mãn đối với Quý Thư từ từ phát sinh trong lòng cậu.
Bây giờ, hình ảnh ấm áp ấy, không có nửa phần quan hệ với cậu.
Lần tiếp theo nghe được tin tức của Quý Thư đã là tháng năm .
Tiều Thanh vì mục tiêu về lại đại học A mà đã suốt hai mươi tháng không về thành phố A.
Đó là một bữa tiệc nhỏ giữa các bạn cùng khóa cấp ba ở thành phố Z.
Giữa tiệc, đột nhiên có người nhắc đến, vào tháng tư nhà thầy Quý xảy ra chuyện, vợ của thầy bị tai nạn giao thông mà qua đời, người tài xế say rượu lái xe chỉ bị phán ba năm.
Như sét đánh ngang tai, người Tiều Thanh run lên, nhớ đến một lần vào nửa năm trước, một ngày tháng tư thảo trường oanh phi, Quý Thư có nhắn cho cậu một tin WeChat, chỉ đơn giản ba chữ "Có bận không?", mà cậu, bởi một loại cảm xúc không rõ và bản năng trốn tránh việc trước kia, trực tiếp đưa tên Quý Thư vào danh sách đen của WeChat, chặn.
thảo trường oanh phi: hiểu nôm na là "cây mọc chim bay", chỉ một ngày tràn đầy sức sống.
Vậy là lúc ấy sư phụ muốn gọi cậu về đưa sư nương?
Sư phụ và sư nương chắc là rất hy vọng cậu trở về.
Có lẽ...!đó cũng là nguyện vọng cuối cùng của sư nương.
Tiều Thanh không dám nghĩ tiếp.
Giữa trưa, ánh mặt trời thật gay gắt, Tiều Thanh vừa hay ngồi ở góc khuất, không có ai nhìn thấy biểu tình đau đớn tột cùng của cậu.
Cậu đứng lên, không nói một lời, lảo đảo đi ra ngoài, không một ai có thể ngăn lại.
Bên cạnh mặt hồ màu hổ phách của đại học Z, Tiều Thanh đỡ ghế đá ngồi xuống, lấy điện thoại ra, xóa Quý Thư khỏi danh sách đen, bấm gọi.
Bài hát vang lên, phát đến đoạn điệp khúc, Quý Thư bắt máy.
Âm thanh lạnh lẽo mà vững vàng.
"Alo."
"Sư phụ."
Im lặng, mà rất ngắn, chỉ tầm hai giây, giọng của Quý Thư vẫn thật vững vàng.
"Tôi là Quý Thư."
Bốn chữ, tựa như một lời tự giới thiệu bình thường, nhưng lại phảng phất ý ngăn người ngàn dặm.
"Sư phụ, sư nương cô ấy..."
"Vợ tôi đã mất, không cần nhớ mong."
Tim cậu như bị ai mạnh mẽ bóp chặt, Tiều Thanh mở miệng, lại cảm thấy âm thanh của mình xa tận chân trời, đến bản thân cũng không nghe rõ.
"Sư phụ, thật xin lỗi.
Con..."
"Không sao.
Cậu có cuộc sống của cậu."
Tiều Thanh mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Những chuyện hoang đường khi ấy, cậu phải giải thích với sư phụ làm sao?
"Tôi phải đi dạy."
Cách điện thoại, Tiều Thanh nghe thấy tiếng chuông vào lớp rất dài, sau đó là tiếng ngắt điện thoại của đối phương.
Tiều Thanh buông di động, cành liễu nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, mặt nước yên ả xuất hiện một vết rách, sau đó chậm rãi biến mất, tựa như trận gió lay lắt kia, giống như chưa từng xuất hiện.
"Như nước biến mất vào trong nước."
Tiều thanh nhớ tới một câu nói của Borges.
Sư nương, người phụ nữ ôn nhu trí thức ấy, người phụ nữ yêu quý cậu như mẹ ruột ấy, giống như một trò khôi hài mà biến mất khỏi thế giới.
Sư phụ, cũng biến mất khỏi thế giới của cậu.
Sẽ không trở lại, cũng rốt cuộc không trở lại được.
Dù có bao nhiêu nỗ lực, cũng là uổng công.
- ---
Hết phiên ngoại rồi, hôm sau tụi mình quay về với chính truyện nhé.
Có ai hóng thầy trò nhà này nhận lại nhau không ta?.